Hôm qua bị Bùi Thư Thần phát hiện cuốn sổ ghi chép của mình, Ôn Mộ vừa hay ôn lại một lượt.
Sinh nhật Bùi Thư Thần rơi vào tháng Mười Hai, cũng chính là tháng sau. Phải tranh thủ thời gian chuẩn bị quà thôi. Nhưng... nên tặng gì đây?
Trước giờ, Ôn Mộ chưa từng băn khoăn về việc tặng quà. Cậu luôn hiểu rõ sở thích của những người xung quanh, chỉ cần chọn thứ họ thích hoặc đúng lúc họ cần, chắc chắn sẽ khiến người ta vui vẻ.
Nhưng lần này, tìm quà cho Bùi Thư Thần lại khiến cậu đau đầu.
Người như Bùi Thư Thần, thứ gì cũng có, thứ gì cũng là loại tốt nhất. Có những thứ dù có tiền cũng chưa chắc mua được. Muốn chọn một món quà phù hợp thực sự quá khó. Ôn Mộ suy nghĩ đủ kiểu, tìm kiếm khắp nơi trên mạng mà vẫn không tìm ra được món quà nào vừa ý.
Hôm ấy Bùi Thư Thần không có ở công ty. Ôn Mộ cùng Chu Bắc đi ăn trưa. Trong lúc ăn, cậu tranh thủ lướt mạng tìm quà, vừa tìm vừa thở dài.
Chu Bắc thấy thế bèn hỏi: "Mộ Mộ, cậu sao vậy?"
Chợt nhớ ra có thể nhờ người khác tư vấn, Ôn Mộ lập tức hỏi: "Bắc Bắc, tớ có một người bạn sắp tổ chức sinh nhật, nhưng người đó cái gì cũng có đủ cả. Trường hợp này thì nên tặng gì mới phù hợp nhỉ?"
Chu Bắc không cần suy nghĩ liền đáp ngay: "Người bạn đó là Bùi tổng chứ gì?" Hắn còn cố ý dùng ánh mắt ám muội nhìn Ôn Mộ.
Ôn Mộ: "..." Đúng là quá dễ đoán.
Xét thấy Chu Bắc có tính "loa phát thanh", Ôn Mộ không muốn để cả công ty biết chuyện mình tốn công suy nghĩ quà sinh nhật cho Bùi Thư Thần. Cậu nhanh chóng nhắc nhở: "Xuỵt, chuyện này là bí mật của chúng ta, cậu nhất định không được nói với ai đấy."
Chu Bắc giơ tay làm động tác "OK": "Yên tâm!" Cậu ấy đã nói vậy thì tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Nghe vậy, Ôn Mộ mới an tâm chia sẻ: "Vậy giúp tớ nghĩ xem nên tặng gì đi, tớ thực sự bí quá rồi."
Chu Bắc gãi đầu: "Cái này đúng là khó nhỉ... Nhưng mà, tổng tài thích cậu như vậy, cậu dù có tặng cỏ, tặng cục gạch thì anh ta cũng sẽ thích thôi."
Ôn Mộ lườm cậu ấy: "Cậu đừng nói linh tinh, không có chuyện đó đâu."
Chu Bắc không tranh cãi, tiếp tục bày mưu tính kế: "Ừm... Nếu là tớ tặng quà cho bạn trai, để thể hiện tấm lòng thì chắc chắn tớ sẽ tự tay làm một món gì đó. Như vậy mới đủ chân thành và tạo bất ngờ."
Ôn Mộ lười chỉnh cậu ta về chuyện "bạn trai hay không bạn trai", chỉ cân nhắc lời đề nghị: "Nhưng như vậy có khi nào trông quá sơ sài không? Lỡ đối phương chẳng thèm để mắt tới thì sao?"
Chu Bắc lắc đầu: "Không đâu! Tổng tài chắc chắn không nghĩ vậy. Cậu thử nghĩ mà xem, tất cả mọi người đều tặng anh ta những thứ có thể mua bằng tiền, chỉ riêng món quà của cậu là tự tay làm, là độc nhất vô nhị, còn chứa cả tấm lòng. Như vậy chẳng phải càng đặc biệt hơn sao?"
Ôn Mộ gật gù: "Ừm... để tớ suy nghĩ thêm."
Lời của Chu Bắc cũng có lý, nhưng quan trọng là - nếu tự tay làm quà, thì làm cái gì mới được đây...?
-
Bùi Thư Thần có lịch trình dày đặc, cả ngày bận rộn xã giao bên ngoài. Tranh thủ một chút thời gian, hắn gọi điện thoại cho Ôn Mộ, dặn tài xế trong nhà đến đón cậu. Nhưng Ôn Mộ lại nói rằng cậu cũng đang tăng ca.
Bùi Thư Thần cau mày: "Tại sao lại tăng ca?"
Ôn Mộ giải thích: "Tập tiếp theo của bộ phim có một số vấn đề trong kịch bản, cần phải chỉnh sửa lại. Bùi tổng, hôm nay tôi có lẽ không thể về sớm được, anh cứ về trước đi, không cần chờ tôi đâu."
Bùi Thư Thần không vui cúp máy.
Hắn bắt đầu hoài nghi quyết định ban đầu của mình có sai lầm hay không - đáng lẽ không nên để Omega đi làm ở tổ biên kịch. Từ lúc Ôn Mộ chuyển lên tầng hai mươi hai, thời gian cậu ở bên hắn ngày càng ít.
Giờ nghe cậu nói đêm nay sẽ làm việc xuyên đêm, vậy chẳng phải hắn sẽ phải ngủ một mình sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, Bùi Thư Thần lập tức nhận ra mình đang nghĩ cái gì. Hắn tự nhủ bản thân đúng là bị Ôn Mộ làm cho lú lẫn. Ngủ một mình thì đã sao? Bệnh tình của hắn đâu có phát tác, chẳng lẽ lại không thể xa Omega dù chỉ một đêm?
Đến tận mười giờ tối mới kết thúc công việc, Bùi Thư Thần nhắn tin cho Ôn Mộ. Cậu đáp lại rằng vẫn chưa xong việc. Hắn tâm trạng không tốt, một mình lái xe về nhà.
Nằm trên giường, mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc trong chăn đã phai nhạt khiến hắn trằn trọc mãi không ngủ được.
Bùi Thư Thần ôm lấy gối của Ôn Mộ, cuộn tròn trong chăn, trở mình hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cả đêm ngủ không ngon.
Hắn tự nhủ bản thân vẫn ổn, chẳng qua vì đã quen ngửi mùi tin tức tố mỗi ngày, giờ đột nhiên không có nên cảm thấy hơi khó chịu mà thôi.
Sáng hôm sau, vành mắt đen thẫm, hắn đi ra phòng khách. Ở góc phòng, con mèo nhỏ cũng đang ủ rũ nằm trong ổ. Một người một mèo liếc nhìn nhau, không ai buồn phản ứng với ai.
Bùi Thư Thần quyết định phải tìm thời gian nói chuyện với Ôn Mộ, không thể để cậu tiếp tục công việc này.
Buổi chiều, sau khi xử lý xong công việc trong công ty, vì cả đêm trước không ngủ ngon nên hắn dự định sẽ về nhà sớm để nghỉ bù.
Nhưng khi vừa gọi cho Ôn Mộ, cậu đã nói: "Bùi tổng, hôm nay tôi vẫn phải tăng ca, anh cứ về trước đi."
Lông mày Bùi Thư Thần nhíu lại.
Tổ biên kịch làm việc kiểu gì vậy? Ban ngày không làm, buổi tối mới làm? Một đêm thức trắng vẫn chưa đủ, còn định kéo dài thêm mấy ngày nữa sao?
Hắn chưa kịp nói gì, Ôn Mộ đã vội vàng trấn an: "Bùi tổng, không phải là chúng tôi lười biếng đâu. Thật sự là vẫn chưa tìm được một hướng đi hoàn hảo cho kịch bản. Bộ phim này là tâm huyết của cả đoàn, biên kịch Doãn không muốn làm qua loa với khán giả."
Sợ Bùi Thư Thần chưa yên tâm, Ôn Mộ còn vội vàng bổ sung: "Chỉ đêm nay nữa thôi! Tôi đảm bảo tối nay nhất định sẽ chốt được kịch bản."
Bùi Thư Thần liếc nhìn cậu, ánh mắt đầy sự không hài lòng. Hắn dứt khoát ra lệnh: "Tôi chờ cậu đến hai giờ sáng. Dù xong hay chưa, cậu cũng phải về cùng tôi."
Ôn Mộ lập tức gật đầu: "Được, được rồi."
Dù biết chắc không thể hoàn thành kịch bản trước hai giờ, nhưng cậu cũng không dám không đồng ý. Cậu muốn kiên trì cùng mọi người đến cùng, không muốn vì quan hệ với Bùi Thư Thần mà một mình về nghỉ trước. Nhưng lệnh của Bùi Thư Thần, cậu cũng không dám cãi.
Bùi Thư Thần quay về phòng làm việc, thay quần áo, định chợp mắt một lát trong phòng nghỉ.
Nhưng rõ ràng đã rất mệt, hắn lại không sao ngủ được. Không nghe thấy mùi của Ôn Mộ, hắn cứ cảm thấy trống trải.
Hết cách, hắn đành đứng dậy làm việc tiếp.
Còn kém năm phút nữa là đến hai giờ sáng, Bùi Thư Thần xuống lầu đi tìm người. Lần này, hắn quyết không nhượng bộ, nhất định phải xách được người về nhà.
Nhưng khi bước đến cửa phòng biên kịch, thấy ánh đèn sáng trưng bên trong, hắn bất giác dừng chân.
Bên trong có bảy người đang vây quanh tấm bảng trắng, cùng nhau thảo luận kịch bản. Ôn Mộ đứng trước bảng, tay cầm bút, hăng say trình bày quan điểm của mình.
Ánh mắt cậu sáng rực.
Đã muộn thế này, vậy mà cậu vẫn đầy tinh thần, không hề tỏ ra mệt mỏi.
Bùi Thư Thần đứng yên, không vội vào trong.
Có lẽ... Ôn Mộ thực sự rất thích công việc này.
Đây là lĩnh vực mà cậu hiểu rõ và yêu thích. Khi nói về nó, cậu tự tin đến mức không còn chút rụt rè nào như lúc bình thường.
Nhìn thấy cậu lúc này, Bùi Thư Thần lại cảm thấy... có chút đáng yêu.
Hắn đứng đó lặng lẽ quan sát một lúc rồi mới bước vào. Sự xuất hiện của hắn khiến cả tổ biên kịch im bặt. Hắn không nói gì nhiều, chỉ đưa tay về phía Ôn Mộ: "Áo khoác."
Lần này hắn tạm thời tha cho cậu. Nhưng nếu còn tái phạm, đừng trách hắn không nể tình.
Ôn Mộ vừa nãy quá tập trung vào kịch bản, không ngờ đột nhiên nhìn thấy Bùi Thư Thần, nhất thời sững sờ.
Sáu người còn lại đều giả vờ làm phông nền, cố gắng im lặng hết mức có thể.
Bùi Thư Thần kiên nhẫn lặp lại: "Áo khoác."
"À... Ừm." Ôn Mộ hoàn hồn, vội cởi áo khoác đưa cho hắn, dù không hiểu tại sao hắn lại cần nó.
Bùi Thư Thần nhận lấy, không nói thêm lời nào liền xoay người rời đi.
Ngoại trừ Doãn Đồng, Chu Bắc và Tiểu Mỹ, những người khác trong phòng đều lần đầu tiên thấy tổng tài đến tìm Ôn Mộ, lại còn lấy áo khoác của cậu. Họ không khỏi tưởng tượng ra hàng loạt kịch bản phim truyền hình.
Trong phòng làm việc, tiếng ho khan cùng tiếng cười trộm vang lên liên tục. Doãn Đồng còn chủ động bảo Ôn Mộ về trước, khiến cậu ngại muốn chết.
Nhưng nhờ có sự xuất hiện bất ngờ của Bùi Thư Thần, những đôi mắt buồn ngủ lúc trước bỗng sáng lên, tinh thần làm việc cũng phấn chấn hơn hẳn.
Dù sao thì... cũng không thể để tổng tài ôm một chiếc áo khoác chờ cả đêm một cách lẻ loi được, đúng không?
Đến bốn rưỡi sáng cuối cùng cũng quyết định xong kịch bản cho tập mới. Những biên kịch khác vội vàng thu dọn đồ đạc ra về, trước khi đi còn vỗ vai Ôn Mộ: "Nhớ giúp chúng tôi cảm ơn Bùi tổng nhé."
Hóa ra vừa rồi Bùi Thư Thần đã gọi đồ ăn khuya cho cả nhóm.
Ôn Mộ hơi đỏ tai, khẽ gật đầu đáp ứng.
Một mình đi thang máy lên tầng 88, cậu có chút hồi hộp. Cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, cuối cùng cũng đến nơi. Nhưng khi thử mở cửa phòng làm việc của Bùi Thư Thần, cậu phát hiện đã bị khóa.
Dùng chìa khóa mở cửa đi vào, Ôn Mộ đảo mắt nhìn quanh, không thấy ai.
Cậu rón rén bước đến phòng nghỉ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra liền thấy Bùi Thư Thần đang ngủ trên chiếc giường đơn.
Trong lòng dâng lên một chút áy náy.
Nhưng điều cậu không hiểu là, tại sao Bùi tổng lại không chịu về nhà ngủ?
Ôn Mộ rón rén bước lại gần muốn giúp Bùi Thư Thần đắp kín chăn. Nhưng khi vừa nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cậu bỗng đứng sững tại chỗ, mắt mở to đầy kinh ngạc.
Áo khoác của cậu... đang bị Bùi Thư Thần ôm vào lòng.
Khoảnh khắc ấy tác động mạnh đến Ôn Mộ, tim cậu không tự chủ mà đập loạn nhịp.
Bùi tổng... tại sao lại ôm áo của cậu?
Chuyện này... có chút kỳ lạ.
Còn đang hoang mang, Bùi Thư Thần vốn ngủ không sâu bỗng khẽ nhíu mày, hàng mi khẽ động, rồi chậm rãi mở mắt. Dường như ngay từ đầu đã biết người đứng bên giường là Ôn Mộ, hắn không hề do dự, trực tiếp vươn tay kéo cậu nằm xuống.
Giọng trầm thấp, ngữ điệu khàn khàn vừa tỉnh ngủ: "Lại đây."
Ôn Mộ chưa kịp hoàn hồn, lắp bắp nói nhỏ: "Nhưng... nhưng tôi còn chưa rửa mặt."
"Không cần."
Giây phút ôm được người vào lòng, Bùi Thư Thần khẽ thở ra một hơi, như thể cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác yên ổn.
Vẫn là ôm người ngủ ngon hơn nhiều.
Hắn thật sự không thể để Ôn Mộ tiếp tục làm việc ở tổ biên kịch. Nhóm người này ngày đêm đảo lộn, đôi khi còn bận rộn hơn cả hắn. Omega của hắn bị cuốn vào guồng quay đó, đến mức chẳng còn thời gian dành cho hắn nữa.
Dưới ánh đèn ngủ dịu nhẹ, Ôn Mộ đối diện với gương mặt gần trong gang tấc của Bùi Thư Thần, tim không thể bình tĩnh lại được.
Cậu rất thích dáng vẻ không đeo kính của Bùi Thư Thần. Nhìn ôn hòa hơn rất nhiều so với khi đeo kính, mang theo chút gì đó dịu dàng khó nói.
Nhưng... tại sao Bùi Thư Thần lại nhìn cậu như thế?
Ánh mắt đó, tựa như cậu là một người vô cùng quan trọng với hắn.
Bùi Thư Thần đã hai ngày không được ở riêng với Ôn Mộ. Cảm giác bức bối tích tụ lâu ngày cần có nơi để giải tỏa.
Hắn khẽ nghiêng người, ánh mắt trầm xuống: "Xoay người lại."
Ôn Mộ lập tức hiểu ý, theo bản năng đưa tay che cổ.
Từ trước đến nay, Bùi Thư Thần luôn là người chủ động cắn cậu, nhưng cậu chưa từng hỏi rõ về chuyện này.
Không phải không muốn hỏi, mà là... không dám.
Nhưng lần này, nhìn dáng vẻ của Bùi Thư Thần, bỗng nhiên Ôn Mộ lại không thấy sợ nữa.
Cậu muốn làm rõ mọi chuyện.
Hắn là người muốn đánh dấu cậu trước, chứ không phải ngược lại.
Ôn Mộ khẽ giọng: "Lần trước... còn có lần trước nữa, đều là Bùi tổng muốn cắn tôi, đúng không?"
Bùi Thư Thần hơi khựng lại, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: "Sao lại nghĩ vậy?"
Ôn Mộ lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Trong công ty có thuốc ức chế, gần đây cũng có tiệm thuốc, tôi đều biết."
Bùi Thư Thần im lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm không rõ suy nghĩ.
Nhưng Ôn Mộ có trực giác, hắn không hề tức giận.
Cậu nhân cơ hội, tiếp tục truy vấn: "Vậy nên... không phải tôi muốn, mà là chính Bùi tổng muốn cắn tôi."
Nghe vậy, Bùi Thư Thần chợt bật cười.
"Nếu đúng là như vậy thì sao?" Hắn tiến gần hơn, giọng trầm thấp như rót vào tai: "Cậu dám không để cho tôi cắn?"
Ôn Mộ: "..."
Cậu nhận ra một điều.
Về khoản mặt dày, cậu vĩnh viễn không thắng nổi Bùi Thư Thần.