Đã ba ngày kể từ khi Nhiếp Tung “cuốn gói” đi, Doãn Hy vẫn cặm cụi làm thí nghiệm, phân tích báo cáo, bề ngoài chẳng khác gì thường ngày, như thể công việc và cuộc sống chẳng hề xáo trộn. Nhưng, rốt cuộc vẫn là có gì đó khác biệt. Tay cô nghiền bột đá chậm chạp như rùa bò, trước ống kính hiển vi thì ánh mắt lạc lõng, nửa ngày chẳng tập trung nổi. Những lỗi lầm ngày thường chỉ liếc qua đã thấy, giờ đây lại phải xem tới lui đến bốn, năm lần mới dám chắc.
“Ngẩn người làm gì thế?” Trương Trì khẽ vỗ lên vai cô, nhắc nhẹ, “Em đã ngồi bất động suốt nửa tiếng rồi đấy.”
“Ồ.” Doãn Hy giật mình hoàn hồn, cúi đầu tiếp tục quan sát những hạt khoáng dưới kính.
Trương Trì vốn đã nhìn ra manh mối từ lâu, chỉ là không tiện nói thẳng. Tình nhân mà, giận nhau vài hôm là chuyện thường, nhưng đã ba bốn ngày rồi mà Doãn Hy vẫn chưa hồi phục tinh thần. Không thể nhịn thêm, anh ta đành quan tâm hỏi han chuyện tình cảm của cô sư muội: “Em cãi nhau với Tiểu Nhiếp rồi à?”
Doãn Hy ngẩng đầu khỏi kính, liếc anh ta một cái rồi lại cúi xuống, chẳng nói lời nào.
Ơ kìa? Chuyện gì thế này? Trước nay chưa từng thấy!
Trương Trì càng thấy không ổn, thì thầm: “Chẳng lẽ… chia tay rồi?”
“Xì!”
Bị lườm một cái rõ sắc lẹm, Trương Trì cuối cùng cũng thở phào: “Vậy mới giống em chứ!”
“Sư huynh, chuyện kết hôn… thực sự quan trọng đến thế sao?”
“Tất nhiên là… chẳng lẽ thầy Nhiếp cầu hôn em rồi?”
“Chưa.” Doãn Hy chống khuỷu tay lên bàn, hiếm hoi lộ vẻ mơ hồ và hoang mang, “Chỉ là tôi chợt nhận ra… bọn tôi có cái nhìn rất khác nhau về tình yêu.”
“Là anh ấy muốn cưới, còn em thì không?”
Doãn Hy im lặng một lúc rồi bỗng hỏi: “Sư huynh… người như tôi có kỳ quặc lắm không?”
“Em chỉ là người đặt nặng hành trình hơn đích đến, không giam mình trong những khuôn khổ cuối cùng. Đó không phải kỳ quặc đâu, mà là kiểu người ở tầng cao nhất của kim tự tháp tình cảm đấy.”
“Khà—”
Lời của sư huynh khiến cô thấy lòng ấm áp. Có người hiểu, không đem cô ra gán mác “sợ cưới” hay “chủ nghĩa độc thân” như quái vật. Nhưng nụ cười còn chưa kịp tan thì trong lòng đã dấy lên vị đắng, người ngoài còn hiểu, sao Nhiếp Tung lại chẳng thể?
Trương Trì nhặt mảnh đá trên bàn lên, cười: “Em cười rồi là tốt, tôi thật sự sợ em bị thầy Nhiếp dày vò đến trầm cảm mất.”
“Anh cầm gì thế?”
“Sa thạch đấy, vật đính ước của tôi và chị dâu em.” Trương Trì đưa mảnh đá cho cô, hỏi: “Em xem giúp tôi, mài thành hình trái tim có được không?”
“Cái độ cứng này e là không chịu nổi tay anh đâu.” Doãn Hy lườm anh ta một cái, ánh mắt rõ ràng, chuyện nhỏ nhặt thế mà cũng phải hỏi em sao?
“Con gái không phải ai cũng thích lãng mạn sao? Anh tính dùng nó trong đám cưới, một mảnh đá hình trái tim, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn rồi!” Sư huynh vừa nói vừa cười đầy đắc ý, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khinh khỉnh của cô.
“Anh quên rồi à, tôi không thuộc vào cái nhóm ‘con gái’ ấy đâu.”
“Ờ nhỉ. Nhưng những cô gái khác chắc chắn sẽ rất thích. Em thấy sao?”
Doãn Hy chẳng buồn trả lời, nhưng cũng không đành lòng làm anh ta cụt hứng khi thấy ánh mắt thành thật kia. Cô nhẹ giọng: “Hình dáng ban đầu vốn đã rất đẹp rồi.”
“Vậy sao?” Trương Trì giơ mảnh đá lên soi dưới ánh sáng, ngắm nghía trước sau, nửa tin nửa ngờ, “Lãng mạn thật à?”
“Càng là loại đá phổ thông, hình dáng càng đơn sơ tự nhiên, lại càng có thể thể hiện một trái tim chân thành cứng rắn, không bị bất kỳ thứ vật chất nào làm lay chuyển, của một con người bình thường như anh.” Doãn Hy chẳng cần suy nghĩ, buột miệng nói ra. Ban đầu cô chỉ thuận miệng nói chơi, nhưng khi lời thoát ra, chính cô lại thấy xúc động. Cô khẽ thì thầm: “Còn gì lãng mạn hơn thế nữa chứ?”
“Sư muội à… trước đây không phải em từng cười tôi lấy sa thạch làm vật định tình sao? Sao giờ lại nói chuyện… nghe ra lại sâu sắc thế chứ…”
“Anh chỉ cần nói tôi nói có đúng không thôi?”
“Quá đúng luôn ấy chứ!” Trương Trì nâng niu mảnh đá trong lòng bàn tay như báu vật, cẩn thận che chắn như sợ nó bị gió thổi bay mất, “Đây chính là chân tâm của tôi đó.”
Doãn Hy bật cười, che mặt lắc đầu.
“À mà đúng rồi,” Trương Trì ôm “chân tâm” của mình lui lại vài bước, cười hì hì nói tiếp, “Sư muội, em từng xem Tôi tu sửa cổ vật trong Cố Cung’ chưa?”
(*) “Tôi tu sửa cổ vật trong Cố Cung” là bộ phim tài liệu nổi tiếng của Trung Quốc có tên gốc là《我在故宫修文物》hoặc “Masters in the Forbidden City”. Bộ phim đi sâu vào cuộc sống và công việc hàng ngày của những người thợ tu sửa cổ vật tại Cố Cung (Tử Cấm Thành – Bắc Kinh). Thay vì tô vẽ một cách hào nhoáng, phim khắc họa chân thực và đầy cảm xúc quá trình gìn giữ các báu vật văn hóa qua bàn tay tinh xảo, sự kiên nhẫn và lòng đam mê của các nghệ nhân phục chế.
“Hửm?”
“Xem thử đi, một bộ phim tài liệu kể về những nghệ nhân chuyên tu sửa cổ vật trong Tử Cấm Thành. Tôi nghĩ em xem rồi sẽ có cảm hứng đấy.”
Anh ta nháy mắt với cô, huýt sáo một điệu nhỏ rồi rảo bước rời đi.
Còn tu sửa cổ vật ở đâu thì có gì quan trọng? Quan trọng là tan ca rồi! Doãn Hy lập tức xách túi, rời khỏi phòng thí nghiệm như một cơn gió. Cô rời đi không vì điều gì to tát, chỉ để đến phòng tập… boxing.
Vừa đặt chân tới quầy tiếp tân, không khí ồn ào ban nãy liền tắt ngúm. Qua cánh cửa kính, những nhóm người đang trò chuyện bỗng chốc tan biến sạch sẽ, như thể có ai vừa nhấn nút “ẩn hiện”.
Doãn Hy khoanh tay, ánh mắt sắc như dao nhìn huấn luyện viên đang từng bước tiến đến.
“Sao em lại đến nữa?!” Nét mặt huấn luyện viên hoàn toàn không thể gọi là vui mừng gì cho cam.
“Sao hả? Phòng tập cấm hội viên VIP vào à?” Doãn Hy nhướng mày, khí thế áp đảo, dù chẳng cần cao giọng.
Huấn luyện viên mặt mày nhăn nhó, gần như than trời: “Tôi nói này Doãn Hy, em đã đến đây ba ngày liên tiếp, hạ gục hai học viên trung cấp với một huấn luyện viên rồi! Giờ thì tốt rồi, người ta vừa thấy em là chạy mất dép, chẳng còn ai dám lên sàn với em nữa!”
“Chẳng phải vẫn còn thầy đó sao? Hôm nay thầy lên đấu với em.”
“Tôi… tôi thì…” Huấn luyện viên bắt đầu đảo mắt tìm đường lui, vừa lùi vừa ôm cổ tay rên rỉ, “Ui da, cổ tay tôi đau quá… không nâng nổi rồi!”
“Bớt diễn!” Doãn Hy hừ lạnh một tiếng.
Cô thay đồ xong bước ra, sàn đấu vắng lặng như chùa Bà Đanh. Chỉ còn vài học viên mới đang luyện những động tác cơ bản dưới sự hướng dẫn của các huấn luyện viên khác. Cô mỉm cười khẽ khàng, bước thẳng tới khu vực bao cát.
Bao cát treo lơ lửng thành hàng, không có ai động vào, chúng cũng lặng im chờ đợi. Nhưng rồi, dưới từng cú đấm như dội sóng của cô, chúng bắt đầu lắc lư, như ma quỷ bị đánh thức, nhảy múa trong tiếng “bịch bịch bịch” vang dội. Âm thanh ấy khiến những người vừa trốn chạy lại càng thêm sợ hãi.
“Doãn Hy——” Tiếng huấn luyện viên vang vọng từ xa, “Chú ý kỷ luật lớp học!”
Cô chẳng buồn quay đầu, tiếp tục tấn công hai bao cát phía trước, tốc độ không hề giảm.
“Doãn Hy!” Huấn luyện viên vừa chạy tới vừa than trời, “Em muốn dọa hết học viên bỏ chạy à?!”
“Thầy nên cảm ơn em vì đang rèn luyện miễn phí thần kinh thép cho họ.” Cô di chuyển thân người, trái phải tấn công, quyền phong gào thét.
Huấn luyện viên định bước tới ngăn lại, nhưng bao cát vừa đẩy lên liền ép ông lùi lại, vừa lùi vừa khổ sở: “Doãn Hy, nghe tôi đi, nghỉ một chút.”
“Thầy lên đấu với em thì em sẽ nghỉ.” Cô điều chỉnh nhịp thở, giọng đầy khinh thường, “Là huấn luyện viên chuyên nghiệp, thầy hẳn biết rõ tầm quan trọng của sự tập trung khi luyện tập.”
“Tôi cũng không muốn cản em… nhưng em đánh thế này dễ tổn thương chính mình đó!” Huấn luyện viên thấy thời cơ liền lao tới, ôm chặt một bao cát, thở hổn hển: “Tạm dừng đi, nghỉ một chút thôi, coi như tôi xin em đấy…”
Doãn Hy liếc nhìn huấn luyện viên một cái, cái dáng ôm chặt bao cát kia, không hiểu sao lại khiến cô nhớ tới lần cùng Nhiếp Tung đến đây. Cô từ từ thu lại quyền thế, chậm rãi nói:
“Làm giúp em một việc.”
“Đừng nói một việc, năm việc cũng được, chỉ cần em đừng đánh nữa là được!”
“Được thôi.” Doãn Hy lui lại phía sau, tránh khỏi bao cát, rồi ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường, “Gọi một cuộc điện thoại hộ em.”
“Không thành vấn đề, chỉ cần không bắt tôi lên đài với em là được.” Huấn luyện viên vẫn còn chưa hết ám ảnh, theo phản xạ lại ôm chặt thêm một cái bao cát nữa.
Doãn Hy tháo găng tay, mở điện thoại đặt bên cạnh, chọn số rồi gửi cho ông.
Điện thoại huấn luyện viên “tinh” một tiếng, ông mở ra, hỏi: “Ai đây?”
“Bạn trai em.”
“Là cái cậu lần trước tới cùng em, đeo kính, nhìn thư sinh đấy à?” Huấn luyện viên như ông sư mù giữa chợ, đầu óc đầy dấu hỏi, “Thế sao em không gọi thẳng cho người ta?”
Ánh mắt Doãn Hy liếc qua, lạnh như băng, toát ra sát khí: “Lên sàn!”
“Đừng đừng, tôi gọi ngay, gọi ngay được chưa?” Ông quýnh quáng bấm nút gọi, trong lúc chờ kết nối, cuống lên quay lại hỏi, “Tôi phải nói gì đây?!”
“Nói em bị thương khi luyện tập.”
Huấn luyện viên còn chưa kịp tiêu hóa, thì đầu dây bên kia đã bắt máy.
“Xin chào, xin hỏi… có phải là bạn trai của Doãn Hy không?”
“……” Đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó một tiếng “ừ” vang lên, nhẹ mà xác nhận rõ ràng.
“Ờ… tôi là huấn luyện viên của em ấy, lần trước chúng ta có gặp qua. Tôi… không, ý tôi là…” Giọng huấn luyện viên run lẩy bẩy như thể đang đọc thoại trong vở kịch, “Em ấy bị thương khi tập luyện, cậu có thể tới ngay được không?”
“Cô ấy bị thương ở đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?” Giọng Nhiếp Tung vang lên từ loa, to đến nỗi có thể cảm nhận được sự hoảng loạn bất ngờ lan rộng, “Nặng không? Đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“À… bên tôi ồn quá, nghe không rõ, cậu đến ngay đi… tôi cúp máy đây…” Cuối cùng, huấn luyện viên gần như phải gào lên để dứt cuộc gọi.
Kết thúc cuộc điện thoại, người đàn ông chưa từng run tay khi đấu giải quyền anh, giờ lại như vừa trải qua cơn chấn động tinh thần. Ông ngồi phệt xuống đất, mồ hôi túa ra như tắm, mặt mũi trắng bệch: “Em… em cho người ta ăn ‘cẩu lương’ thì thôi đi, sao lại còn diễn cái trò này nữa chứ…”
“Lấy cho em ít băng gạc.”
“Em thật sự bị thương à?” Huấn luyện viên bật dậy, giật mình hỏi, “Để tôi xem nào!”
“Không sao, chỉ hơi mỏi cổ tay thôi.”
“Hừ! Em luyện với cường độ cao thế, không hỏng cổ tay mới là lạ!” Vừa càu nhàu, ông vừa quay đi, không lâu sau quay lại với thuốc xoa bóp và băng gạc, “Còn chỗ nào đau nữa không? Có bị thương phần nắm đấm không?”
“Không, chỉ cổ tay thôi.”
“Được rồi, tôi còn đang nghĩ nên diễn sao cho hợp lý, giờ thì tốt rồi, không cần cố cũng tự nhiên y như thật.” Vừa kiểm tra cổ tay cho cô, huấn luyện viên vừa lẩm bẩm, “Em giận cỡ nào mà tự làm đau bản thân thế? Cả ngày cứ ‘đấu đấu’, tưởng mình là người thép, tay sắt đấy à?”
Doãn Hy để mặc ông xịt thuốc, quấn băng, không tranh cãi, cũng chẳng phản bác. Ánh mắt cô thỉnh thoảng lại lén liếc về phía cửa ra vào.
“Không đến nhanh thế đâu!” Huấn luyện viên cau có, “Nói tôi nghe, rốt cuộc em làm thế để được cái gì?”
“Tâm trạng tệ, đánh vài quyền cho hả.” Doãn Hy không phải kiểu ngốc nghếch tự tổn thương vì đàn ông. Cô chỉ đơn giản cần chút bạo lực để trút giận.
“Giải tỏa tới mức hỏng tay luôn hả?”
Từng quen biết nhau bao năm, nhưng đây là lần đầu tiên Doãn Hy phát hiện huấn luyện viên còn có một miệng lưỡi “càm ràm” đến vậy. Cô bắn ngược lại một câu, sắc bén như dao:
“Ai là người cứ đứng bên cạnh lải nhải làm em phân tâm đấy?”
Khi Doãn Hy từ phòng thay đồ bước ra, Nhiếp Tung đã thở hổn hển kéo cửa phòng nghỉ, vừa vào đã nhìn thấy người anh đang tìm.
Huấn luyện viên hấp tấp chạy tới, tay đặt lên ngực, hét toáng lên: “Doãn Hy! Em muốn hù chết người đấy à! Mới chớp mắt đã chẳng thấy đâu, tôi tưởng em bị bắt cóc rồi chứ!”
“Thầy làm quá ghê.” Doãn Hy nhấc túi xách lên đeo lên vai, cơn đau nơi cổ tay khiến cô bất giác nhíu mày.
Huấn luyện viên lập tức lao tới, gỡ túi khỏi vai cô, nghiêm nghị cảnh báo: “Tuần này đừng cầm đồ nặng, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, quay người đưa túi cho Nhiếp Tung, “Cổ tay em ấy bị thương, trông chừng chút.”
Khi đi ngang qua, huấn luyện viên nghe thấy Nhiếp Tung khẽ hỏi một câu: “Trông chừng kiểu gì?”
“Hả?” Huấn luyện viên giật bắn, vẻ mặt như gặp ma, “Hai người… đang bày trò gì thế hả!”
Doãn Hy khó chịu phẩy tay, xua ông đi như đuổi ruồi, rồi quay lại đối mặt với Nhiếp Tung: “Không sao đâu.”
Nhiếp Tung nắm lấy cổ tay cô, chỗ lộ ra một đoạn băng gạc trắng, mím môi nói khẽ: “Anh biết.”
Doãn Hy lí nhí: “Vậy mà còn đến…”
Nhiếp Tung kéo nhẹ tay cô: “Về thôi.”
“Anh biết lái xe không?” Doãn Hy theo anh xuống thang máy tới bãi đỗ xe ngầm, mở khóa xe.
“Ừ.” Nhận chìa khóa, Nhiếp Tung mở cửa ghế phụ cho cô, rồi mới vòng sang ghế lái.
Anh không nói gì, Doãn Hy cũng không cố tìm đề tài, bầu không khí chật hẹp trong xe lan tỏa một cảm giác trống trải mơ hồ.
Diêu Thành đã bước vào đầu thu, đường phố lác đác chút tiêu điều. Gió lạnh lùa vào, Doãn Hy rùng mình. Nhiếp Tung liền kéo kín cửa sổ, chỉ chừa lại khe hở để thông khí.
Doãn Hy bỗng nhớ lại lần đầu gặp Nhiếp Tung, vào một ngày mưa lất phất đầu xuân. Giờ lại không ngờ đã sang thu rồi. Cô cảm thán: “Chúng ta quen nhau nửa năm rồi nhỉ?”
“Ừ.” Xe dừng ở ngã tư, Nhiếp Tung chăm chú nhìn đèn giao thông.
“Không có gì muốn nói với em à?” Doãn Hy nghiêng đầu nhìn anh. Nửa gương mặt anh ẩn trong ánh đèn mờ nhạt, y như cảm xúc mập mờ của hai người lúc này.
Nhiếp Tung cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, tai bất giác đỏ ửng. Doãn Hy không kìm được, vươn tay nhéo nhẹ vành tai anh, mềm mại mà nóng ran. Không ai nói gì, nhưng như thể ngàn lời vạn ý đang dồn nén trong không gian kín mít này, cho tới khi tiếng còi xe inh ỏi vang lên, phá tan sự tĩnh lặng kỳ lạ.
Ngón cái Doãn Hy khẽ mơn trớn vành tai anh, mỉm cười: “Chú ý lái xe.”
Nhiếp Tung tâm tư non nớt, gương mặt đỏ lựng, tay chân lóng ngóng đạp ga tiếp tục lên đường. Mãi cho đến khi xe dừng dưới tòa chung cư nhà Doãn Hy, anh mới nhẹ giọng: “Đến rồi.”