Nương Ta Họa Người - Kỷ Đoá Dĩ

Chương 20: 20.




Phát hiện có điều không ổn, Nhiếp Tung vội lùi một bước. Nhưng Doãn Hy đâu dễ gì tha, cô lập tức kéo tay anh, định kéo về kiểm chứng. Nhiếp Tung vội vùng ra, rồi nhanh chân chạy về phía góc phòng nơi để bao cát, hai người nhìn nhau, giương thế đối đầu như đang bước vào hiệp đấu thứ hai.

“Chạy gì mà chạy hả?” Doãn Hy bước từng bước lại gần, y như một thợ săn đang truy đuổi con mồi.

Hai vành tai đỏ thẫm của Nhiếp Tung đã bán đứng tâm trạng hiện tại của anh. Anh ôm chặt lấy bao cát, chỉ ló đầu ra hỏi: “Em định làm gì đấy?”

“Kiểm tra thành quả luyện tập của anh chứ sao.” Doãn Hy mím môi cười, “Lại đây nào, cho bạn gái anh sờ thử một cái.”

Nghe đến ba chữ “bạn gái anh”, lòng Nhiếp Tung lập tức mềm nhũn, nhưng vẫn cố giãy dụa lần cuối: “Lần trước không phải đã sờ rồi sao?”

“Khi nào cơ?” Doãn Hy nghiêng đầu nghĩ ngợi, hoàn toàn không nhớ nổi, “Anh lừa em à?”

“Không có… Lần em bị sốt ấy…”

Lần bị sốt… Ý là lúc nằm trên giường?

“Hừ—” Doãn Hy hừ khẽ, giọng mũi lạnh tanh, “Em chỉ nhớ có ôm với gác thôi, chứ có sờ đâu.”

“Có mà…”

“Thế anh nói xem, em sờ chỗ nào?” Thấy ánh mắt cô nửa đùa nửa nghiêm, Nhiếp Tung lại co người nấp sau bao cát, rồi khẽ giơ tay phải gõ vào ngực trái: “Ở đây…”

Doãn Hy bật cười thành tiếng, phì một cái rồi ba bước thành hai lao tới: “Không chỉ sờ chỗ đó đâu, em còn phải sờ cả chỗ khác nữa, anh tin không!”

Sợ cô đâm vào bao cát, Nhiếp Tung không dám chạy quá nhanh. Mới chạy được mấy bước đã bị cô bắt kịp. Nói thì chậm, chứ hành động thì nhanh, chưa kịp giơ tay chắn, tay của Doãn Hy đã luồn vào trong gấu áo thun của anh. Bàn tay mang theo hơi ấm áp phủ lên phần bụng dưới, cảm giác mát lạnh khi da chạm da khiến toàn thân Nhiếp Tung cứng đờ, cơ bắp siết lại theo phản xạ.

Doãn Hy nở nụ cười thỏa mãn, tay còn tranh thủ bóp nhẹ mấy cái, “Không tệ nha, săn chắc đấy, cố gắng giữ phong độ.”

“Bỏ tay ra, có người nhìn đấy!” Mặt mũi tai má Nhiếp Tung đỏ bừng cả lên, anh tháo găng tay định kéo tay cô ra.

“Sờ bạn trai mình, ai dám có ý kiến?” Doãn Hy liếc ra sau. Một hàng bao cát treo lộn xộn phía sau hai người, vừa khéo che khuất ánh nhìn tò mò ở xa.

Vẻ mặt đầy đương nhiên của cô khiến Nhiếp Tung vừa tức vừa buồn cười. Anh giữ cổ tay cô lại, nghiêm giọng: “Sờ đủ chưa?”

Lúc này, anh đã phải gồng hết sức để giữ bình tĩnh. Giọng anh vốn trong, giờ lại pha chút khàn khàn mơ hồ. Doãn Hy ngẩn người, bàn tay hư hỏng cũng chịu dừng lại. Cô rút tay khỏi áo anh, vỗ vỗ lên bụng anh qua lớp áo: “Ừ.”

“Anh đói rồi, đi thôi.”

Doãn Hy vào phòng thay đồ nữ, còn Nhiếp Tung ngồi nghỉ ở phòng chờ. Huấn luyện viên đi ngang qua, thấy vậy liền hỏi: “Đi rồi à?”

“Vâng.” Nhiếp Tung đứng dậy, “Chuẩn bị đi ăn tối.”

“Lần sau ghé chơi nữa nhé.” Huấn luyện viên vỗ vai anh, tỏ ra thân thiện, “Lúc nào cũng hoan nghênh.”

Nhiếp Tung gật đầu đáp lại, định cảm ơn vì thầy đã chăm sóc Doãn Hy, ai ngờ huấn luyện viên đột nhiên ghé sát, nói nhỏ:

“Doãn Hy tập ở đây nhiều năm rồi, cậu là người đầu tiên, cũng là duy nhất cô ấy đưa tới đây đấy.”

… Ý là gì vậy?

Doãn Hy từ trước đến nay luôn độc hành, nhưng lại dẫn anh đến nơi này, để anh làm quen với từng ngóc ngách trong “lãnh địa” của cô. Điều đó khiến lòng Nhiếp Tung lâng lâng vui sướng. Nhưng câu nói của huấn luyện viên lại khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ — “cô ấy đưa tới” là sao? Nghe như đại tỷ dắt đàn em mới nhập môn ấy.

Nhiếp Tung đẩy lại gọng kính, lịch sự mỉm cười.

Huấn luyện viên vừa rời đi chưa được bao lâu, Doãn Hy đã bước ra. Cô tiện tay cầm luôn chai nước khoáng trước mặt Nhiếp Tung, ực ực ực tu một hơi dài. Vì uống quá vội, nước trào khỏi khóe môi, chảy dọc xuống cổ, làm ướt một mảng áo vừa thay.

Nhiếp Tung nuốt nước bọt, khẽ quay mặt đi đầy ngượng ngùng.

“Ăn ở đâu đây?” Doãn Hy hỏi.

Đôi môi vừa thấm nước của cô ướt mềm như một mặt hồ tĩnh lặng, lại ẩn chứa sức hút chết người khó tả. Ánh nhìn Nhiếp Tung bị hút chặt lấy, và trong khoảnh khắc lóe sáng như điện xẹt, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Môi cô mát lạnh, ngòn ngọt vị nước suối, đầu lưỡi khẽ chạm như đang nếm một viên kem tan chảy.

Doãn Hy mím môi, nhẹ nhàng kẹp lấy môi anh, gom hết ánh sáng trong mắt anh vào đôi mắt mình. Cô tựa vào lòng anh, cánh tay vòng qua ôm lấy eo anh, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp của anh rơi trên bờ vai mình.

Cô khẽ véo eo anh, nói nhỏ: “Ngẩng đầu, nhìn bên trái.”

Nhiếp Tung làm theo, liền thấy một chiếc camera giám sát đang nhấp nháy đèn đỏ, chĩa thẳng về phía họ. Anh theo phản xạ lập tức lùi lại, tạo khoảng cách một nắm tay giữa hai người.

Doãn Hy liếc xéo anh, không vui: “Thấy hết rồi.”

“Giờ sao đây?” Giọng anh đầy lo lắng, hoảng hốt.

“Thấy thì thấy chứ sao.”

Cô đẩy anh ra, mặt anh đỏ bừng rồi thản nhiên bước đi như không có chuyện gì xảy ra.

Dù là mùa hè nóng bức ở Dao Thành, ban đêm vẫn dễ chịu hơn. Từ quán ăn bước ra, hai người dọc theo lề đường mà đi, gió mát rười rượi thổi qua, Doãn Hy nhắm mắt tận hưởng.

“Không sợ ngã à?” Nhiếp Tung cười, nắm lấy tay cô.

“Dễ chịu thật đấy.” Doãn Hy khoác tay anh, nghiêng người dựa vào, giọng uể oải: “Muốn đi dạo suốt cả đêm luôn.”

“Được thôi.” Nhiếp Tung sẵn lòng đáp ứng, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, nhắc khẽ: “Nhưng nếu về muộn quá, bố mẹ em có ý kiến không?”

Doãn Hy nhấc đầu khỏi vai anh, cong mắt cười: “Anh muốn đi đến sáng thật à?”

“Em có muốn không?”

“Đi là chân sẽ gãy đấy, thầy Tiểu  Nhiếp à.”

Nhiếp Tung liếc cô một cái, thở dài: “Em đừng gọi anh là ‘thầy Tiểu Nhiếp’ nữa được không?”

Ủa? Phàn nàn đấy à? Hay đang yêu cầu?

Doãn Hy chớp mắt: “Được thôi, Tiểu Nhiếp.”

“Em…” Nhiếp Tung nghẹn một hơi trong lồng ngực, đối mặt với vẻ mặt toe toét của cô lại chẳng giận nổi, chỉ còn biết mạnh tay nắm chặt tay cô một cái.

Doãn Hy bật cười chạy đi, rồi lại nhanh chóng dừng lại trước một sạp nhỏ bên đường – nơi bán con dấu khắc tay. Cô ngắm nghía vài cái, tỏ ra vô cùng thích thú, phấn khích vẫy gọi: “Nhiếp Tung, lại đây!”

Cuối cùng cũng gọi đúng tên rồi!

Nhiếp Tung bước nhanh tới bên cô: “Em thích con dấu à?”

Người thợ đang từng nhát, từng nhát khắc chữ. Doãn Hy chăm chú nhìn không rời mắt: “Cũng thú vị đấy.”

Nhiếp Tung đứng cạnh xem cùng, hỏi như vô tình: “Có cái nào em thích không?”

“Cái này.” Doãn Hy chỉ vào con dấu thợ đang khắc.

Nhiếp Tung liếc nhìn, là mẫu đơn giản nhất, hỏi tiếp: “Muốn khắc chữ gì?”

“Cô gái, muốn khắc chữ gì?” Thợ khắc con dấu vẫn tiếp tục công việc của mình mà không ngẩng đầu lên, “Mỗi chữ hai mươi đồng.”

Nhiếp Tung nghe thấy, liền kéo nhẹ áo T-shirt của Doãn Hy, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Để anh khắc cho em.”

Người đang chăm chú nhìn thợ khắc dấu lập tức quay lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc: “Anh biết khắc dấu à?”

Thợ khắc dấu cũng ngẩng đầu lên, đánh giá Nhiếp Tung từ trên xuống dưới, rồi cười: “Cậu thanh niên, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy đâu.”

Nhiếp Tung chỉ cười, kéo Doãn Hy đi khỏi. Rời khỏi đám đông bên quầy, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện Doãn Hy đang nhìn anh với vẻ thư thái. Anh đẩy kính mắt, bất đắc dĩ nói: “Em quên anh làm nghề gì rồi à?”

“Sửa tranh và thư pháp mà.”

“Anh cũng biết chút ít về khắc dấu.”

“Khắc dấu?”

“Chính là khắc con dấu ấy.”

“Sao cái gì anh cũng biết hết vậy?”

Nhiếp Tung nhìn vẻ mặt ngưỡng mộ của Doãn Hy, có chút xấu hổ, nói: “Hồi nhỏ học sửa tranh, lâu ngày thấy hơi nhàm chán, lúc đó ông nội thường dỗ anh sang phòng bên xem thợ khắc dấu làm việc. Dần dần, anh cũng học được chút ít.”

Doãn Hy đã quen với sự khiêm tốn của anh, nhưng vì anh nói “học được chút ít”, cô biết chắc chắn anh có thể làm được những tác phẩm không tồi. Cô khoác tay anh, cười cười: “Chỉ chút ít thôi à?”

Biết cô lại đang trêu mình, Nhiếp Tung không trả lời mà hỏi lại: “Muốn khắc chữ gì?”

“Để em nghĩ xem.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Trương Trì gọi đến, nhắc Doãn Hy xem thông tin anh ta vừa gửi qua WeChat.

Doãn Hy nhìn vào tin nhắn trên khung chat WeChat một lúc lâu, không nói gì. Nhiếp Tung bắt đầu lo lắng: “Có chuyện gì vậy?”

“Không sao đâu. Chỉ là dữ liệu về mỏ và khu vực của Tiểu Bàng có chút sai lệch. Sư huynh vừa gửi tài liệu cập nhật từ Viện nghiên cứu địa chất, em cần phân tích thêm một chút.”

“Có nghiêm trọng không?”

“Không đâu, chỉ cần xác nhận lại khu vực nguồn nguyên liệu là được.” Doãn Hy thoát khỏi khung chat, vô tình nhấn vào album ảnh cá nhân. Dưới ảnh đại diện, là dòng chữ cô từng viết trong phần ký tự cá nhân. Cô khẽ mỉm cười: “Hay là chọn chữ trong câu này nhé?”

Nhiếp Tung lại gần nhìn, nhận ra câu nói này anh đã thấy từ lúc cô kết bạn WeChat với anh, anh lúc đó đã nghĩ đó là lời thề nghề nghiệp của Doãn Hy. Nhưng sau này, mỗi lần nhìn lại, anh lại cảm thấy câu này không chỉ liên quan đến nghề nghiệp, mà giống như tín ngưỡng cả đời của cô.

“Được.” Nhiếp Tung ôm lấy vai cô, hỏi: “Chữ gì?”

“Cứ lấy hai chữ này đi.” Doãn Hy chỉ vào hai chữ, ngẩng đầu nhìn anh: “Cao Sơn.”

Tim Nhiếp Tung như ngừng đập, theo hướng tay cô chỉ, nhìn về câu chữ kia: “Đi con đường xa nhất, leo ngọn núi cao nhất, ăn món cay nhất, uống rượu mạnh nhất.”

Đơn giản, rõ ràng, chính là mục tiêu cuộc sống của Doãn Hy. Anh chưa từng suy nghĩ sâu sắc, nhưng lúc này, khi cô chỉ tay, dường như câu chữ ấy có thêm một ý nghĩa mới.

Anh hơi kích động, căng thẳng hỏi lại: “Em chắc chắn là hai chữ này?”

“Chắc chắn.” Doãn Hy không bỏ sót một biểu cảm nhỏ nào của anh, nhìn anh chăm chú như muốn khắc anh vào ánh mắt của mình, rồi từng chữ một nói: “Cao, Sơn, vì, Tung.”

(*) Cao sơn vì Tung hay “高山為嵩” có thể được hiểu là: “Trong các núi cao thì núi Tung là cao nhất”, hoặc theo nghĩa bóng là “Trong những điều cao quý thì điều này là tột bậc”. (Núi Tung 嵩山 – một trong Ngũ Nhạc (năm ngọn núi thiêng) của Trung Hoa.Câu này có thể xuất hiện trong văn chương cổ, dùng để ca ngợi sự cao cả, tôn quý, thường là để ví với đức hạnh hoặc tài năng của một người. Giống như cách người xưa hay nói “cao sơn ngưỡng chỉ” (高山仰止) – “núi cao ngước nhìn”, để biểu thị sự kính ngưỡng với người có đức hạnh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận