Bùi Thư Thần vừa dứt lời, liền toại nguyện nhìn thấy biểu cảm vừa kinh ngạc vừa bất lực của Ôn Mộ.
Hắn quá hiểu Ôn Mộ ngoan ngoãn đến mức nào - chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu, đối phương nhất định sẽ đáp ứng.
Ngoan đến mức làm người ta muốn bắt nạt.
Vì vậy, hắn không nhịn được mà bộc lộ chút bản tính có phần ác liệt của mình.
Hắn cần tín tức tố của Omega, không muốn tiếp tục che giấu hay kiềm chế nữa. Một khi đã nói rõ ràng, những chuyện sau đó cũng chẳng còn gì phải bận tâm.
Ôn Mộ không nói gì, chỉ ngoan ngoãn xoay người, hơi cúi đầu, để lộ đường cong đẹp mắt nơi cổ.
Bùi Thư Thần cũng không khách khí, cúi xuống cắn một cái.
Tư thế này quá mức xấu hổ - bị ôm từ phía sau, nằm trên giường như vậy khiến Ôn Mộ cảm thấy toàn thân nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Khi Bùi Thư Thần buông ra, hắn có thể cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại lướt nhẹ qua gáy mình.
Cả người Ôn Mộ khẽ run lên.
Bùi Thư Thần... hình như đã hôn cậu.
Ôn Mộ đỏ mặt suy nghĩ - công việc này ngày càng khó làm rồi, cậu cứ liên tục bị trêu chọc nhưng chẳng bao giờ được một câu trả lời rõ ràng.
Ánh mắt cậu vô thức liếc về chiếc áo khoác bị vứt ở cuối giường, không nhịn được lại hỏi:
"Nhưng mà... quần áo... tại sao?"
Tại sao rõ ràng không thích cậu, lại cứ làm những chuyện này? Nếu chỉ coi cậu là thế thân, vậy ôm áo khoác của cậu ngủ là có ý gì?
Bùi Thư Thần nhắm mắt lại, thản nhiên ôm lấy cậu, không giải thích về bệnh tình của mình, chỉ đáp lại một câu nửa thật nửa đùa:
"Bởi vì cậu rất thơm."
-
Vì hơn bốn giờ sáng mới ngủ, hai người đều dậy muộn, tận bảy giờ rưỡi mới tỉnh lại.
Phòng nghỉ nhỏ hẹp, ngoài chiếc giường ra thì cái gì cũng có. Ôn Mộ rửa mặt xong, ngáp một cái rồi rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Vừa bước ra cậu đã đụng mặt trợ lý Trần, người vừa mới ngồi xuống bàn làm việc.
Trợ lý Trần nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, mỉm cười chào hỏi:
"Ôn tiên sinh, chào buổi sáng."
"..." Ôn Mộ lúng túng đáp lại, "Chào buổi sáng, trợ lý Trần."
Không hổ là người theo Bùi Thư Thần lâu năm, tố chất tâm lý vững vàng đến đáng nể.
Cậu xuống Hoàn Thái mua hai phần bữa sáng rồi quay lại văn phòng, cùng Bùi Thư Thần ăn cho xong.
Bùi Thư Thần dặn dò: "Tôi sắp phải đi họp, lát nữa tài xế sẽ đưa cậu về."
Hai ngày nay quá mức mệt mỏi, biên kịch tổ cũng đang nghỉ hè, cả đội ngũ đều về nhà nghỉ ngơi, Ôn Mộ cũng không cần đi làm.
"Ừm, được." Ôn Mộ có chút áy náy, nhẹ giọng nói: "Bùi tổng, anh cũng đừng làm việc quá sức."
Nếu không phải vì cậu, Bùi Thư Thần cũng không phải thức khuya, mất ngủ. Cậu có thể nghỉ ngơi hai ngày, còn Bùi Thư Thần thì không.
Lên xe, đi được nửa đường, Ôn Mộ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nói với tài xế:
"Đại ca, có thể cho tôi xuống ở phía trước được không?"
Tài xế lắc đầu, từ chối thẳng thừng: "Không được, nếu không đưa cậu về nhà an toàn, Bùi tiên sinh sẽ trách tội tôi."
Ôn Mộ suy nghĩ một chút, thỏa hiệp: "Vậy làm phiền đại ca chờ tôi một lát, tôi muốn xuống mua ít đồ."
Trong thư phòng, Ôn Mộ đang gõ lạch cạch trên chiếc máy tính xách tay.
Bùi Thư Thần vô số lần muốn nói với cậu rằng - một năm này, hãy chuyên tâm ở bên cạnh hắn, đừng làm việc nữa. Nhưng mỗi lần lời đến miệng lại không thể thốt ra.
Ban ngày, hắn nhận được email từ Doãn Đồng, người đặc biệt gửi lời đề nghị tăng tiền thưởng cho Ôn Mộ.
Tập phim mới nhất vừa phát sóng tối qua nhận được phản hồi vô cùng tốt, tỷ lệ người xem không ngừng tăng cao. Một phân cảnh đối diễn giữa nam nữ chính đã được cắt ra và lan truyền mạnh mẽ trên mạng.
Phân đoạn đó chính là do Ôn Mộ viết lời thoại.
Thực ra, những chuyện nhỏ thế này thường chẳng đến tai hắn. Nhưng lần này, người thể hiện xuất sắc lại là Ôn Mộ, Doãn Đồng rõ ràng đang mượn cớ trêu chọc vị tổng tài này. Điều bất ngờ là Bùi Thư Thần lại không hề cảm thấy khó chịu.
Hắn nhìn Ôn Mộ, nhàn nhạt hỏi: "Cảnh hot gần đây là do cậu viết?"
Ôn Mộ ngẩng đầu, hơi ngượng ngùng gãi gáy: "A... nhưng cũng nhờ diễn viên diễn hay."
Bùi Thư Thần gật đầu: "Nếu công lao đều là của diễn viên, vậy không cần phát thưởng cho cậu."
Ôn Mộ giật mình, vội vàng cứu vãn: "Thật ra... tôi viết cũng không tệ lắm."
Bùi Thư Thần khẽ nhếch môi, đứa nhỏ này đúng là trêu chọc rất vui. Sau đó, hắn chậm rãi nói: "Làm biên kịch rất mệt đúng không? Không sợ rụng tóc à?"
Mau nói một câu mệt đi.
"Không mệt đâu, thực sự rất thú vị." Ôn Mộ đáp, "Rụng tóc tôi cũng không sợ, tôi nhiều tóc lắm á."
Bùi Thư Thần mặt đen lại. Hắn đổi cách hỏi: "Cùng đồng nghiệp làm việc có vui không? Bọn họ không bài xích cậu chứ?"
Mau nói một câu không vui đi.
"Vui lắm, bọn họ đều rất tốt, tôi rất thích làm việc cùng bọn họ." Ôn Mộ không chút do dự đáp.
Bùi Thư Thần triệt để đen mặt: "Cậu thích ai?"
"...Không phải." Ôn Mộ vội vàng giải thích, "Là thích không khí làm việc với bọn họ."
Bùi Thư Thần không nói thêm gì nữa, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nhưng hắn không thể trói buộc Ôn Mộ mãi bên cạnh mình.
Ôn Mộ không phải một món đồ trang trí, cũng không thích hợp để làm chim hoàng yến trong lồng. Cậu có sự nghiệp mình yêu thích, hơn nữa hiện tại đang đi đúng hướng. Bùi Thư Thần không đành lòng ngăn cản con đường của cậu.
Hoặc có lẽ, hắn chỉ đơn thuần không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Ôn Mộ.
Dù sao thì sau này Ôn Mộ cũng sẽ rời khỏi hắn để tự sống cuộc đời của mình. Nếu đã vậy, hắn không thể khiến đối phương mất đi cơ hội phát triển.
Nghề biên kịch cần tài năng, cũng cần mở rộng mối quan hệ. Nghĩ đến việc trong một năm này, nhờ có sự nâng đỡ của hắn, con đường phía trước của Ôn Mộ sẽ thuận lợi hơn đôi chút, Bùi Thư Thần cảm thấy an ủi phần nào.
Hắn thật đúng là một kim chủ hợp lệ.
Có điều, câu nói của Ôn Mộ trước khi ngủ vẫn khiến hắn khó chịu vô cùng.
Biên kịch tổ muốn tổ chức một chuyến đi chơi để ăn mừng bộ phim sắp đi đến đại kết cục. Ôn Mộ hỏi hắn có thể đi cùng không.
Bùi Thư Thần hờ hững hỏi: "Đi đâu?"
Ôn Mộ đáp: "Bọn họ hình như định đi vườn thú hoang dã."
Trong bóng tối, Bùi Thư Thần khẽ nhíu mày.
Ôn Mộ nói chuyện với ngữ khí tràn đầy mong chờ, mà hắn thì luôn không nỡ từ chối đối phương.
Hắn không muốn thừa nhận bản thân có chút động tâm với ý tưởng đi chơi cùng nhóm người kia. Nhưng cuối cùng, hắn lại thua bởi hai chữ - "vườn thú".
Chỉ nghe thôi đã cảm thấy có mùi vị gì đó không ổn. Không biết ai đã nghĩ ra cái ý tưởng xấu xa này.
Được Bùi Thư Thần cho phép, tâm trạng Ôn Mộ phấn khởi đến mức không giấu nổi. Đây là lần đầu tiên cậu cùng đồng nghiệp đi chơi, cảm giác vừa mới mẻ vừa mong đợi.
Trái lại, Bùi Thư Thần thì chẳng vui vẻ gì mấy.
Hôm nay là thứ sáu, hiếm hoi lắm hắn mới không có tiệc xã giao mà được nghỉ ngơi ở nhà, vậy mà Omega lại không thể ở bên hắn.
Nghĩ đến thôi cũng thấy bực bội.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Ôn Mộ khi chuẩn bị ra ngoài, còn ăn mặc sáng sủa, tươi mới như vậy... Không biết là mặc cho ai xem nữa.
Ôn Mộ tinh thần sảng khoái đứng ở cửa, giơ tay phất chào: "Bùi tổng, tôi đi đây!"
Bùi Thư Thần mặt lạnh gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì Ôn Mộ đã đóng cửa lại mà không thèm ngoái nhìn.
Hắn nghiến răng, lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Trước bảy giờ phải về.]
Chỉ vài giây sau đã nhận được hồi đáp: [Được ~]
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm vào cái dấu sóng lượn phía sau câu trả lời.
Quá đáng.
Bỏ lại hắn một mình ở nhà mà còn vui vẻ như thế.
-
Bữa trưa, Bùi Thư Thần lẻ loi ăn xong, tức giận đến mức tự tay đổ đầy hạt cho Tiểu Hắc.
Bạn bè gửi tin nhắn rủ hắn ra ngoài đánh golf, hắn nhìn thấy hai chữ "golf" suýt nữa kéo người ta vào danh sách đen. Lại có người rủ đi cưỡi ngựa, hắn lạnh nhạt trả lời: "Không có tâm trạng."
Trở về thư phòng lật xem vài bản kế hoạch, nhưng chẳng có bản nào khả thi, càng nhìn càng phiền.
Đến năm giờ chiều, Bùi Thư Thần ăn tối xong, liền lên máy chạy bộ phát tiết tâm trạng. Chạy xong đi ra, vừa hay thấy Tiểu Hắc ủ rũ ngồi chồm hổm trước cửa.
Nhìn bộ dạng nó như đang đợi Ôn Mộ về.
Bùi Thư Thần liếc mắt khinh bỉ.
Đây là mèo?
Mèo gì mà còn chờ chủ nhân trước cửa như chó thế này?
Chờ đợi thì có ích gì. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác ưu việt kỳ lạ.
Chỉ cần hắn nhắn một tin, Ôn Mộ tuyệt đối không dám không về.
Nghĩ thế, hắn liền cầm điện thoại lên, gõ một tin nhắn: [Vẫn chưa về?]
Nửa tiếng trôi qua, không có hồi đáp.
Rất tốt.
Dám không trả lời tin nhắn của hắn.
Chờ Omega về, nhất định phải... phải gì đây?
Bùi Thư Thần vẫn chưa nghĩ ra, chỉ biết rằng hắn muốn trừng phạt Ôn Mộ một trận ra trò.
Hắn bực bội đi qua đi lại trong phòng khách, cố gắng kiềm chế để không đập vỡ thứ gì.
Tâm trạng hắn cứ như đang lao nhanh về một hướng rất quái dị, kéo thế nào cũng không dừng lại được.
Hắn lại trở về phòng ngủ, xoay vòng vòng một lúc rồi vẫn không chịu nổi, lại chạy ra phòng khách, cuối cùng dừng chân trước huyền quan, chậm rãi ngồi xuống đất.
Hai tay ôm lấy chân, mặt vùi vào đầu gối, nôn nóng đến mức không biết làm gì cho phải.
Tiểu Hắc bị chen lấn sang một bên, tò mò nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe tràn đầy nghi hoặc.
-
Cả ngày hôm nay, Ôn Mộ và đồng nghiệp không chỉ đi sở thú mà còn cùng nhau ăn uống thỏa thích - trưa thì ăn lẩu, tối lại kéo nhau đi ăn xiên nướng. Quả thực không thể thỏa mãn hơn được nữa.
Bùi Thư Thần không thích ăn cay, nên khi ở cạnh hắn, Ôn Mộ cũng đã quen với việc ăn nhạt. Hôm nay hiếm lắm mới có dịp được ăn cay một cách thoải mái, Ôn Mộ liền tranh thủ tận hưởng.
Sau khi ăn tối xong, cả nhóm đi dạo trong trung tâm thương mại. Khi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Ôn Mộ nhìn thấy họ bán Daifuku, liền không chút do dự mua một hộp cho Bùi Thư Thần.
Cậu nhớ rõ Bùi Thư Thần thích ăn món này. Chỉ là, trước đây cậu từng thử làm, nhưng Bùi Thư Thần không thích ăn đồ cậu làm. Không biết lần này, đồ mua bên ngoài có hợp khẩu vị tổng tài hay không...
Tan tiệc, Doãn Đồng vỗ vai Ôn Mộ cười hỏi:
"Hôm nay chơi vui không?"
Ôn Mộ gật đầu, ánh mắt tràn đầy niềm vui. Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên cậu đi chơi cùng bạn bè. Cảm giác thật sự rất tốt, hơn nữa đồng nghiệp ai cũng thân thiện, chăm sóc cậu tận tình.
Doãn Đồng nói tiếp: "Cuối năm nào bọn tôi cũng tổ chức du lịch, năm nay cậu cũng đi đi."
Thấy Ôn Mộ hơi do dự, Doãn Đồng cười gian: "Có phải muốn xin phép Bùi tổng trước không?"
Ôn Mộ cười ngượng, không phủ nhận.
Doãn Đồng giúp cậu gọi taxi, Ôn Mộ chào tạm biệt mọi người rồi lên xe.
Lúc rảnh rỗi, cậu mở điện thoại xem, liền giật mình.
Bùi tổng nhắn tin cho cậu lúc nào vậy?!
Nhìn lại thời gian, tin nhắn được gửi lúc 5 giờ 30.
Tim Ôn Mộ đập mạnh một nhịp. Xong rồi! Giờ đã hơn 6 giờ 40, đã gần một tiếng trôi qua!
Cậu vốn thiết lập nhắc nhở đặc biệt cho tin nhắn của Bùi Thư Thần để có thể phản hồi ngay khi nhận được. Ngoại trừ lần trước Ôn Dao nhập viện, chưa bao giờ cậu dám để Bùi tổng chờ quá mười phút.
Nhưng vừa nãy trong quán ăn quá ồn, cậu không nghe thấy chuông báo. Hơn nữa, cậu cũng đã báo trước với Bùi Thư Thần là sẽ về trước 7 giờ, tổng tài cũng đồng ý, nên cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc kiểm tra điện thoại.
Bây giờ thì hay rồi.
Ôn Mộ cuống cuồng nhắn lại: [Xin lỗi Bùi tổng, vừa rồi tôi không thấy tin nhắn. Giờ tôi sẽ về ngay.]
Dọc đường đi, cậu thấp thỏm không yên. Bùi Thư Thần vẫn chưa trả lời.
Bùi tổng có phải đang giận không?
Cậu nhớ lần trước chậm trả lời mười phút, tổng tài đã không vui. Lần này đến tận hơn bốn mươi phút, chắc chắn không thể yên chuyện.
Về nhà nhất định phải xin lỗi thật đàng hoàng!
-
Lúc về đến biệt thự trời đã chạng vạng tối. Ôn Mộ mở cửa, trong phòng khách chỉ có ánh sáng lờ mờ, không bật đèn.
Cậu đặt hộp Daifuku vào hộc tủ ở huyền quan, vừa định đưa tay bật công tắc đèn, đột nhiên bị một người từ phía sau ôm chặt.
Ôn Mộ hoảng sợ suýt kêu lên, nhưng ngay sau đó, mùi hương tin tức tố quen thuộc tràn vào chóp mũi, cậu lập tức thả lỏng.
Là Bùi Thư Thần.
Nhưng cậu vẫn thấy khó hiểu. Bùi tổng từ đâu chui ra vậy?
Lẽ nào... vừa rồi cái bóng đen cạnh cửa chính là hắn?
Ôn Mộ còn chưa kịp mở miệng, cổ đột nhiên nhói đau.
Bùi Thư Thần... cắn cậu.
Ôn Mộ suýt nữa rớt nước mắt.
Cái quái gì thế này?
Vết cắn trước còn chưa lành, giờ lại thêm một dấu răng mới!
Cậu nhịn đau, khóc không ra nước mắt: "Bùi tổng... anh làm sao vậy?"
Làm gì đột nhiên cắn cậu như cắn đồ ăn vặt vậy, chẳng lẽ tổng tài là chó à?!
Nhưng Bùi Thư Thần không đáp lời, chỉ lẳng lặng cắn chặt tuyến thể của cậu, hơi thở lạnh lẽo bao phủ lấy Omega trong lòng.
Lần này, hắn cắn rất mạnh, mang theo ý cảnh cáo lẫn trừng phạt.
Tin tức tố Alpha tràn vào mạnh mẽ, khiến Ôn Mộ mặt nóng bừng, chân run rẩy, suýt nữa đứng không vững, chỉ có thể gắng gượng dựa vào cánh tay Bùi Thư Thần.
Tại sao lại cắn?
Bùi tổng thật sự giận đến mức này sao?
Dẫu vậy, cảm giác bị ký hiệu cũng không tệ. Mặc dù đau, nhưng lại rất sảng khoái.
Tin tức tố hòa quyện vào nhau, mùi hương trên người Omega dần ngọt lại, tựa như ly nước nho mát lạnh giữa mùa hè.
Bùi Thư Thần rất thích.
Ký hiệu kéo dài rất lâu mới kết thúc.
Hắn ôm chặt Ôn Mộ, không nói một lời.
Ôn Mộ nuốt nước bọt, nhỏ giọng dò hỏi: "Anh... rốt cuộc sao vậy?"
Gần đây Bùi tổng thật sự rất kỳ quái.
Từ lần ôm áo khoác của cậu ngủ đến giờ, hành vi của tổng tài ngày càng khó hiểu.
Mặc dù trước đây Bùi Thư Thần cũng thường làm ra mấy chuyện khiến cậu khó lý giải, nhưng dạo này còn kỳ quặc hơn gấp bội.
Cứ như... Bùi tổng có chuyện gì đó nhưng lại không nói ra.
Cậu còn đang mơ màng suy nghĩ, thì đột nhiên, Bùi Thư Thần trầm giọng nói:
"Cậu trước đây... không phải như thế."
Trước đây, Ôn Mộ luôn vây quanh hắn, lúc nào cũng để ý đến hắn, không rời hắn nửa bước.
Còn bây giờ thì sao?
Chỉ cần một ngày không để mắt đến, cậu liền đi chơi vui vẻ với người khác.