Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 34: Sao cậu không ôm tôi?.




Nghe xong câu nói ấy, Ôn Mộ sững người một chút. Là ảo giác của cậu sao?

 

Sao cậu cảm giác trong giọng điệu của Bùi Thư Thần lại có chút oan ức như vậy?

 

Nói cậu trước đây không phải như thế... Vậy trước đây cậu như thế nào?

 

Ôn Mộ hoàn toàn không hiểu nổi, lắp bắp hỏi lại:

 

"Tôi... tôi đã thay đổi chỗ nào?"

 

Cậu cảm thấy mình vẫn luôn như vậy mà.

 

Bùi Thư Thần áp sát, hơi thở ấm áp phả bên tai cậu:

 

"Cậu không để ý đến tôi."

 

Đôi mắt Ôn Mộ mở lớn, cảm giác bản thân bị oan uổng không thôi.

 

Cậu nào dám không để ý đến Bùi Thư Thần?!

 

Chẳng qua chỉ là không nhìn thấy tin nhắn mà thôi!

 

Cậu vội vàng giải thích: "Bùi tổng, anh hiểu lầm rồi! Tôi thật sự không cố ý, chỉ là không để ý thấy tin nhắn. Tôi xin lỗi, lần sau nhất định sẽ chú ý hơn."

 

Bùi Thư Thần không nói gì, đột nhiên cắn nhẹ lên vành tai cậu.

 

Ôn Mộ giật nảy mình, đây rốt cuộc là Alpha hay chó vậy?

 

Cứ không hài lòng là cắn người!

 

Cậu không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi:

 

"Bùi tổng, tôi sai rồi! Tôi thật sự không cố ý..."

 

Nhớ đến hộp daifuku mình mua, Ôn Mộ lập tức tìm cách chuyển hướng sự chú ý:

 

"Tôi còn nghĩ đến anh nữa mà! Vừa nãy đi ngang qua cửa hàng bánh, tôi mua daifuku cho anh đó. Có muốn ăn thử một chút không?"

 

Bùi Thư Thần im lặng vài giây, rồi trầm giọng "Ừm" một tiếng.

 

Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu nhanh chóng mò mẫm bật đèn phòng khách. Lúc này mới phát hiện Tiểu Hắc đang ngồi xổm bên chân, đôi mắt to tròn tò mò nhìn chằm chằm hai người.

 

Nhưng bây giờ cậu không rảnh để ý đến mèo nhỏ. Ôn Mộ vỗ nhẹ đầu Tiểu Hắc một cái rồi nhẹ nhàng gỡ tay Bùi Thư Thần khỏi eo mình.

 

Quay người đối diện với ánh mắt của tổng tài, hô hấp của cậu bỗng nhiên khựng lại.

 

Mắt Bùi Thư Thần đỏ hoe, tràn đầy tơ máu.

 

Ôn Mộ sững sờ: "Bùi tổng, anh không sao chứ? Anh uống rượu à?"

 

Nhưng cậu lại không ngửi thấy mùi rượu.

 

Bùi Thư Thần chỉ nhàn nhạt đáp: "Không."

 

Ôn Mộ nghi ngờ, liền ghé sát hơn một chút, muốn ngửi xem có phải có mùi rượu còn sót lại không.

 

Không ngờ, Bùi Thư Thần cũng đồng thời tiến tới...

 

Môi chạm môi.

 

Ôn Mộ đứng hình.

 

A a a a!

 

Nội tâm cậu rít gào dữ dội. Bùi tổng hôn cậu?!

 

Theo bản năng, cậu giật mình lùi về sau hai bước.

 

Lưng đập vào tủ âm tường.

 

Cũng may Bùi Thư Thần nhanh tay đỡ lấy sau gáy cậu, nếu không đã bị đập đau rồi.

 

Tiểu Hắc ngây ngốc nhìn cảnh này, đôi mắt long lanh.

 

Loài người kia... hôn môi này...

 

Bùi Thư Thần chống một tay lên tủ, chặn Ôn Mộ lại giữa hắn và bức tường. Khoảng cách gần đến mức khiến người ta nghẹt thở.

 

Ôn Mộ đỏ bừng mặt, hoảng loạn nói: "Tại sao... đột nhiên hôn tôi?"

 

Bùi Thư Thần cau mày, giọng điệu như thể đang hỏi một điều rất hiển nhiên: "Không phải cậu muốn hôn sao?"

 

"Tôi không có!" Ôn Mộ oan uổng chết đi được, "Tôi chỉ là muốn ngửi xem anh có uống rượu hay không thôi!"

 

"Không uống."

 

... Nhưng hành động thì y hệt một kẻ say.

 

Khoảng cách hai người quá gần, ánh mắt Bùi Thư Thần mang theo một tia nóng rực khiến Ôn Mộ hoảng hốt.

 

Cậu nhanh chóng thò tay vào hộc tủ mò tìm hộp daifuku, giọng run run: "Bùi tổng... ăn, ăn bánh ngọt không?"

 

Cuối cùng, Bùi Thư Thần buông cậu ra.

 

-

 

Ngồi trên ghế sô pha, Ôn Mộ cố gắng ổn định nhịp tim.

 

Mặc dù tổng tài vẫn đang nhìn cậu chăm chăm không chớp mắt.

 

Cậu mở hộp bánh ra, nhưng Bùi Thư Thần đột nhiên hỏi:

 

"Chơi vui không?"

 

Trực giác nói cho cậu biết - câu hỏi này có bẫy.

 

Ôn Mộ cười gượng: "Cũng... cũng bình thường thôi."

 

Nói xong, cậu lén liếc trộm sắc mặt tổng tài.

 

Chỉ thấy đôi mắt Bùi Thư Thần chợt lóe lên ánh sáng, trông có chút... đắc ý?

 

Sao lại có cảm giác quỷ dị thế này?

 

Ôn Mộ nuốt nước bọt, cảm thấy mình vừa chọn đúng đáp án. Cậu lấy lại bình tĩnh, tiếp tục bóc hộp bánh.

 

Bùi Thư Thần nhìn đôi môi cậu hơi sưng đỏ, ánh mắt tối lại.

 

Hắn khát.

 

"Cậu đã ăn cái gì thế?"

 

"Xiên nướng cay."

 

Bùi Thư Thần gật đầu: "Ngon không?"

 

Ôn Mộ cảnh giác, cảm giác lại là một cái bẫy.

 

Cậu còn chưa kịp trả lời, đột nhiên môi lại bị chạm vào.

 

Bùi Thư Thần... hôn cậu lần nữa!

 

Lần này không phải chạm một chút liền rời đi, mà còn khẽ liếm nhẹ lên môi cậu.

 

Ôn Mộ cả người cứng đờ, đầu óc trống rỗng, tay run đến mức suýt làm rơi hộp bánh.

 

Bùi tổng điên rồi!

 

Tuyệt đối điên rồi!

 

Bùi Thư Thần thu lại khoảng cách, bình tĩnh nói: "Giờ tôi biết rồi."

 

Ôn Mộ còn chưa hoàn hồn: "Biết... biết cái gì?"

 

"Vị xiên nướng."

 

"...???"

 

Ôn Mộ cưỡng ép để cho bản thân mình tỉnh táo lại, chuyện gì đây chứ, cổ cũng bị cắn mấy lần, giờ còn bị hôn hai cái nữa là làm sao? Chuyện này đâu có nhỏ...

 

Cậu cố trấn định, lấy một miếng bánh đưa đến miệng tổng tài.

 

Bùi Thư Thần cắn một miếng, cau mày: "Khó ăn."

 

Ôn Mộ: "A, vậy để ngày mai tôi ăn." Giống như câu trả lời đã được dự đoán trước, Ôn Mộ đem bánh để lại vào trong hộp.

 

Bùi Thư Thần: "Cậu làm ngon hơn."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Vậy sao còn bày đặt chê?

 

Còn chưa kịp phản ứng, cậu lại bị kéo lên lầu ba.

 

-

 

Bị kéo lên giường, Ôn Mộ hoảng loạn:

 

"Bùi tổng, tôi còn chưa tắm! Trên người toàn mùi lẩu!"

 

Bùi Thư Thần miễn cưỡng đồng ý để cho cậu đi tắm, Ôn Mộ tinh thần hoảng hốt đứng dưới vòi hoa sen.

 

Cả buổi tối, tam quan của Ôn Mộ bị chấn động kịch liệt.

 

Thế giới này quá huyền ảo, cậu vậy mà bị hôn hai lần liên tiếp...

 

Bùi Thư Thần rốt cuộc làm sao vậy?

 

Tại sao hôm nay lại cư xử khác thường đến thế, cứ như đã biến thành một người khác hoàn toàn?

 

Nhưng ngữ khí nói chuyện của hắn lại không thay đổi, vẫn lạnh nhạt, kiệm lời như cũ.

 

Ôn Mộ chớp mắt, bắt đầu suy đoán lung tung.

 

Chẳng lẽ... Cố Trì Thanh hôm nay lại có scandal gì đó, khiến Bùi Thư Thần bị kích thích?

 

Rất có thể.

 

Chờ lát nữa phải tìm cách kiểm tra tin tức mới được.

 

Nghĩ đông nghĩ tây, Ôn Mộ không cẩn thận tắm hơi lâu một chút.

 

Vừa mở cửa ra, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt cậu.

 

Bùi Thư Thần dời cả một cái ghế đặt ngay trước cửa phòng tắm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cậu không chớp.

 

Quá đáng sợ.

 

Cảm giác như đang bị một con dã thú theo dõi.

 

Ôn Mộ không kịp xem tin tức, bởi vì cậu vừa lau khô tóc, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bùi Thư Thần lôi thẳng lên giường ngủ.

 

Cuối cùng, khi bị ôm lên giường, Bùi Thư Thần bỗng thấp giọng nói:

 

"Sao cậu không ôm tôi?"

 

Mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng Ôn Mộ nghe ra cả trách móc, oan ức lẫn thất vọng.

 

Cậu lập tức giơ tay ôm lấy tổng tài, nước mắt trong lòng chảy thành sông.

 

Bùi tổng có phải bị áp lực quá lớn mà tinh thần xảy ra vấn đề không?

 

Nếu thật vậy... thì cũng quá đáng thương rồi.

 

-

 

Buổi tối, FeelingClub.

 

Từ Trác ngồi trong góc ghế dài cùng nhóm bạn, nhưng suốt buổi lại có vẻ thất thần.

 

Diệp Tĩnh Đường cầm ly rượu, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, nhướn mày hỏi:

 

"Sao vậy? Hôm nay trông cậu cứ như đang có tâm sự."

 

Từ Trác thu ánh mắt, hờ hững đáp:

 

"Chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện."

 

Hắn liếc nhìn Diệp Tĩnh Đường, trong lòng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.

 

Cha hắn làm việc trong công ty nhà Diệp Tĩnh Đường, cũng nhờ vậy mà hai người mới quen biết nhau.

 

Diệp Tĩnh Đường tuổi còn trẻ nhưng sự nghiệp đã thành công, tính cách nho nhã, hành xử có chừng mực, không giống những công tử nhà giàu khác, cũng không hề có tai tiếng về chuyện tình cảm.

 

Có lẽ chính vì điểm này mà Từ Trác đặc biệt có thiện cảm với hắn.

 

Hiện tại, Từ Trác vừa tròn hai mươi hai tuổi - độ tuổi lý tưởng để kết hôn đối với một Omega.

 

Theo quy định, nếu một Omega qua tuổi hai mươi bốn mà chưa kết hôn, hằng năm sẽ phải đóng một khoản thuế độc thân không nhỏ.

 

Từ Trác không quan tâm đến tiền thuế, nhưng hắn vẫn muốn tìm được một người phù hợp, vì vậy đã đến trung tâm hôn phối để kiểm tra độ xứng đôi.

 

Hệ thống đề xuất cho hắn năm cái tên có độ khớp cao nhất, đáng tiếc là... trong đó không có Diệp Tĩnh Đường.

 

Dù độ khớp của Alpha và Omega rất quan trọng, nhưng trên thực tế, gia thế cũng là một yếu tố không thể bỏ qua. Nếu chênh lệch quá lớn, dù tín tức tố có hợp đến đâu cũng không ai dám liều lĩnh chọn lựa.

 

Nhưng khi nhìn thấy một cái tên khác trong danh sách, tim Từ Trác chợt đập loạn nhịp.

 

Bùi Thư Thần.

 

Tổng tài của công ty hắn.

 

Độ khớp lên đến 90% - một con số hiếm thấy.

 

Ban đầu, khi xác nhận đó chính xác là Bùi Thư Thần chứ không phải ai khác trùng tên, Từ Trác đã cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.

 

Nhưng sau khi biết được mối quan hệ giữa Bùi Thư Thần và Ôn Mộ, niềm vui ấy lại bị một tầng mây mù che phủ.

 

Bùi tổng sao có thể để mắt đến Ôn Mộ?

 

Từ Trác không cam lòng.

 

Hắn luôn nghĩ rằng Ôn Mộ ngoài khuôn mặt dễ nhìn thì chẳng có gì đặc biệt.

 

Lẽ nào Bùi Thư Thần cũng nông cạn như vậy?

 

Diệp Tĩnh Đường nghe hắn kể xong, ánh mắt khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự khuyến khích và dẫn dắt:

 

"Đây là cơ hội tốt. Cậu hiện tại sự nghiệp đang phát triển, Bùi tổng chắc chắn sẽ coi trọng cậu hơn. Hơn nữa, tin tức tố xứng đôi cao như vậy... cậu cam tâm từ bỏ sao?"

 

Từ Trác sao có thể cam tâm?

 

Nếu Ôn Mộ có thể, tại sao hắn lại không thể?

 

Diệp Tĩnh Đường cong môi, chậm rãi nói tiếp:

 

"Tháng sau là sinh nhật Bùi tổng, chẳng phải là cơ hội tốt nhất hay sao?"

 

-

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Ôn Mộ vừa mở mắt đã đối diện với ánh nhìn của Bùi Thư Thần.

 

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, cậu đã biết - Bùi tổng đã trở lại trạng thái bình thường.

 

Không còn vẻ ủy khuất đáng thương của tối qua, mà lại là vị tổng tài lạnh lùng, mạnh mẽ ngày thường.

 

Ôn Mộ chớp mắt, thử lên tiếng:

 

"Bùi tổng, chào buổi sáng."

 

Bùi Thư Thần chỉ nhàn nhạt đáp lại:

 

"Chào buổi sáng."

 

Sau đó, hắn thả Ôn Mộ ra, rời giường thay quần áo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Ôn Mộ chần chừ một lát, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:

 

"Tối qua..."

 

Bùi Thư Thần liếc nhìn cậu, giọng điệu vẫn như thường ngày:

 

"Tối qua làm sao?"

 

Ôn Mộ đăm chiêu quan sát hắn, nhưng trên gương mặt ấy không có lấy một tia xấu hổ, thậm chí còn lộ ra một chút nghi hoặc và mờ mịt.

 

Lẽ nào Bùi tổng... hoàn toàn không nhớ gì sao?

 

Ôn Mộ do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể nuốt lại lời định nói:

 

"Không có gì."

 

Bùi Thư Thần đứng trong phòng thay đồ, cúi đầu cài cúc áo, ánh mắt thoáng tối lại.

 

Đương nhiên là hắn nhớ.

 

Nhớ rất rõ.

 

Nhớ từng câu từng chữ hắn đã nói, từng hành động hắn đã làm.

 

Thậm chí... nhớ cả cảm giác mềm mại của đôi môi Omega.

 

Nhưng hắn không định thừa nhận, vì hắn biết chỉ cần hắn không nói, Ôn Mộ cũng sẽ không nhắc lại.

 

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng mặt mũi của mình đã vứt sạch từ lâu, nhưng hóa ra căn bệnh này vẫn chưa có giới hạn cuối cùng.

 

Mỗi lần hắn nghĩ "Chắc chỉ đến thế này thôi", thì chính bản thân lại mang đến "kinh hỉ" bất ngờ.

 

-

 

Ôn Mộ vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa ngẩn người.

 

Cậu đã kiểm tra tin tức sáng nay, phát hiện Cố Trì Thanh ngày hôm qua vẫn đang đóng phim tại trường quay, hoàn toàn không có scandal hay bất kỳ tin tức gì đặc biệt.

 

Nói cách khác, Bùi tổng tối qua không phải vì Cố Trì Thanh mà mất kiểm soát.

 

Vậy rốt cuộc là vì cái gì?

 

Tổng tài ngày thường điềm tĩnh, lý trí, lại đột nhiên có lúc ủy khuất như một chú cún nhỏ, sáng hôm sau lại không nhớ gì cả...

 

Chuyện này cũng quá đáng sợ.

 

Ôn Mộ bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, lần sau nếu Bùi tổng lại như vậy, có nên khuyên hắn đi bệnh viện kiểm tra tâm lý hay không.

 

Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ lại tình huống tối qua - Bùi Thư Thần giống như biến thành một người khác hoàn toàn.

 

Không lẽ nào...

 

Ôn Mộ đặt bàn chải xuống, nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở trình duyệt, nhập vào thanh tìm kiếm:

 

"Triệu chứng của rối loạn đa nhân cách là gì?"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận