Tháng Tư ở Moscow tuyết lại rơi.
Yến Đường nộp xong bản dịch, bước ra khỏi văn phòng tòa soạn thì phát hiện ô dù công cộng đã được mượn hết. Tuyết rơi quá dày, mở app Yandex gọi xe cũng phải chờ đợi, cô đành mệt mỏi lê bước vào quán cà phê trong tòa nhà để tạm nghỉ.
Không gian quán ngập tràn hương thơm, nhiều nhân viên công ty đang ngồi đợi tuyết tạnh. Yến Đường tìm chỗ ngồi, mở điện thoại lướt Wechat giết thời gian.
Ngón tay lướt màn hình vài nhịp rồi đột nhiên dừng lại.
Bài đăng gần nhất trên dòng thời gian hiện lên từ một avatar trắng quen thuộc – nhóm sinh viên đại học trẻ trung chụp ảnh cùng nhau trong công viên.
Thời tiết Bắc Kinh ấm áp hơn Moscow nhiều. Tháng Tư nơi ấy xuân sang cảnh đẹp, lá xanh hoa thắm tràn đầy sức sống. Những gương mặt trong ảnh cũng vậy, nụ cười nào cũng rạng rỡ.
Ánh mắt cô dừng lại ở chàng trai giữa bức ảnh – nụ cười nhẹ nổi bật giữa đám đông ưa nhìn.
Gần một năm xa cách, có lẽ Tống Úc cũng đã bắt đầu cuộc sống mới. Anh trẻ trung điển trai, bao điều mới mẻ đang chờ đón, chắc đã sớm quên bóng người cũ cùng những ký ức đau buồn.
Yến Đường xoa thái dương, đưa mắt nhìn ra cửa kính, gạt những suy nghĩ rối bời sang một bên.
Bầu trời bên ngoài màu xám trắng, tầm nhìn bị lớp sương mỏng che phủ. Từ xa, những tòa nhà Brezhnev san sát nhau như những chiếc hộp đục lỗ bị tuyết vùi lấp thành những ngôi mộ trống rỗng.
Khóa huấn luyện sắp kết thúc, việc nộp đơn cao học cùng công việc dịch thuật khiến cô thiếu ngủ trầm trọng suốt tháng qua, tuần này thậm chí thức trắng hai đêm.
Sống ở thành phố xa lạ không dễ dàng, may là mọi thứ đang dần khởi sắc. Bận rộn cũng có cái hay, Yến Đường chẳng có thời gian để cảm thấy cô đơn.
Cô tính sơ qua công việc trong tay, nhận ra không có việc gấp nên định rủ vài người bạn đến St.Petersburg thư giãn. Tin nhắn nhanh chóng được hồi âm, tiếc là ai cũng bận.
— Dù phần lớn thời gian đều bận tối mắt nhưng khi rảnh rỗi lại càng thấy trống trải.
Yến Đường cất điện thoại, thở dài.
Kim đồng hồ chỉ 5:30, tuyết đã nhẹ hạt nhưng vẫn chưa gọi được xe.
Cô xách túi, định đi bộ đến ga tàu điện gần nhất.
Đây có lẽ là trận tuyết cuối trước khi trời ấm lên, cái lạnh vẫn tàn nhẫn như thường. Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Yến Đường vội kéo cao cổ áo, rẽ vào con đường tắt.
Băng qua khu CBD, men theo vỉa hè bên phải, ga tàu điện nằm ở cuối con đường. Dãy phố cũ với các quán cà phê và cửa hàng bán lẻ.
Đang bước vội, cô chợt dừng chân trước một cửa kính.
Sau tấm kính sạch bóng là ánh đèn vàng ấm áp, chú gấu bông cao nửa người ngồi trong tủ kính.
Bộ lông nâu nhạt xoăn tít, đôi mắt đen láy, mũi nâu, bụng tròn xoe, đang nghiêng đầu nhìn người qua đường.
Trông nó thật mềm mại, ấm áp, ôm vào lòng chắc sẽ rất dễ chịu.
Yến Đường thầm nghĩ.
“Cô có con mắt tinh tế đấy. Đây là món độc đáo của cửa hàng chúng tôi. Nó luôn được bảo quản trong hộp kín, mang về không cần vệ sinh gì thêm.”
Bà chủ cửa hàng với mái tóc đen xoăn bồng và đường kẻ mắt đậm khiến đôi mắt xanh biển càng thêm sâu thẳm. Giọng bà ấm áp như nhung, nhanh nhẹn gói chú gấu bông vào túi quà rồi đưa cho Yến Đường một mẩu giấy.
“Cô chỉ cần đọc câu này với nó tối nay là có thể kích hoạt.”
“Kích hoạt?” Yến Đường lặp lại đầy ngờ vực.
Bà chủ giải thích: “Kích hoạt sự đồng hành.”
Cô hiểu ra — đó là một dạng nghi thức.
Trong cửa hàng còn vô số món đồ khác, hầu hết là thú nhồi bông, một kệ gỗ khác bày pha lê và thảo dược. Khác với Trung Quốc, ở Nga rất thịnh hành trường phái huyền học, ở Moscow thường thấy các cửa hiệu bán bài tarot hay dụng cụ chiêm tinh, nhưng cửa hàng kết hợp bán đồ chơi và vật phẩm huyền bí thì hiếm.
Yến Đường không suy nghĩ nhiều, nhận túi quà từ tay bà chủ và cảm ơn.
“Không có gì.” Bà chủ mỉm cười, “Chúc cô hạnh phúc.”
Tối hôm đó vì không có việc gấp nên Yến Đường thong thả nấu bữa tối, ngâm mình thư giãn trong bồn tắm, thay chiếc váy ngủ lụa mới mua. Trước khi ngủ, cô lấy chú gấu bông ra khỏi túi quà. Nhớ lời dặn của bà chủ, thấy cũng rảnh rỗi nên cô cầm mẩu giấy lên và đọc.
Trên mẩu giấy là dòng chữ tiếng Nga kỳ lạ, như thể nhiều từ vựng bị xé nhỏ rồi ghép lại thành thứ ngôn ngữ không giống ai, tựa như một câu thần chú.
Yến Đường cố gắng đọc xong, rồi ngắm nghía chú gấu bông khắp lượt. Khi xác định chẳng có gì thay đổi, cô tự bật cười.
— Có thể có chuyện gì chứ? Làm sao một con thú nhồi bông biết nói hay hóa thành người được.
Cô ném mẩu giấy vào thùng rác, ôm chú gấu lên giường ngủ.
Đúng như dự đoán, chú gấu mềm mại và êm ái, cô đè lên nó như chìm vào đám mây bồng bềnh.
Yến Đường chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
*Bản dịch của Dreamyhours
Tống Úc phát hiện mình không thể cử động.
Sau buổi gặp mặt bạn bè ở công viên Triều Dương, anh về nhà ngồi lên sofa, vừa định mở điện thoại kiểm tra tin tức thì nhận ra điều bất thường.
Anh thậm chí không còn ở trong căn hộ của mình.
Trần nhà phía trên làn sương mỏng đã cũ kỹ, căn phòng bài trí ấm cúng với vài chậu cây xanh góc phòng. Chiếc váy vắt trên lưng ghế cho thấy đây là phòng của một cô gái.
Tống Úc muốn tìm hiểu tình hình nhưng cơ thể không thể cử động khiến anh không thể quan sát thêm manh mối.
Rất nhanh, một mùi hương dịu nhẹ khẽ len lỏi vào khứu giác. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Mùi hương quen thuộc, dịu nhẹ ấy phảng phất từ khoảng cách gần đến mức không tưởng.
Tống Úc chỉ từng ngửi thấy trên một người duy nhất. Khoảnh khắc này, anh tưởng mình đang mơ.
Một tiếng sột soạt vang lên, rồi anh cảm nhận được có ai đó đang ôm mình lên.
Tống Úc muốn nhíu mày.
Anh không nghĩ có ai đủ sức bế được mình.
Nhưng sự thật là vậy – anh bị nhấc bổng dễ dàng, tựa lưng vào đầu giường ở tư thế ngồi.
Ngay sau đó, một cánh tay trắng muốt vòng qua eo, hơi thở đều đặn phả vào tai.
Tư thế này cho anh tầm nhìn rõ hơn và anh nhận ra đó chính xác là cánh tay phụ nữ. Giá mà không bị tê liệt, có lẽ giờ anh đã giật mình nhảy khỏi giường rồi.
Nhưng rất nhanh, một chi tiết khác thu hút sự chú ý.
Tống Úc lần đầu nhìn thấy “eo” của mình.
— Nếu có thể gọi đó là eo. Một cái bụng tròn xoe đầy lông mềm, đàn hồi tốt, khác xa cơ bụng sáu múi săn chắc thường ngày.
Một suy đoán kỳ quặc lóe lên: Có lẽ anh đã biến thành gấu bông.
Giả thuyết được xác nhận ngay khi thân hình gấu bị lật ngửa, trở thành gối ôm cho cô gái đang ngủ.
Và anh nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Nếu gấu bông có tim và phổi thì lúc này cả hai đã ngừng hoạt động.
Chín tháng bốn ngày.
Là khoảng thời gian họ xa cách.
Hôm qua anh còn tự hỏi khi nào mới gặp lại Yến Đường.
Cô là người chia tay, quyền quyết định không thuộc về anh mà phụ thuộc vào khi nào cô muốn gặp lại – một ngày tưởng chừng vô vọng.
Ai ngờ hôm nay lại gặp theo cách này.
Mọi giác quan đều báo hiệu đây không thể là giấc mơ.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, màn đêm càng thêm mênh mang.
Sau mười phút vật lộn với tình thế khó hiểu, Tống Úc cuối cùng cũng hiểu ra – anh bỗng dưng nhập vào chú gấu bông của Yến Đường trong khi cô hoàn toàn không hay biết.
Bởi nếu biết, có lẽ cô đã ném anh vào thùng rác ngay lập tức chứ không phải ôm chặt như thế này, tựa đầu lên người anh như ngày xưa.
Tống Úc thầm nghĩ.
Anh không biết mình sẽ bị mắc kẹt trong hình hài gấu bông bao lâu nhưng tâm trạng lại bất ngờ trở nên bình thản lạ kỳ, thậm chí bắt đầu ngắm nhìn người đang ngủ say trước mặt.
Đôi mắt thanh tú quen thuộc, quầng thâm nhẹ dưới mí.
Chiếc cốc cà phê trên bàn cùng hộp sô cô la chỉ còn nửa, rõ ràng ăn không ít nhưng người lại gầy đi trông thấy.
Anh tưởng sau khi chia tay thì cô sẽ sống tốt hơn? Sao giờ trông mệt mỏi thế?
Nếu gặp khó khăn ở Moscow, sao không tìm anh?
Tống Úc nhìn chằm chằm, ngàn suy nghĩ dâng lên thành vạn lời muốn nói nhưng không thể thốt nên lời.
Có khoảnh khắc anh ngỡ như quay về những ngày chưa chia tay rồi bỗng thấy tủi thân – ngày ấy hạnh phúc thế, sao cô nỡ chia tay?
Chia tay rồi lại khổ sở thế này, để làm gì?
Không lâu sau, người đang tựa vào vai anh cựa mình.
Có lẽ chất liệu gấu bông quá êm, cô liên tục cọ vào người anh.
Không chỉ thế, còn áp mặt vào ngực anh y hệt thói quen cũ.
Chiếc váy ngủ hai dây của Yến Đường trượt khỏi vai, cổ áo rộng tuột xuống để lộ làn da trắng ngần đè lên bụng gấu.
Tống Úc có đủ ngũ quan nhưng không thể cử động nên chẳng thể nhắm mắt hay quay đi.
Hơi ấm và mùi hương dịu nhẹ từ cô bao trùm lấy anh, phá vỡ mọi phòng tuyến giác quan, đánh thức ký ức xưa.
Nỗi buồn tan biến, thay vào đó là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh cảm thấy mình sắp “lên dây cót”.
Nhưng rồi nhận ra gấu bông không có nhịp tim, càng không có “công cụ tội phạm”.
Thế là suốt đêm, anh bất động trong vòng tay cô, cảm nhận trọn vẹn hơi ấm và nhịp thở.
Khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, Tống Úc cuối cùng cũng trở về cơ thể mình.
Bắc Kinh lúc này đã khuya, bên ngoài tối đen, chỉ còn những tòa nhà văn phòng sáng đèn vàng.
Anh vẫn ngồi nguyên trên sofa, nhìn đồng hồ điện tử – đúng 2 giờ sáng.
Tính múi giờ, có lẽ anh nhập vào gấu bông lúc 10 giờ tối ở Moscow.
Suy nghĩ một lát, Tống Úc có manh mối rõ hơn.
Khi cúi xuống, anh bất ngờ thấy “lều trại” dựng lên, mặt thoáng đơ rồi thở dài.
Chín tiếng đồng hồ.
Không biết có hỏng không…
*
Cuộc sống của Yến Đường luôn bận rộn một cách đơn điệu.
Khi không bận thì chỉ còn lại sự đơn điệu.
Hồ sơ apply cao học đã nộp, giờ chỉ chờ kết quả. Bản dịch cũng đã gửi, biên tập viên cần ít nhất một tuần để phản hồi.
Mệt mỏi sau thời gian dài làm việc cật lực, cô không có kế hoạch đi đâu, chỉ ở nhà nghỉ ngơi xem phim, một ngày trôi qua thật nhanh.
Nhưng chú gấu bông mới mua mang đến chút xáo trộn thú vị.
Không biết có phải ảo giác không, Yến Đường luôn cảm thấy chú gấu này đặc biệt gần gũi.
Thân hình tròn trịa ấm áp của nó xua tan bầu không khí lạnh lẽo trong căn nhà một người.
Moscow, kim đồng hồ chỉ 10 giờ tối.
Yến Đường tắm rửa xong ngồi vào bàn, mở laptop video call với Vương Kỳ Vũ. Mười phút sau, cô khoe chú gấu mới mua.
Vương Kỳ Vũ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen tròn của chú gấu qua màn hình, hỏi: “Cậu ở một mình quá cô đơn à?”
“…Gì cơ?”
“Cậu sống solo, lại suốt ngày bận bịu, không có ai tâm sự. Dù sự nghiệp quan trọng nhưng con người cũng cần nghỉ ngơi.”
“Tớ đoán cậu mua con gấu vì đêm về trống trải nhưng gấu thì đâu biết nói. Sao không kiếm bạn trai mới? Ở Moscow gần năm rồi, nếu không tìm được ai ưng ý trong giới du học sinh thì đám trai tóc vàng mắt xanh cũng có vài người giống người cũ mà?”
Gió lạnh lùa qua khe cửa sổ khiến Yến Đường hắt xì.
Cô đặt gấu bông lên đầu giường, khoác thêm áo rồi quay lại bàn tiếp tục trò chuyện.
“Cũng có người theo đuổi…”
“Tính tình được nhưng tớ không có hứng thú.”
“Để sau đi…”
Chú gấu trên giường im lặng nhìn về phía bàn học, đôi mắt đen phản chiếu ánh đèn lạnh, lắng nghe cô bàn chuyện tình cảm.
Thực tế, Yến Đường không có ý định yêu đương, càng không muốn tìm bản sao của Tống Úc.
Với cô, Tống Úc là độc nhất vô nhị – những kỷ niệm ngọt ngào cùng vẻ bất ổn đầy mê hoặc nơi anh không thể thay thế.
Điều này khiến cô luôn trong trạng thái mâu thuẫn.
Cô không hối hận vì chia tay, nhưng vẫn nhớ chàng trai từng chiếu sáng cuộc đời mình.
Nỗi niềm ấy hóa thành nỗi buồn thấm sâu, thỉnh thoảng hiện lên phác họa mối duyên xưa mong manh.
Kết thúc cuộc gọi, Yến Đường tựa vào chú gấu mềm mại, chìm vào hồi ức.
Đây là hành động nguy hiểm – ký ức luôn được não bộ tô hồng, những bất an bị lãng quên chỉ còn lại khoảnh khắc đẹp đẽ lặp đi lặp lại.
Căn phòng tĩnh lặng, ánh đèn đường bên ngoài càng tô đậm sự cô độc.
Yến Đường ngồi thẳng ôm gấu, đối diện với nó.
“Mày nghĩ tao có nên yêu ai đó không?”
Chú gấu im lặng.
Cô lắc đầu cười nhạo bản thân vì câu hỏi ngớ ngẩn.
Xoa xoa bộ lông xoăn mềm mại, cô đặt gấu lại chỗ cũ rồi đi vệ sinh cá nhân.
Chú gấu trên giường vẫn yên lặng, bộ lông trên đầu bị xoa đến rối bù.
Nhìn từ xa như đang giận dữ vậy.