Ôn Mộ đang vui vẻ chơi đùa với Tiểu Hắc, đột nhiên cảm thấy chiếc vòng tay rung nhẹ.
Cậu sững người một chút mới phản ứng kịp - là Bùi Thư Thần đang gọi.
Chiếc vòng này do Bùi Thư Thần mua cho cậu, có tích hợp tính năng gọi điện. Nhưng trước giờ dù là đi làm hay chạy bộ, cả hai luôn bên nhau sau giờ tan sở, nên tính năng này gần như chưa bao giờ được sử dụng.
Ôn Mộ vội đặt Tiểu Hắc xuống, nhanh chóng vào thư phòng hỏi Bùi Thư Thần có dặn dò gì.
Bùi Thư Thần ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Tôi muốn uống cà phê."
"Được, Bùi tổng." Ôn Mộ ngoan ngoãn đi pha cà phê. Tiểu Hắc quấn lấy chân cậu, dụi qua dụi lại vô cùng đáng yêu.
Pha xong cà phê mang đến, cậu vừa định quay lại chơi với Tiểu Hắc thì vòng tay lại rung lên.
"Bùi tổng, có chuyện gì vậy ạ?"
Giọng Bùi Thư Thần vẫn lạnh nhạt: "Tôi muốn uống nước."
Ôn Mộ hơi ngẩn ra - Bùi tổng vừa mới uống cà phê cơ mà? Nhưng cậu không hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn đi rót nước.
Chỉ trong vòng một giờ, Bùi Thư Thần đã gọi cậu bốn lần.
Cuối cùng Ôn Mộ không nhịn được nữa: "Bùi tổng, uống nhiều nước rất tốt, nhưng anh cũng không cần uống liên tục như vậy đâu ạ..."
Bùi Thư Thần liếc nhìn cậu, mặt không đổi sắc: "Tôi khát không được à?"
Ôn Mộ lập tức cười nịnh nọt: "Được chứ, đương nhiên được. Anh khát thì cứ uống thêm ạ."
Bùi Thư Thần kết thúc công việc xong thì bước ra khỏi thư phòng. Nhìn về phía sofa, hắn thấy Ôn Mộ đang ôm Tiểu Hắc, mặt chôn vào bộ lông mềm mại của nó, hít hà đầy thỏa mãn.
Bùi Thư Thần chết lặng trong giây lát, nửa ngày sau mới mở miệng: "Cậu... bị biến thái à?"
Ôn Mộ giật mình, mặt đỏ bừng. Hít mèo thì có gì đâu chứ? Nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp này thật sự quá sảng khoái!
Cậu thầm nghĩ: Lần sau phải đợi Bùi tổng không có ở nhà mới dám hít tiếp.
Bùi Thư Thần nhìn Ôn Mộ ôm mèo không rời, sắc mặt có chút không vui: "Tôi muốn ngủ."
Ôn Mộ nhìn đồng hồ, ngạc nhiên nói: "Sớm vậy sao?" Bình thường, Bùi tổng phải đến tận mười hai giờ mới ngủ, hôm nay mới mười giờ rưỡi mà đã muốn đi ngủ rồi?
Bùi Thư Thần không để ý tới cậu, chỉ xoay người đi thẳng về phòng.
Ôn Mộ nhìn theo bóng lưng hắn, không thể làm gì khác ngoài lưu luyến đặt Tiểu Hắc vào ổ nhỏ sau đó cũng rón rén theo vào phòng ngủ.
Nhưng Tiểu Hắc không chịu rời cậu, vừa thấy cậu đi, liền lạch bạch chạy theo.
Ôn Mộ thở dài, cúi xuống bế nó lên, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan nào, em không thể vào phòng ngủ với anh đâu. Ngủ một mình có được không?"
Cậu đặt Tiểu Hắc lại vào ổ, nhưng vừa xoay người, nhóc mèo con đã lủi ra ngoài, bám theo từng bước chân của cậu.
Tiểu Hắc tròn mắt nhìn Ôn Mộ đầy đáng thương, bộ dạng mềm mại vô cùng.
Ôn Mộ không đành lòng, quay đầu nhìn Bùi Thư Thần cầu cứu.
Omega ánh mắt long lanh, trong mắt Bùi Thư Thần thậm chí còn đáng thương hơn cả con mèo kia.
Nhưng hắn vẫn lạnh lùng phán một câu: "Không được."
Ôn Mộ cắn môi, nhìn Tiểu Hắc rồi lại nhìn Bùi Thư Thần, cuối cùng vẫn không đành lòng đóng cửa.
Bùi Thư Thần thấy vậy, không nói hai lời kéo cậu vào phòng, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Tiểu Hắc bên ngoài uỷ khuất cào cào cửa.
Ôn Mộ ôm chăn, ánh mắt lưu luyến nhìn cánh cửa, như thể muốn xuyên qua đó để nhìn thấy Tiểu Hắc.
Bùi Thư Thần nghiến răng: "Ngủ."
"Ừm..." Ôn Mộ ngoan ngoãn chui vào chăn.
Nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ: Thật muốn được ngủ cùng Tiểu Hắc quá!
Trước khi ngủ, cậu theo thói quen nói: "Ngủ ngon, Bùi tổng."
Bùi Thư Thần không đáp, chỉ liếc cậu một cái đầy khinh bỉ.
Có mèo là quên hắn luôn rồi đúng không? Rõ ràng là ai mang mèo về? Ai mua thức ăn và cát cho nó chứ?
Không có lương tâm.
Bùi Thư Thần hừ một tiếng, xoay người ngủ.
Đêm đó, vì lỡ uống quá nhiều nước, hắn liên tục dậy đi vệ sinh.
Ôn Mộ bị đánh thức, mơ màng lẩm bẩm: "Tôi đã bảo đừng uống nhiều nước mà..."
Bùi Thư Thần im lặng, không phản bác được. Cuối cùng, hắn hờn dỗi, kéo Ôn Mộ vào lòng ngủ tiếp.
Cậu hơi cứng người, nhưng lại nhanh chóng thư giãn, thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Bùi Thư Thần ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người Ôn Mộ, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên.
Ngày hôm sau, Bùi Thư Thần liên hệ với người đại diện của Cố Trì Thanh, hỏi thăm lịch trình gần đây của y.
Người đại diện có chút hoảng sợ nhưng vẫn vội vàng gửi toàn bộ lịch trình sắp tới cho Bùi Thư Thần.
Hắn nhìn qua một lượt, khoanh tròn một bộ phim rồi dứt khoát ra lệnh:
"Bộ này đổi người khác đi. Chừa ra khoảng trống trong lịch trình, để cậu ta sang đoàn phim của đạo diễn Miller."
Đây là bộ phim do công ty đầu tư, được quay ở nước ngoài. Gửi Cố Trì Thanh ra nước ngoài cũng xem như đày y đi thật xa, tránh cho mỗi ngày đều xuất hiện trong công ty làm hắn chướng mắt.
Chỉ một giờ sau, Cố Trì Thanh đã có mặt tại văn phòng tổng giám đốc.
Bùi Thư Thần cho rằng y đến để phản đối, lạnh nhạt nói:
"Không muốn đi cũng phải đi."
Cố Trì Thanh lại cười cợt nhả:
"Bùi tổng nói gì, tôi nào dám không nghe? Chỉ là thấy thời gian gấp gáp, nên đến đây chào tạm biệt ngài thôi."
Thật ra, y biết rõ Bùi Thư Thần đem Cố Trì Thanh đi nước ngoài là đang muốn tránh né ánh mắt của Lăng Mặc. Tên kia dạo gần đây cứ như dán mắt vào y không rời, nhưng dù sao Lăng Mặc vẫn đang học đại học, không thể cứ thế bỏ đi theo cậu ta được. Vì vậy, xuất ngoại quay phim có khi lại là lựa chọn tốt nhất.
Cố Trì Thanh đột nhiên nhớ tới Ôn Mộ, trêu chọc một câu:
"Bùi ca, anh cũng đến tuổi lập gia đình rồi, không tính chuyện lập gia đình sao? Tôi thấy Mộ Mộ rất tốt, hơn nữa giới tính cũng hợp lý mà."
Bùi Thư Thần ngước mắt nhìn hắn, giọng điệu thản nhiên nhưng lại khiến người ta rét lạnh:
"Cậu lo chuyện rộng quá nhỉ? Tôi thấy alpha cũng không tệ, cậu có muốn suy nghĩ thử không?"
Cố Trì Thanh thoáng cứng người, lập tức tìm cớ chuồn mất.
--------------------------------------
Từ ngày có Tiểu Hắc, Ôn Mộ lúc nào cũng trong trạng thái vui vẻ, cảm thấy mèo nhà mình là con mèo đáng yêu nhất thế gian.
Không chỉ ôm mèo khoe với các dì giúp việc, cậu còn chụp ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè để khoe với cả thế giới.
Mỗi tối về nhà, cậu đều làm đủ các việc: gấp chăn cho Tiểu Hắc, cho ăn vặt, ôm vào lòng vuốt ve, thậm chí thừa dịp Bùi Thư Thần không chú ý mà lén lút hít mèo một cái.
Tiểu Hắc được chăm sóc quá tốt nên rất nhanh thích nghi với môi trường mới. Nếu như hai ngày đầu còn hơi sợ sệt, thì sang ngày thứ ba đã bắt đầu lộ ra bản tính nghịch ngợm.
Dù một chân sau không linh hoạt lắm, nhưng khả năng leo trèo vẫn rất cừ. Ôn Mộ sợ nó làm hỏng đồ trong nhà, liền mua hẳn trụ cào móng cho mèo, còn lên mạng tìm hiểu cách dạy mèo không phá hoại đồ đạc.
Nhưng dù cẩn thận đến đâu, vẫn luôn có lúc sơ hở.
Hôm ấy, trong lúc Ôn Mộ đang trò chuyện với Doãn Đồng về nội dung kịch bản, chỉ mới lơ là một chút, Tiểu Hắc đã không biết chạy đi đâu mất.
Nó quá đen, nếu trốn vào góc tối thì gần như hòa vào bóng tối, căn bản không thể nhìn ra. Ôn Mộ tìm khắp phòng khách cũng không thấy, đoán rằng nó đã chạy ra ngoài.
Vừa gọi tên Tiểu Hắc cậu vừa đi tìm. Bùi Thư Thần đúng lúc nghỉ ngơi, cũng theo sau cậu, tiện miệng nói xấu:
"Con mèo này thật sự là không ngoan."
Ôn Mộ lập tức lên tiếng bênh vực:
"Nó rất ngoan! Chẳng qua còn nhỏ, tò mò đủ thứ thôi. Tôi sẽ dạy nó từ từ."
Cậu sợ Bùi Thư Thần cảm thấy Tiểu Hắc quá nghịch ngợm rồi không cho nuôi nữa, nếu thật vậy thì cậu chỉ có thể khóc mất.
Cuối cùng, Ôn Mộ tìm thấy Tiểu Hắc trên bậc thang, nó đang vươn móng vuốt cào một bình hoa khô đặt trên kệ.
Chiếc bình hoa cao, tinh xảo và thanh mảnh, bị Tiểu Hắc cào đến loạng choạng, suýt chút nữa đổ xuống. Ôn Mộ tim muốn rớt ra ngoài - bình hoa này là của Bùi Thư Thần, lỡ là đồ cổ thì hắn có bán thân cậu đi cũng không đền nổi!
Cậu vội vàng gọi:
"Tiểu Hắc, xuống đây nào!"
Tiểu Hắc thấy Ôn Mộ, mắt sáng lên, vụng về nhảy xuống. Nhưng trong lúc nhảy nó vô tình đụng vào bình hoa, khiến thứ kia lung lay vài lần rồi cuối cùng rơi thẳng xuống đất!
Ôn Mộ hoảng sợ, lao tới định bắt lấy, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị một lực mạnh kéo lại.
Trong phút chốc, thế giới xoay tròn.
Bịch một tiếng—
Hai người ngã xuống đất, Bùi Thư Thần đệm dưới, hai tay ôm chặt eo cậu.
Bình hoa rơi xuống, vỡ thành từng mảnh. Nhưng lúc này chẳng ai quan tâm tới nó nữa.
Tiểu Hắc co rúm một góc, không biết là bị dọa hay do biết mình gây họa mà ngoan ngoãn không lên tiếng.
Ôn Mộ cả người đè lên Bùi Thư Thần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Cậu ngơ ngác không nhúc nhích.
Trong lòng hoảng hốt: Xong rồi. Tiểu Hắc làm vỡ bình hoa, gây ra đại họa rồi! Bùi Thư Thần có tức giận không? Hắn có đem nó đi không...
Bùi Thư Thần cũng hơi sững sờ.
Hắn nhìn vào đôi mắt hổ phách của Ôn Mộ, giống như bị đầu độc, không lập tức đẩy cậu ra.
Không khí trở nên yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
Không biết qua bao lâu, cánh tay Bùi Thư Thần hơi động, nhíu mày một chút.
Ôn Mộ hoàn hồn, lập tức cuống quýt bò dậy:
"Bùi tổng, anh không sao chứ?"
Bùi Thư Thần giơ tay lên, trên mu bàn tay xuất hiện một vết xước nhỏ, máu rịn ra.
Ôn Mộ luống cuống đến mức nói năng lộn xộn:
"Trời ơi! Sao lại bị thương thế này? Là Tiểu Hắc cào sao?"
Bùi Thư Thần hờ hững "ừ" một tiếng.
Bị mèo cào thì cũng chẳng có gì to tát. Nhưng điều hắn quan tâm là - vừa nãy, Ôn Mộ có phải định cưỡng hôn hắn không?