Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 31: Nhìn đã mắt không?.




Thấy Bùi Thư Thần không lên tiếng, Ôn Mộ lo lắng hỏi: "Bùi tổng, ngài có bị thương ở đâu khác không?"

 

Cầu thang tuy rộng, nhưng với chiều cao của Bùi Thư Thần, lỡ đâu ngã xuống lại đập đầu vào đâu thì sao? Nghĩ vậy, Ôn Mộ lập tức quỳ xuống, hốt hoảng kiểm tra sau gáy hắn.

 

Bùi Thư Thần hoàn hồn, bình tĩnh đáp: "Tôi không sao."

 

Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm, may mà không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cậu vội đứng dậy rồi kéo Bùi Thư Thần lên:

 

"Đi rửa vết thương một chút đã."

 

Bùi Thư Thần bị Ôn Mộ lôi vào phòng rửa tay. Tiểu Hắc ỉu xìu cúi đầu đi theo sau. Ôn Mộ nghiêm mặt dạy dỗ:

 

"Sao có thể tùy tiện cào người? Em quên ai đã đem em về nhà sao? Sau này không được như vậy nữa!"

 

Tiểu Hắc ủ rũ kêu "meo" một tiếng đầy oan ức. Nó chỉ thấy người kia túm lấy Ôn Mộ, không cho cậu cử động, trông đáng sợ như muốn ăn thịt cậu vậy. Nó chỉ định bảo vệ chủ nhân thôi mà!

 

Ôn Mộ nhìn Tiểu Hắc trông đáng thương như vậy cũng có chút mềm lòng. Nhưng vô cớ tấn công người khác thì vẫn phải bị dạy bảo. Hơn nữa, nếu cậu nghiêm túc khiển trách một chút, có lẽ Bùi Thư Thần sẽ nguôi giận, vậy thì sẽ không bắt cậu đem Tiểu Hắc đi chỗ khác.

 

Bùi Thư Thần để tay dưới vòi nước lạnh, chăm chú nhìn Ôn Mộ giáo huấn con mèo nhỏ, khóe môi bất giác cong lên.

 

Cậu yêu quý con mèo này đến vậy, thế mà mình chỉ bị cào nhẹ một chút, cậu đã lo lắng đến mức này...

 

Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Thư Thần có chút cảm giác khó tả.

 

May mà Tiểu Hắc còn nhỏ, móng vuốt chưa quá sắc, vết thương cũng không sâu, máu ngừng chảy rất nhanh. Ôn Mộ cẩn thận kiểm tra một lượt, rồi kiên quyết nói:

 

"Bùi tổng, chúng ta phải đến bệnh viện tiêm phòng dại!"

 

Bùi Thư Thần nhướng mày: "Vết thương nhỏ thế này không cần thiết."

 

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại ngầm hưởng thụ sự quan tâm của Ôn Mộ.

 

"Không được, nhất định phải tiêm!" Ôn Mộ nghiêm túc, "Cẩn tắc vô áy náy, lỡ có chuyện gì thì sao?"

 

Thấy cậu sốt sắng như vậy, lòng Bùi Thư Thần chợt mềm nhũn. Hắn không từ chối nữa, ngoan ngoãn để Ôn Mộ dẫn đi bệnh viện.

 

Hắn thậm chí còn cảm thấy, bị mèo cào cũng đáng.

 

Ôn Mộ để Tiểu Hắc cho dì giúp việc trông, cùng Bùi Thư Thần tới bệnh viện để tiêm.

 

-

 

Tại bệnh viện

 

Bác sĩ kiểm tra vết thương, gật đầu nói: "Vẫn nên tiêm vacxin cho an toàn."

 

Bùi Thư Thần nhìn thấy Ôn Mộ còn đang lên mạng tra xem có cần phải kiêng khem đồ ăn thức uống gì không, vẻ mặt không tự chủ mà trở nên ôn nhu hơn.

 

Trong lúc Bùi Thư Thần xắn tay áo sơ mi lên để tiêm, lộ ra bắp tay săn chắc với đường nét mạnh mẽ, Ôn Mộ không tự chủ được mà ánh mắt bị hấp dẫn dán lấy nhìn.

 

Nói ra thì Bùi Thư Thần ở nhà vẫn luôn ăn mặc kín đáo, cho dù lúc tập thể dục thì cũng là mặc đồ thể thao, cậu còn chưa nhìn thấy Bùi Thư Thần lộ ra chỗ nào trên cơ thể đâu. Ôn Mộ vô thức nhìn chằm chằm, thậm chí còn lén nuốt nước bọt một cái.

 

Bùi Thư Thần nhướng mày, chậm rãi hỏi:

 

"Nhìn đã mắt không?"

 

Ôn Mộ bị bắt quả tang, mặt lập tức đỏ lên, luống cuống dời tầm mắt, cười khan hai tiếng.

 

Trên đường về, thấy tâm trạng Bùi Thư Thần có vẻ tốt, Ôn Mộ do dự một lúc rồi thăm dò:

 

"Bùi tổng, cái lọ hoa kia... Tôi có tiền thưởng, không biết hai mươi vạn có đủ để mua lại không?"

 

Lọ hoa là quà của ai đó tặng, Bùi Thư Thần vốn không nhớ rõ, thờ ơ đáp:

 

"Không cần, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền."

 

Ôn Mộ vui sướng: "Cảm ơn Bùi tổng!"

 

Tuy Bùi Thư Thần nói không cần đền, nhưng trong lòng Ôn Mộ vẫn quyết định đi tìm một cái tương tự để đặt vào chỗ cũ.

 

Cậu tiếp tục thăm dò: "Tiểu Hắc thực sự quá nghịch ngợm... Nhưng Bùi tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

 

Ngụ ý là: Ngài đừng bắt tôi đem nó đi nhé!

 

Bùi Thư Thần gật đầu: "Ừm." Rồi thong thả nói tiếp: "Ngày mai tôi sẽ bảo người thu dọn hết đồ dễ vỡ trong nhà."

 

Ôn Mộ nghe vậy, mắt sáng rực lên, vui vẻ đến mức thiếu điều muốn vỗ ngực thề thốt:

 

"Bùi tổng, anh tốt lắm luôn á!"

 

Bùi Thư Thần đang lái xe thì suýt nữa đánh lái lệch vào lan can: "...?"

 

Đây là lần đầu tiên có người nói hắn dễ tính.

 

Tên nhóc này có phải kính sợ mình quá mức rồi không?

 

-

 

Sau hơn một tuần làm việc ở tổ biên kịch, Ôn Mộ dần quen với nhịp độ công việc và cách làm việc của đồng nghiệp.

 

Phần lớn thời gian, cậu đều ở lại tầng hai mươi hai, nơi tổ biên kịch làm việc. Nếu vào kỳ nghỉ, khi văn phòng vắng vẻ, cậu lại lên chỗ Bùi Thư Thần để giúp một số việc lặt vặt.

 

Chỉ là cậu cũng không ngờ, ngay tại công ty này lại tình cờ chạm mặt người mà bản thân chẳng muốn gặp.

 

Trưa hôm đó, sau khi cùng Bùi Thư Thần ăn trưa xong, trên đường trở về tổ biên kịch, Ôn Mộ bước vào thang máy và gặp phải anh họ của nguyên chủ - Từ Trác.

 

Từ Trác vẫn giữ phong cách quen thuộc, đeo kính râm và khẩu trang che kín mặt. Thấy Ôn Mộ tháo khẩu trang xuống, hắn ta chỉ gật đầu một cái đầy kiêu ngạo.

 

Ôn Mộ không thích người anh họ này, cũng chẳng muốn tiếp xúc nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại.

 

Người môi giới đi cùng Từ Trác lại tỏ ra khá nhiệt tình, cười hỏi Ôn Mộ hiện đang làm việc ở bộ phận nào.

 

Ôn Mộ lịch sự trả lời.

 

Vừa nghe thấy cậu làm ở tổ biên kịch, Từ Trác liền lộ rõ vẻ coi thường.

 

Hắn ta vốn dĩ không biết nội bộ công ty thế nào, cũng chẳng quan tâm đến những tin đồn trong giới, nên lần trước khi nhìn thấy Ôn Mộ và Bùi Thư Thần thân thiết, hắn vẫn luôn cho rằng quan hệ giữa hai người chẳng có gì đặc biệt.

 

Bùi Thư Thần nổi tiếng không thích Omega - chuyện này chẳng phải bí mật gì.

 

Cho dù Bùi Thư Thần không bài xích Ôn Mộ, nhưng Ôn Mộ đã không còn là nghệ sĩ nữa, vậy thì có thể tạo ra giá trị gì cho công ty chứ?

 

Từ Trác hiểu rõ, Bùi Thư Thần chỉ thích những người có thể kiếm tiền về cho hắn.

 

Lần này hắn ta đến công ty là để ký hợp đồng đại diện thương hiệu mới. Sau khi ký xong, chắc chắn Bùi tổng sẽ không thèm để mắt đến Ôn Mộ nữa.

 

Thang máy lên đến tầng hai mươi hai, cửa mở, Ôn Mộ không nói thêm một lời, lập tức bước ra.

 

Người môi giới tò mò hỏi Từ Trác: "Hai người quen nhau à?"

 

Từ Trác thờ ơ đáp: "Xem như thân thích."

 

Người môi giới ghé sát vào tai hắn, thì thầm vài câu. Trong nháy mắt, ánh mắt Từ Trác trở nên phức tạp.

 

-

 

Gần đây, Ôn Mộ rất chú trọng giáo dục Tiểu Hắc, quyết tâm dạy nó hiểu rằng trong nhà này, cậu không phải người có quyền quyết định, Bùi Thư Thần mới là lão đại.

 

Kết quả là, mỗi lần thấy Bùi Thư Thần đến gần Ôn Mộ, Tiểu Hắc liền cụp đuôi, ủ rũ tránh sang một bên.

 

Bùi Thư Thần nhìn thấy, trong lòng vô cùng hài lòng.

 

Buổi tối cuối tuần, Ôn Mộ ôm Tiểu Hắc trong lòng, ngồi trên ghế sofa xem kịch.

 

Bùi Thư Thần vừa tập thể dục xong, tiện tay lấy khăn lau mồ hôi rồi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cậu.

 

Tiểu Hắc kêu "meo" một tiếng, uể oải trèo xuống khỏi đùi Ôn Mộ, lết về góc phòng nằm.

 

Bùi Thư Thần liếc con mèo một cái đầy đắc ý, rồi thản nhiên chiếm chỗ của nó - gối đầu lên đùi Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ lập tức đỏ mặt.

 

Cái tư thế này là sao?

 

Cậu cứng đờ không biết làm sao, nhưng Bùi Thư Thần đã nhắm mắt lại, lười biếng ra lệnh:

 

"Xoa bóp đầu."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Không còn cách nào khác, cậu đành ngoan ngoãn đặt tay lên mái tóc mềm mại của Bùi Thư Thần, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho hắn.

 

Sau khi được hầu hạ tận tình, Bùi Thư Thần đứng dậy, tiện thể dặn Ôn Mộ cùng hắn đi lên công ty tăng ca, vừa rồi mới có một bản kế hoạch mới được gửi tới cần hắn kiểm tra lại.

 

Ôn Mộ không có ý kiến, đứng dậy chuẩn bị đi theo.

 

Nhưng đúng lúc đó, một quyển sổ nhỏ trong túi cậu vô tình rơi xuống đất.

 

Bùi Thư Thần cúi người nhặt lên trước, lật tay giấu ra sau.

 

Ôn Mộ giật mình, vội vàng muốn giành lại: "Bùi tổng, cái đó trả tôi đi..."

 

Bùi Thư Thần nhướng mày, giơ quyển sổ lên cao. Với chiều cao chênh lệch, Ôn Mộ dù nhảy lên cũng không chạm tới.

 

Thấy cậu sốt ruột như vậy, lòng hiếu kỳ của Bùi Thư Thần càng trỗi dậy.

 

Hắn thong thả mở sổ, quét mắt nhìn trang đầu tiên.

 

Sau đó, ánh mắt cứng đờ.

 

Trong sổ viết:

 

Sinh nhật: 12/12

 

Thức dậy lúc 5:15 sáng

 

Thích chạy bộ

 

Không thích ăn cá biển

 

Không bao giờ mang điện thoại lên giường

 

Trước khi ngủ phải để một ly nước cạnh giường

 

Hình như không thích trời mưa, tâm trạng ngày mưa luôn kém hơn ngày nắng...

 

Từng dòng chữ ngay ngắn hiện ra trước mắt. Toàn bộ đều là sở thích và thói quen của ai thì nhìn dòng thứ nhất thôi cũng biết được rồi.

 

Bùi Thư Thần cầm quyển sổ lật từng trang một, nhất thời không nói nên lời.

 

Sau đó, hắn im lặng nhìn Ôn Mộ, đem quyển sổ trả lại cho cậu rồi đi về phòng làm việc.

 

Ôn Mộ đứng một bên, chột dạ cúi đầu.

 

Bùi tổng... hình như rất cảm động?

 

Thực ra, việc này cũng chẳng có gì to tát. Khi còn ở viện mồ côi và ký túc xá đại học, Ôn Mộ thường có thói quen ghi chép sở thích của những người xung quanh.

 

Thậm chí... ngay cả Tiểu Hắc cũng có một quyển như vậy.

 

Không được!

 

Cái sổ của Tiểu Hắc tuyệt đối không thể để Bùi tổng nhìn thấy!

 

Bùi Thư Thần mất tập trung. Lần đầu tiên, Bùi Thư Thần cảm thấy bản thân mất tập trung khi làm việc.

 

Rất lâu trước đây, hắn đã muốn nói rõ với Ôn Mộ, nhưng chẳng hiểu vì sao cứ lần lữa mãi.

 

Hắn chỉ cần Omega này trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng... hình như Omega lại dành cho hắn một thứ tình cảm chân thành.

 

Bùi Thư Thần nhớ lại từng khoảnh khắc bên Ôn Mộ:

 

Ngày hôm đó, chỉ mới xa nhau một ngày, hắn tan làm trở về, Ôn Mộ đã vui vẻ như vậy.

 

Hắn luôn cộc cằn, có khi còn thô lỗ, nhưng Ôn Mộ chưa từng giận.

 

Hắn chưa từng nói, nhưng Omega này lại tỉ mỉ ghi nhớ mọi sở thích của hắn.

 

Hắn bệnh, Ôn Mộ lo lắng.

 

Hắn buồn, Ôn Mộ nghĩ mọi cách dỗ dành.

 

Thậm chí, Ôn Mộ từng chủ động muốn hôn hắn.

 

...

 

Bùi Thư Thần nhấc mắt, nhìn về phía thư phòng. Ôn Mộ vẫn đang chăm chú làm việc, ánh đèn vàng nhạt phủ lên đường nét gương mặt trong trẻo.

 

Omega vẫn đang chăm chú làm việc, đường viền gò má rất dễ nhìn, cả người lộ ra một luồng sạch sẽ đơn thuần. Lần đầu tiên trong đời, Bùi Thư Thần cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

 

Bởi vì bệnh tật, hắn buộc phải tiếp xúc thân mật với Ôn Mộ.

 

Bởi vì tín tức tố, hắn không thể kiểm soát sự dịu dàng của bản thân dành cho Omega này.

 

Nhưng đồng thời, hắn cũng sợ - sợ rằng đối phương sẽ hiểu lầm ý tứ của hắn, càng ngày càng lún sâu hơn.

 

Bùi Thư Thần là người ích kỷ, hắn chưa từng nghĩ bản thân sẽ vì ai mà do dự.

 

Thế nhưng, vào khoảnh khắc này, hắn lại bất giác lo lắng cho Ôn Mộ.

 

Nếu một ngày nào đó, bệnh của hắn khỏi hẳn, hắn không cần Ôn Mộ nữa, liệu Omega này có buồn không? Có khóc không?

 

Ý nghĩ này vừa nảy lên, tim hắn liền thắt lại.

 

Hắn không muốn nhìn thấy Ôn Mộ khóc.

 

Từ trước đến nay, Bùi Thư Thần luôn chán ghét những ràng buộc phức tạp, cảm thấy có những chuyện không thể trì hoãn quá lâu.

 

Phải mau chóng nói rõ với Ôn Mộ thôi.

 

Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt thất vọng của Omega, hắn lại lần lữa, mãi đến khi cả hai đã nằm trên giường, đèn phòng tắt hẳn, mới mở miệng:

 

"Ôn Mộ."

 

Giọng hắn trầm thấp vang lên trong bóng tối.

 

"Ừm? Sao vậy, Bùi tổng?"

 

Bùi Thư Thần sợ làm tổn thương đối phương, cố gắng lựa chọn từ ngữ nhẹ nhàng nhất:

 

"Hợp đồng giữa chúng ta... đến kỳ sau, có lẽ tôi sẽ không cần đến cậu nữa."

 

Trong đêm tối, Ôn Mộ chớp mắt một cái, hơi ngạc nhiên.

 

Chuyện này chẳng phải là điều đương nhiên sao?

 

Lẽ nào Bùi tổng còn muốn gia hạn hợp đồng thêm một năm nữa?

 

Cậu không hiểu tại sao Bùi Thư Thần đột nhiên nhắc đến chuyện này.

 

Sau vài giây trầm mặc, cậu nhẹ giọng đáp:

 

"Ừm, tôi biết."

 

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng trái tim Bùi Thư Thần như bị thứ gì đó siết chặt, vừa chua xót vừa nghẹn lại.

 

Omega này... quá hiểu chuyện.

 

Hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.

 

----------------

 

Tác giả có lời muốn nói: Cẩu tử, hầm cũng đào xong cho anh rồi, mau vào nằm xuống đi!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận