Nương Ta Họa Người - Kỷ Đoá Dĩ

Chương 36: 36.




“Hít hà—— Hít hà——” Tiếng thở rít vì cay của Nhiếp Tung vang lên rõ mồn một trong căn bếp.

Doãn Hy cầm nửa gói dầu ớt, trêu chọc: “Anh muốn cho hết vào thật hả?”

Nhiếp Tung vừa uống một ngụm lớn trà mà vẫn cay đến lè lưỡi, nhưng không hiểu sao vẫn kiên quyết muốn thử thách tô bún ốc siêu cay của Doãn Hy.

“Nè, anh vừa nếm thử rồi đó, cái dầu ớt này không phải cay thường đâu, anh chắc chắn muốn đổ hết vào à?” Doãn Hy thấy anh cay đến khổ sở, lại nhắc thêm một lần.

Nhiếp Tung hai tai đỏ rực, trán đẫm mồ hôi, vừa “hít hà——” không ngừng vừa gật đầu lia lịa.

“Thôi đi.” Doãn Hy ném nửa gói dầu ớt còn lại vào thùng rác, lau sạch dầu dính trên tay.

Nhiếp Tung bất ngờ chộp lấy tay cô, nói: “Đã nói trước rồi mà.”

Doãn Hy liếc nhìn anh một cái, khẽ xoa vành tai nóng bừng của anh: “Anh đang cố gồng với chính mình đấy à?”

“Không phải…” Nhiếp Tung đã quá quen với hành động này, để mặc cô xoa nhẹ tai mình đang bỏng rát, “Chẳng phải anh đã nói sẽ cùng em ăn món cay nhất sao?”

“Khi nào?” Cô nghi ngờ.

“Trên WeChat…”

“WeChat thì sao?”

“Đồng hành cùng em đi trên con đường xa nhất, cùng em leo lên ngọn núi cao nhất, cùng em ăn món cay nhất, cùng em uống rượu mạnh nhất.” Anh nắm lấy tay cô, kéo về trước mặt, hai tay đan vào nhau, giữ chặt trong lòng bàn tay, “Em muốn làm gì, anh cũng sẽ bên em.”

Ánh mắt của Nhiếp Tung ánh lên, như có ngọn lửa nhỏ đang nhảy múa.

Tim Doãn Hy khựng lại một nhịp, chỉ cảm thấy một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống đỉnh đầu cô, mang theo hơi thở ấm áp và ẩm ướt.

“Anh đó——” Cô khẽ thở dài, càng lúc càng không biết làm gì với con người này.

“Anh sao cơ?”

“Trước đây em trêu anh một tí là mặt đỏ tía tai, ngượng đến chẳng nói được câu nào. Bây giờ thì ngược lại rồi, là em sắp không chịu nổi anh nữa rồi.”

Nhiếp Tung làm mặt ngơ: “Nhưng anh có làm gì đâu.”

Doãn Hy liếc mắt nhìn anh, đây mới là điều đáng sợ nhất! Rõ ràng khiến tim người ta loạn nhịp, vậy mà vẫn giả bộ không biết gì.

Cô lẩm bẩm một câu: “Người không tự biết mình quyến rũ mới là kiểu quyến rũ đỉnh nhất.”

“Em nói gì cơ?”

Doãn Hy vùng ra khỏi vòng tay anh: “Em nói, mau buông em ra, em phải nấu bún rồi.”

Chưa đến năm phút sau, tô bún ốc nóng hổi cay xé lưỡi đã được Doãn Hy ăn sạch cả nước lẫn cái. Nhiếp Tung há hốc mồm nhìn cô uống cạn ngụm canh cuối cùng, ngay cả động tác thổi bớt hơi nóng cũng quên mất.

“Sao em ăn nhanh vậy?”

Doãn Hy nhìn tô bún của anh vẫn còn đầy nguyên, cười nói: “Thành thói quen rồi.”

“Giờ đâu có phải đi thực địa nữa đâu, ăn chậm lại chút đi.” Dù nhỏ hơn cô 2 tuổi, nhưng lúc này Nhiếp Tung lại nói chuyện như một ông cụ non đầy lo lắng.

“Đi thực địa bao nhiêu năm, đâu dễ sửa được ngay.”

Nhiếp Tung biết cô nói thật. Nhớ lại lần đến thực địa tìm cô, cảnh cô chen giữa đám đàn ông ngồi ăn ngấu nghiến vẫn còn in rõ trong đầu anh. Anh lặng lẽ liếc cô một cái, bật cười.

“Cười gì? Em nói sai à?” Doãn Hy nghiêng đầu hỏi.

Nhiếp Tung vẫn đang cười, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay của Doãn Hy: “Mấy lần đầu gặp em, anh cứ tưởng em suốt ngày ngồi văn phòng, làm thí nghiệm, nghiên cứu này nọ… đến khi chạy đến tìm em ở thực địa, anh mới biết…” Những lời sau đó anh không nói nữa, nhưng ánh mắt của Doãn Hy nhìn anh qua ánh nắng ngược chiều hôm ấy, anh sẽ mãi không quên.

Doãn Hy dĩ nhiên hiểu ý anh, bật cười châm biếm: “Nghĩ kỹ lại, con gái bình thường đi leo núi sẽ nói ‘Ôi đẹp quá!’, còn em thì ‘Lộ đá này đẹp ghê’; người ta thấy phong cảnh thì khen ‘Non nước hữu tình, hùng vĩ bao la’, em thì hét lên ‘Lại đây xem đá, vân lớp và hiện tượng địa chất nè’; người khác cầm hòn đá nghịch chơi, em thì nghiền ra thành bột, soi đến hoa cả mắt dưới kính hiển vi. Nghe có vẻ chán đời lắm phải không?”

Nhiếp Tung siết chặt tay cô, lắc đầu.

Doãn Hy dùng ngón tay búng vào lòng bàn tay anh, cười: “Thật ra em cũng vậy thôi. Lúc đầu cứ tưởng anh chỉ giỏi phục chế thư họa, ai dè còn biết khắc ấn, vẽ lại cũng giỏi nữa.” Nói rồi cô quay lại nhìn bức tranh treo trong phòng khách, “Anh nói xem, anh còn bao nhiêu ‘kỹ năng ẩn’ chưa tung ra hả?”

“Không còn đâu, chỉ là chút tài mọn thôi.” Nhiếp Tung nắm tay cô cười, “Các cụ có câu ‘Nhiều kỹ năng không bao giờ là thừa’, quả không sai.”

Doãn Hy rút tay lại, nghiêng đầu vỗ tay cho anh.

“Vì học phục chế nên mới học vẽ, nghiên cứu chất liệu màu, nhờ vậy mới quen được em; vì học khắc ấn nên mới tặng được em con dấu; học vẽ lại thì tặng em tranh.” Nhiếp Tung đẩy gọng kính, nụ cười vừa ngượng ngùng vừa mãn nguyện: “Cảm giác những gì anh từng học đều có ích vào một thời điểm nào đó trong đời.”

Doãn Hy chống cằm nhìn anh cười, ngón tay chọc chọc má mình: “Những gì anh từng học đều được dùng để theo đuổi em nhỉ.”

Lập tức tai Nhiếp Tung đỏ ửng, anh cúi đầu xuống, vùi mặt vào ăn.

Doãn Hy chẳng buồn vạch trần, tiện tay cầm bát đũa của mình vào bếp. Chẳng mấy chốc, Nhiếp Tung cũng theo vào, kéo cô ra: “Để anh dọn cho.”

Hai cái bát, hai đôi đũa, một bữa ăn đơn giản, dọn rửa cũng nhanh. Nhiếp Tung xử lý đâu vào đấy, xoay người lại thì thấy Doãn Hy đang nhìn anh chằm chằm.

“Sao vậy?” Kính anh phủ một lớp sương mỏng, anh tháo kính ra, chậm rãi dùng giấy lau.

“Nếu mẹ anh biết tối nay em cho anh ăn thế này, dì sẽ phản ứng sao ta?” Doãn Hy cười giễu bản thân.

Nghe vậy, Nhiếp Tung ngẩng đầu nhìn cô: “Mẹ anh ấy à, hồi đó ăn bánh bao chấm dưa muối với bố anh cũng thấy ngon cơ.”

“Nói mẹ mình kiểu đó à?” Doãn Hy vỗ nhẹ anh một cái, nhận lấy kính từ tay anh, đeo chỉnh tề lên mũi cho anh, “Nhưng mà, tình yêu giống như uống nước, nóng lạnh tự biết.”

“Ừ.” Nhiếp Tung siết cô vào lòng, giọng khàn khàn, “Em nói đúng.”

“Reng——reng——” Tiếng rung quen thuộc của điện thoại lại vang lên.

Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên nét bất lực. Doãn Hy lè lưỡi, lẻn ra phòng khách trước.

Nhiếp Tung móc điện thoại ra, thật hiếm hoi, lần này không phải mẹ anh, mà là Tiểu Bàng.

“Bác Bàng đã về Tô Châu rồi.” Cúp máy xong, anh báo tin cho Doãn Hy, “Tiểu Bàng hỏi chúng ta khi nào quay lại?”

“Gần cuối năm rồi, phải xem sắp xếp công việc ở viện đã. Còn anh?”

“Anh cũng vậy, gần đây phải hoàn thành một loạt tranh để tham gia triển lãm mừng xuân.”

“Vậy thì thôi, để xem thời gian rồi lên kế hoạch sau.”

Doãn Hy hành động rất nhanh, hôm sau đi làm liền đến thẳng văn phòng của Lâm Hiến Hoa.

“Sếp ơi, cho em nghỉ vài ngày đi.” Doãn Hy phóng khoáng ngồi xuống, mở miệng xin nghỉ luôn.

Lâm Hiến Hoa dừng bút, hỏi: “Có việc gì?”

“Em còn dư mấy ngày phép chưa nghỉ, giờ dùng luôn.”

“Gấp không? Không gấp thì chờ một chút.”

“Gần đây có việc à?” Doãn Hy xoay cây bút ký tên trong tay, “Sếp cho em xem kế hoạch công việc cuối năm đi.”

Lâm Hiến Hoa lấy một tờ biểu từ trong tập tài liệu, đưa cho cô: “Đây, có việc gì gấp thế?”

“Đợt trước em đi Tô Châu vồ hụt đó, giờ mới nhận được tin là thầy thợ đã về rồi, em phải đi thêm chuyến nữa.”

Lâm Hiến Hoa bình thường rất thoải mái trong việc phê duyệt nghỉ phép, lần này lại có vẻ khó xử: “Dạo này hơi bận, hay là để qua một thời gian nữa rồi tính?”

“Sếp à, em xem qua bảng kế hoạch rồi, thời gian này có bận đâu.” Doãn Hy khẽ lắc tờ giấy trong tay, hỏi lại.

“Đợi thêm chút được không?”

“Hôm nay sao anh cứ vòng vo tam quốc thế?” Doãn Hy nghi ngờ, “Anh có sắp xếp gì khác cho em à?”

“Không có…”

“Cốc—cốc—cốc—”

Trương Trì đẩy cửa bước vào, thò đầu vào nói: “Doãn Hy, phó viện trưởng mời em đến văn phòng một chuyến.”

“Phó viện trưởng?” Doãn Hy sững người, “Phó viện trưởng tìm em làm gì?”

“Là vị phó viện trưởng mới, phụ trách công tác chuyên môn.” Lâm Hiến Hoa giải thích giúp, thở dài: “Cô cứ đi gặp trước đi, rồi về nói chuyện sau.”

Mang theo đầy nghi vấn trong đầu, Doãn Hy đi gặp vị phó viện trưởng mới nhậm chức gần đây.

“Chào viện trưởng ạ.”

“Em là Doãn Hy phải không? Chào em, mời ngồi.” Phó viện trưởng đích thân pha trà cho cô, cười niềm nở: “Hôm nay mời em tới đây, chủ yếu là muốn xin ý kiến cá nhân em về một chuyện.”

“Xin viện trưởng cứ nói.”

“Nghe nói em đã làm việc ở Trung tâm nghiên cứu giám định khoáng vật nhiều năm rồi, cảm thấy công việc ở đó thế nào?”

Doãn Hy không rõ ý ông, nên trả lời thật: “Khá tốt ạ.”

“Có mệt không?” Phó viện trưởng cười hiền từ như một bậc cha chú đang hỏi chuyện gia đình.

“Nói thật là cũng có mệt.” Doãn Hy lễ phép cười, “Nhưng niềm vui thì nhiều hơn.”

“Ồ? Vậy à?” Có vẻ ông không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, có chút bất ngờ.

“Vâng.”

Phó viện trưởng mỉm cười, hỏi với giọng quan tâm: “Vậy em có hứng thú thay đổi môi trường làm việc không? Ví dụ như thử chuyển sang vị trí trong phòng thí nghiệm chẳng hạn?”

Doãn Hy cảm thấy rất khó hiểu: “Viện trưởng, có phải do em làm sai gì không? Hay trong công việc có sơ suất nào ư?”

“Không, không phải, em làm việc rất xuất sắc.” Phó viện trưởng vội xua tay phủ nhận, rồi chỉ vào một chồng tài liệu cao bên cạnh: “Em xem, chủ nhiệm Lâm mang đống này tới cho tôi đấy.”

Doãn Hy ngạc nhiên nhưng cố giữ bình tĩnh, nghi hoặc hỏi: “Đây là gì vậy ạ?”

“Là các công trình nghiên cứu, luận văn qua các năm của em, và hồ sơ các chuyến khảo sát thực địa mà em từng tham gia.” Phó viện trưởng cảm khái: “Không ngờ em còn trẻ thế mà đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khảo sát khó đến vậy. Tôi thật sự rất khâm phục.”

“Viện trưởng quá khen rồi.”

“Không phải vì em làm sai, cũng không phải mệnh lệnh hành chính gì cả, chỉ đơn giản là muốn hỏi em có muốn chuyển sang một vị trí nhẹ nhàng hơn không. Em thấy sao?”

Doãn Hy ngồi thẳng người, nghiêm túc trả lời: “Viện trưởng, em rất thích làm việc ở Trung tâm nghiên cứu. Nếu ngài muốn biết ý kiến thật của em, thì em xin nói thẳng: Em không muốn điều chuyển công tác.”

“Tại sao?” Phó viện trưởng dường như đã đoán được câu trả lời, hỏi tiếp mà không hề vội vã hay khó chịu.

Doãn Hy nhớ lại, từng có lần cô tự hỏi bản thân: Dù vất vả đến mấy, chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi ngành này, rốt cuộc là vì điều gì? Cô cũng nhớ tới đêm đó, khi Nhiếp Tung vội vã đến gặp cô và hỏi: “Có khổ không?”, cô đã trả lời thế nào?

Phó viện trưởng kiên nhẫn chờ, dường như từ sự im lặng của cô có thể nhìn thấy được sự kiên định trong thân hình nhỏ bé ấy.

Doãn Hy mím môi, ánh mắt dài và thanh tú ánh lên vẻ kiên quyết, cô nói: “Nói hơi hoa mỹ một chút, nhưng vì yêu nghề, nên có khổ cũng hóa ngọt.”

“Thảo nào chủ nhiệm Lâm dám lấy cả sự nghiệp của mình ra để đảm bảo, nói rằng năng lực chuyên môn và nghiệp vụ của em rất phù hợp với công việc ở Trung tâm giám định khoáng sản.” Vẻ mặt phó viện trưởng lập tức giãn ra, nở một nụ cười tán thưởng: “Được rồi, tôi hiểu rồi, em cứ quay lại làm việc đi.”

Doãn Hy đứng dậy chào tạm biệt rồi quay người rời đi. Khi đến gần cửa, cô lại quay đầu hỏi: “Viện trưởng, ngài nói đây không phải là mệnh lệnh hành chính, cũng không phải vì em làm sai việc gì, càng không phải do em chủ động muốn thay đổi công việc, vậy em xin mạo muội hỏi, tại sao ngài lại muốn điều em đi?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận