Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 36: Mỳ trường thọ.




Bùi Thư Thần cẩn thận cất giữ hai món quà như thể đó là báu vật. Hắn không khỏi có chút đau đầu - nhóc con Ôn Mộ này, nói mãi mà chẳng chịu nghe, hắn còn có thể làm gì đây?

 

Ôn Mộ tắm xong bước ra, luôn cảm thấy ánh mắt Bùi Thư Thần nhìn mình có chút kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ rốt cuộc là kỳ lạ ở chỗ nào.

 

Cố gắng phớt lờ cảm giác đó, cậu ngượng ngùng hỏi:
"Bùi tổng, đi ngủ chứ?"

 

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Thư Thần khẽ lóe lên.

 

Cảm giác kỳ quái trong lòng Ôn Mộ càng mãnh liệt hơn - Bùi Thư Thần sao lại nhìn cậu như vậy?

 

Nhưng cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, vì trời đã rất khuya, mà vừa nãy di chuyển liên tục từ tàu hỏa sang taxi cũng khiến cậu có chút mệt. Giờ phút này, cậu chỉ muốn lăn lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ của Bùi Thư Thần.

 

Ba ngày nay, tuy điều kiện nghỉ ngơi ở phim trường không tệ - mỗi người một phòng, giường rộng thoải mái, nhưng cậu lại không ngủ ngon được.

 

Có lẽ... cậu thật sự rất nhớ chiếc giường ở nhà Bùi Thư Thần.

 

Ý nghĩ này khiến cậu thấy có chút kỳ lạ. Cậu lớn lên trong cô nhi viện, vốn dĩ không có thói quen kén chọn giường. Chẳng lẽ do giường đệm của Bùi Thư Thần quá êm ái, khiến cậu trở nên quen hưởng thụ rồi sao?

 

Nằm trên giường rồi cậu mới nhận ra, thứ mà cậu nhớ không phải giường hay đệm, mà là mùi hương tin tức tố của người đàn ông này.

 

Trước đây ngủ cùng nhau mỗi ngày nên không cảm thấy, nhưng giờ xa nhau mấy hôm mới phát hiện, tin tức tố thanh lãnh của Bùi Thư Thần lại giúp cậu dễ ngủ đến vậy. Được hương thơm ấy bao bọc, mọi mệt mỏi dường như tan biến.

 

Hai người lặng lẽ nằm trên giường, đồng thời thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác an toàn và chân thực này.

 

Bùi Thư Thần rất muốn ôm Omega vào lòng.

 

Trước đây hắn từng làm chuyện này không ít lần, nhưng hôm nay lại khác. Nghĩ đến món quà mà Ôn Mộ vừa tặng, Bùi Thư Thần không dám tùy tiện đưa ra yêu cầu đó, sợ đối phương hiểu lầm hắn đang đáp lại.

 

 

Nhưng mà... hắn thực sự rất muốn ôm.

 

Đột nhiên, Bùi Thư Thần lên tiếng:
"Cậu có cảm thấy, hai cái chăn này có chút chật chội không?"

 

Ôn Mộ đáp:
"Hình như là vậy..."

 

Bùi Thư Thần gật gù:
"Vậy... bỏ bớt một cái đi?"

 

Ôn Mộ: "... Được. Bỏ cái của tôi sao?"

 

Bùi Thư Thần chỉ "Ừ" một tiếng.

 

Ôn Mộ ngồi dậy, gấp chăn lại đặt lên ghế sofa, lúc quay lại giường thì phát hiện Bùi Thư Thần đã kéo chăn của hắn ra, trải rộng ra giường.

 

Cậu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn rụt rè vén chăn lên chui vào.

 

Chăn đệm thật ấm áp, mang theo hơi thở và nhiệt độ của Bùi Thư Thần. Ôn Mộ không kiềm chế được mà đỏ mặt, thậm chí còn có chút tham luyến, muốn nhiều hơn thế nữa.

 

Cậu tiếc nuối nghĩ - tại sao hôm nay Bùi Thư Thần không ôm cậu?

 

Nghĩ tới đây, Ôn Mộ lặng lẽ dịch người lại gần đối phương một chút, khẽ khàng di chuyển.

 

Nhưng ngay sau đó, cậu sững người.

 

Cậu có dịch người nhiều đến thế không? Sao cánh tay cậu đã chạm vào Bùi tổng rồi?!

 

Ôn Mộ hoảng hốt tự trách - vì chút tin tức tố mà hành động như vậy, có phải quá không biết xấu hổ không?

 

Không được, không thể tiếp tục nữa!

 

Nếu còn dịch người nữa, chẳng phải sẽ trực tiếp nằm úp sấp lên người Bùi Thư Thần sao?

 

Ôn Mộ bắt đầu lo lắng. Rõ ràng đã vô thức tiến gần như vậy, Bùi Thư Thần có nhận ra điều gì không?

 

Để tránh bị phát hiện, cậu cố tình điều chỉnh nhịp thở, giữ cho nó đều đặn và có quy luật, như thể đã ngủ say.

 

Như vậy, cho dù Bùi Thư Thần có cảm thấy gì đó bất thường, cậu cũng có thể giả vờ mình chỉ đang vô thức cựa quậy trong giấc ngủ.

 

Ôn Mộ huy động toàn bộ kỹ năng diễn xuất của mình, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên cạnh. Khi nhận ra hơi thở của Bùi Thư Thần cũng dần ổn định, cậu mới thả lỏng một chút.

 

Nhưng đúng lúc này, Bùi Thư Thần bỗng nhiên trở mình, một cánh tay đặt lên người cậu.

 

Ôn Mộ giật nảy mình, suýt chút nữa làm lộ tẩy, nhưng vẫn cố gắng duy trì nhịp thở ổn định.

 

Cậu nghĩ, có lẽ Bùi Thư Thần vô thức làm vậy khi ngủ. Nếu đã như vậy... cậu cũng thực sự rất muốn được ôm.

 

Nghĩ là làm, Ôn Mộ vẫn giữ hơi thở chậm rãi, khẽ vươn người, vừa vặn rúc vào lòng đối phương.

 

Chỉ là vô thức ôm nhau thôi mà...

 

Ôn Mộ cảm thấy, kỹ năng diễn xuất của mình đã đạt đến đỉnh cao.

 

Nhưng mà... rất đáng giá.

 

Khoảnh khắc ấy, Ôn Mộ cảm thấy toàn thân như thả lỏng, từng lỗ chân lông đều mở ra, từ da đầu đến tận ngón chân tê dại một cách dễ chịu. Không ngờ chỉ mới mấy ngày không được ôm, mà khi lại được ôm vào lòng, cảm giác thỏa mãn này lại mãnh liệt đến thế. Tin tức tố rốt cuộc là thứ đáng ghét gì chứ, sao có thể khiến người ta nghiện đến vậy.

 

Ôn Mộ nghĩ, nếu không phải bản thân đang cố gắng kìm nén, e rằng cậu đã thoải mái đến mức run lên rồi.

 

Cậu lặng lẽ hít sâu một hơi... Thật dễ chịu quá đi!

 

Cuộn tròn trong lồng ngực Bùi Thư Thần, Ôn Mộ nhanh chóng tìm được tư thế thoải mái, gần như chỉ trong một giây đã chìm vào giấc ngủ.

 

Hơi thở của Bùi Thư Thần dần trở nên đều đặn, nhưng bàn tay lại vô thức siết chặt cánh tay người trong lòng. Hắn nhắm chặt mắt, khóe môi khẽ cong lên một độ cong nhỏ, dường như đang chìm trong giấc mộng đẹp.

 

-

 

Sáng sớm hôm sau, hai người gần như cùng lúc tỉnh lại, vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau.

 

Ôn Mộ nhớ lại tâm cơ tối qua của mình, không khỏi kinh ngạc - cậu thật sự đã làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy sao? Đúng là bị quỷ ám rồi!

 

Cậu vừa xấu hổ vừa có chút áy náy, nhỏ giọng chào: "Bùi tổng, chào buổi sáng."

 

Bùi Thư Thần thản nhiên đáp lại: "Chào buổi sáng."

 

Thấy đối phương có vẻ không phát hiện điều gì bất thường, Ôn Mộ mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu chợt nhớ ra hôm nay là ngày hai mươi hai, liền hỏi: "Hôm nay Bùi tổng có đi làm không?"

 

Bùi Thư Thần đáp: "Không đi."

 

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Bùi Thư Thần cho bản thân một ngày nghỉ vào đúng sinh nhật.

 

Dù hôm nay các công ty con đều đang bận rộn, nhưng công tác chuẩn bị chính và các dự án cấp bách đã được xử lý ổn thỏa từ trước. Hắn đã sắp xếp công việc cho cấp dưới đâu vào đấy, nên quyết định dành trọn một ngày để nghỉ ngơi cùng Ôn Mộ.

 

"Vậy à." Ôn Mộ nghĩ một lát rồi nói: "Bữa sáng ăn mì được không? Tôi sẽ nấu cho anh một bát mì trường thọ."

 

Bùi Thư Thần hơi sững người.

 

Từ trước đến nay, hắn chưa từng ăn mì trường thọ.

 

Không phải vì hắn chưa từng tổ chức sinh nhật, mà là từ nhỏ, mỗi lần sinh nhật, mẹ hắn đều mua bánh kem, chưa bao giờ nấu mì trường thọ cho hắn cả.

 

"Khác gì với mì bình thường?" Bùi Thư Thần hỏi.

 

Ôn Mộ cười giải thích: "Không giống đâu. Mì trường thọ phải là sợi mì dài, không được cắt đứt, mang ý nghĩa chúc người sinh nhật thuận lợi, khỏe mạnh và sống lâu."

 

Cậu nghĩ ngợi rồi nói tiếp: "Chắc tôi cần khoảng nửa tiếng mới xong, Bùi tổng cứ ngủ thêm một lát đi."

 

Bùi Thư Thần lắc đầu: "Không ngủ được, tôi làm cùng cậu."

 

Ôn Mộ nhanh chóng rửa mặt, cho Tiểu Hắc ăn rồi âu yếm vuốt ve nó vài lần trước khi chạy vào bếp chuẩn bị nguyên liệu. Mì cần phải được ủ một lúc, nên cậu tranh thủ sơ chế nước dùng và các nguyên liệu khác trước.

 

Bùi Thư Thần rửa mặt xong, có chút tò mò, liền vào bếp xem Ôn Mộ cán mì.

 

Đứng khoanh tay bên cạnh quan sát một lúc, hắn lên tiếng: "Để tôi giúp cậu."

 

Ôn Mộ vội vàng từ chối: "Không cần đâu, Bùi tổng. Anh cứ đợi bên cạnh đi, tôi làm xong nhanh thôi."

 

Bùi Thư Thần mà xuống bếp thì chắc chắn chỉ gây thêm phiền thôi!

 

Nhưng Bùi Thư Thần chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đeo tạp dề, chia lấy một nửa phần mì trước mặt Ôn Mộ rồi bình thản nói: "Cậu làm cho tôi ăn, vậy tôi cũng làm cho cậu ăn."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Cậu còn có thể nói "không" được sao? Xem ra bữa sáng hôm nay có nguy cơ bị phá hỏng rồi...

 

Bùi Thư Thần học theo động tác của Ôn Mộ, cẩn thận nhào nặn mì. Ôn Mộ thỉnh thoảng liếc nhìn rồi nhắc nhở vài câu. Tuy động tác của Bùi Thư Thần còn có chút vụng về, nhưng lại học rất nghiêm túc, khiến bầu không khí trong bếp trở nên ấm áp và yên bình hơn bao giờ hết.

 

Ôn Mộ thấy Bùi Thư Thần cán sợi mì không đều nhau, nhưng với người lần đầu làm thì thế này đã khá lắm rồi, nên cậu không nói gì. Khi ánh mắt lướt qua gương mặt đối phương, cậu chợt bật cười: "Bùi tổng, anh có râu bạc rồi này."

 

Bùi Thư Thần hơi cúi người xuống, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi lau đi."

 

Ôn Mộ nhấc hai tay lên cho hắn xem: "Không được, tay tôi cũng đang bẩn rồi."

 

Một giây sau, trên mặt cậu cũng xuất hiện hai hàng râu bạc - Bùi Thư Thần bôi bột lên ngón tay, quệt nhanh mấy cái lên mặt Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ ngơ ngác, ngữ khí có chút khinh thường: "Anh cũng trẻ con thật á."

 

Bùi Thư Thần không hài lòng, lại cẩn thận chấm thêm một ít bột, tô nốt bên còn lại cho cân xứng.

 

Ôn Mộ không chịu nổi nữa, bắt đầu phản công, nhanh tay vẽ ba vệt râu lên mặt Bùi Thư Thần.

 

Bùi Thư Thần cũng không chịu thua, chỉ dùng một tay đã giữ chặt cả hai tay Ôn Mộ, tranh thủ bôi đầy bột lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Đến khi Ôn Mộ thẹn quá hóa giận, hắn mới buông ra, nghiêm túc nói:

 

"Đừng nghịch nữa, tôi đói rồi."

 

"..."

 

Ôn Mộ tức điên! Rốt cuộc là ai bắt đầu chọc ai trước hả?

 

Cậu không phản kích nữa, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục làm mì.

 

Bùi Thư Thần nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào cậu, nhỏ giọng hỏi dò: "Giận rồi à?"

 

Ôn Mộ bật cười: "Không có, chỉ sợ anh đói thôi."

 

Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật Bùi Thư Thần, cậu sao có thể giận hắn thật chứ? Nhưng kỳ lạ là, lúc nãy cậu đúng là có chút muốn làm bộ giận dỗi. Cậu thực sự càng ngày càng to gan, dám giận dỗi với Bùi Thư Thần rồi sao?

 

Chẳng qua... cũng có lẽ vì Bùi Thư Thần càng ngày càng dung túng cậu.

 

Bùi Thư Thần rút một tờ khăn ướt, rất nhẹ nhàng lau mặt cho cậu.

 

Ôn Mộ bất động, thậm chí không dám thở mạnh.

 

Bùi tổng đúng là người tốt mà, cậu nghĩ.

 

Mì sợi đã chuẩn bị xong, bếp gas cũng được bật lên, hai chiếc nồi đặt ngay ngắn trên bếp. Chỉ một lát sau, nước trong nồi bắt đầu sôi sùng sục, từng đợt bọt nước cuộn trào.

 

"Nước sôi rồi." Ôn Mộ nói, "Bây giờ bỏ mì kéo nhỏ vào."

 

Bùi Thư Thần ngẩn ra, hỏi: "... Kéo nhỏ là sao?"

 

Làm cơm thật phiền phức, lần sau nhất định không để Ôn Mộ làm nữa.

 

"Như thế này." Ôn Mộ vừa nói vừa làm mẫu.

 

Mì sợi đã được chuẩn bị sẵn nhưng vẫn còn hơi thô, trước khi bỏ vào nồi phải kéo nhỏ thêm một chút. Nếu quá thô, ăn sẽ không ngon và cũng khó chín đều.

 

Ôn Mộ khéo léo kéo mì thành từng sợi mảnh đều nhau, sau đó thả vào nồi một cách thành thục, động tác liên tục không ngừng.

 

Bùi Thư Thần cố gắng làm theo, nhưng ngay lần đầu tiên đã kéo đứt mất sợi mì. Kết quả, nồi mì của hắn chín ra với đủ loại hình dạng dài ngắn khác nhau, trông vô cùng thảm hại.

 

Ôn Mộ: "Phốc."

 

Bùi Thư Thần liếc cậu một cái. Ôn Mộ lập tức che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được cười: "Xin lỗi, tôi không nhịn được."

 

Lúc đầu Bùi Thư Thần còn nói hắn nấu để Ôn Mộ ăn, nhưng giờ nhìn kết quả, lại không nỡ: "Thôi, đổ nồi này đi, tôi chia cho cậu một nửa."

 

"Không được, mì trường thọ không thể bị đứt, phải nguyên vẹn mới tốt." Ôn Mộ rất sợ lãng phí, kiên quyết khuyên nhủ, "Nồi này chỉ là trông không đẹp mắt thôi, chứ hương vị không khác gì đâu. Tôi ăn nồi này là được."

 

Bùi Thư Thần lặng lẽ nhìn Ôn Mộ.

 

Cái thứ quái dị này... làm sao mà ăn nổi? Chẳng lẽ... chỉ vì là hắn nấu?

 

Ôn Mộ bị ánh mắt của Bùi Thư Thần nhìn đến mức thấy ngứa ngáy trong lòng, chợt nhớ đến tối qua, Bùi Thư Thần cũng nhìn hắn bằng ánh mắt này.

 

Mà ánh mắt này có ý gì, hắn thật sự không đoán ra nổi.

 

-

 

Ôn Mộ nấu mì rất có tâm, Bùi Thư Thần vốn không thích ăn mì lắm, vậy mà lần này lại ăn hết sạch trong một hơi.

 

Ăn đến tận đáy bát, hắn mới phát hiện phía dưới còn có một quả trứng chần cùng hai lát thịt bò.

 

"Sao lại để chúng ở dưới mì?" Anh hỏi.

 

Ôn Mộ chạm tay lên cổ, cười nhẹ: "À, đây là thói quen của tôi. Cảm giác ăn như vậy sẽ có điều để mong đợi. Với lại..." Cậu hơi ngập ngừng, rồi nói tiếp, "Coi như chúc Bùi tổng sau này ngày càng tốt hơn."

 

Lời này nghe có vẻ giống như đang chúc thọ bậc trưởng bối, nhưng Bùi Thư Thần vẫn nhận lấy, nhẹ nhàng xoa đầu Ôn Mộ.

 

Sau khi kiểm tra từ xa tình hình làm việc của cấp dưới, xác nhận không có vấn đề gì, Bùi Thư Thần quay sang Ôn Mộ: "Thay quần áo đi, tôi đưa cậu ra ngoài chơi."

 

Ôn Mộ ngẩn ra: "Đi... đi đâu?"

 

Bùi Thư Thần bình tĩnh nói: "Không phải cậu thích xem động vật sao."

 

Xem động vật...? Ôn Mộ chớp mắt, chẳng lẽ là đi sở thú?

 

Nhưng ngay sau đó, Bùi Thư Thần tiếp lời: "Thủy cung."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Mặc dù sinh vật dưới nước cũng là động vật, nhưng bình thường người ta sẽ nói "xem cá" chứ không ai nói "xem động vật" cả...

 

-

 

Thay xong quần áo, cả hai cùng ra ngoài.

 

Sau khi đỗ xe, Ôn Mộ vỗ ngực nói: "Tôi đi mua vé. Bùi tổng, hôm nay tôi mời anh!"

 

Bùi Thư Thần vốn định nói gì đó, nhưng nghe xong câu này lại im lặng, rút điện thoại ra gửi một tin nhắn.

 

Ôn Mộ đi đến quầy vé, nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy bóng dáng du khách nào, cũng không thấy nhân viên bán vé, cả khu vực vắng lặng đến lạ.

 

"Bùi tổng, hôm nay có lẽ không mở cửa. Ngay cả người bán vé cũng không thấy đâu."

 

Vừa dứt lời, một nhân viên từ xa vội vã chạy tới, mở cửa quầy, ngồi vào chỗ rồi nói: "Tiên sinh muốn mua vé sao?"

 

Ôn Mộ gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

 

Cậu vẫn có chút nghi hoặc về chuyện không có khách nào khác, nghĩ thầm có thể do bọn họ đến quá sớm?

 

Nhưng dù sao vẫn có thể mua vé, vậy thì không cần nghĩ nhiều. Ôn Mộ lấy ba trăm tệ ra, mua hai vé, sau đó tò mò hỏi: "Xin hỏi, hôm nay sao lại không có ai vậy?"

 

Nhân viên bán vé liếc nhìn về phía sau Ôn Mộ, nơi Bùi Thư Thần đang đứng, rồi giải thích: "Hôm nay thủy cung đóng cửa, vốn không mở bán. Nhưng Bùi tổng là ngoại lệ."

 

Ôn Mộ trợn tròn mắt.

 

Bùi Thư Thần kéo cậu đi vào: "Không có người khác, cứ thoải mái mà xem."

 

Ôn Mộ vẫn ngơ ngác, khó tin chuyện bao trọn cả thủy cung.

 

Đã đóng cửa mà vẫn có thể vào? Đây cũng quá có đặc quyền rồi...

 

Cậu lắp bắp nói: "Vậy... vậy tại sao vẫn để tôi mua vé? Vé có thể hoàn lại không?"

 

Bùi Thư Thần thản nhiên đáp: "Cho tôi tiêu chút tiền thì sao nào?"

 

Ôn Mộ vội vàng nói: "Không, không phải tôi tiếc tiền của Bùi tổng..." Giọng cậu càng nói càng nhỏ, "Chỉ là... đừng lãng phí thôi."

 

Bùi Thư Thần nhàn nhạt nói: "Không lãng phí. Tôi mở cửa, tôi kiếm lời."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Hóa ra Bùi Thư Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện lần trước cậu đi sở thú cùng người khác.

 

Không thể đi sở thú? Vậy thì thủy cung vẫn có thể tiếp thu.

 

Vốn dĩ thủy cung mỗi tuần sẽ có một ngày đóng cửa, nhưng hôm nay không phải ngày đó. Hai tuần trước, Bùi Thư Thần đã sắp xếp để giám đốc thủy cung điều chỉnh lịch nghỉ, cố ý chọn ngày này để bao trọn nơi này.

 

Ôn Mộ không ngờ Bùi Thư Thần cố tình lừa cậu mua vé, nhưng cảm giác được bao trọn thật sự rất đặc biệt. Không có du khách ồn ào, không gian rộng rãi, xem cá cũng thấy thoải mái hơn hẳn.

 

Cậu phấn khởi kéo tay áo Bùi Thư Thần, đi đến một khúc cua. Ở đó là một bể kính cao gần chạm trần, bên trong có rất nhiều cặp cá nhỏ, từng đôi từng đôi... tất cả đều đang "hôn môi".

 

Là cá hôn môi thật sự!

 

Ôn Mộ mở to mắt nhìn chằm chằm, bất giác buông tay áo Bùi Thư Thần ra.

 

Bỗng nhiên, giọng nói trầm thấp của Bùi Thư Thần vang lên bên tai:

 

"Hôm đó cậu nói tôi hôn cậu, có phải giống thế này không?"

 

Ôn Mộ: "!!!"

 

Sao mặt Bùi Thư Thần có thể dày như vậy?! Nói mấy lời này mà không biết ngượng à?

 

Mặt Ôn Mộ lập tức nóng bừng.

 

Cậu tự thôi miên bản thân: Ngày đó hôn cậu là một nhân cách khác của Bùi Thư Thần, nghiêm túc mà nói cũng không phải Bùi Thư Thần thật sự!

 

Nghĩ như vậy, đầu óc cậu lập tức thanh tỉnh, mặt cũng dần hạ nhiệt.

 

Ôn Mộ nghiêm túc nói: "Thực ra bọn chúng không phải đang hôn nhau, mà là đang đánh nhau. Có lẽ hôm đó Bùi tổng uống say, muốn đánh một trận với tôi."

 

Bùi Thư Thần: "..."

 

Phản hắn!

 

-

 

Hai người chậm rãi dạo bước, đi đến một gian phòng nhỏ. Căn phòng không rộng lắm, trên tường treo một màn hình lớn, đang phát phim tài liệu về sự tiến hóa của các loài cá.

 

Bùi Thư Thần cảm thấy phần này có vẻ tẻ nhạt, thầm nghĩ sau này nên bảo người phụ trách cắt bỏ.

 

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, màn hình đột nhiên tối đen. Trong phòng không bật đèn khác, nhất thời chìm vào bóng tối.

 

Ngay khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, Bùi Thư Thần cảm nhận được một bàn tay mềm mại, mảnh khảnh bất giác nắm chặt lấy tay mình.

 

Ôn Mộ khẽ dựa sát vào hắn, từ pheromone có thể nhận ra omega này đang căng thẳng.

 

Là chứng sợ không gian kín...

 

Không chút do dự, Bùi Thư Thần đổi tay siết chặt lấy Ôn Mộ, rồi vòng tay còn lại ôm lấy cậu, dẫn người đi ra ngoài.

 

Vừa bước ra khỏi căn phòng, ánh sáng bên ngoài chiếu rọi, Ôn Mộ lấy lại tinh thần thì vội buông tay, có chút lúng túng.

 

"Chắc vừa nãy là lỗi kỹ thuật của màn hình," Bùi Thư Thần dịu giọng hỏi, "Cậu sợ tối à?"

 

Ôn Mộ lắc đầu: "Không phải sợ bóng tối. Tôi sợ không gian chật hẹp."

 

Bùi Thư Thần thoáng cau mày: "Tại sao?"

 

Ôn Mộ trầm mặc giây lát rồi chậm rãi đáp:

 

"Khi sáu tuổi, cô nhi viện từng có một giáo viên rất tệ, hay dùng hình phạt thể xác với những đứa trẻ phạm lỗi. Hắn còn đặc biệt thích giam bọn trẻ vào những nơi hẹp và tối, những chỗ mà quần áo cũng không che được vết bầm."

 

Ôn Mộ vốn là một đứa trẻ ngoan ngoãn nên chưa từng bị phạt. Nhưng có lần, cậu tận mắt chứng kiến cô bé kia bị nhốt vào góc tối, liền đứng ra bảo vệ.

 

Kết quả, giáo viên kia chẳng những đánh cậu một trận mà còn tìm đủ cơ hội để nhốt cậu vào phòng tối.

 

Đó là khoảng thời gian Ôn Mộ không muốn nhớ nhất. Lần nghiêm trọng nhất, cậu bị nhốt suốt một đêm. Khi viện trưởng tìm thấy, cậu đã ngất đi. Kể từ đó, Ôn Mộ vô cùng bài xích những không gian tối và chật hẹp.

 

Nhưng Ôn Mộ bây giờ không phải nguyên chủ, nguyên chủ chưa từng có trải nghiệm đó. Vì thế, cậu chỉ đơn giản nói với Bùi Thư Thần rằng khi còn bé từng vô tình bị nhốt trong phòng tối một lần.

 

Bùi Thư Thần thoáng tưởng tượng ra cảnh một Ôn Mộ bé nhỏ, vừa đập cửa vừa khóc nức nở. Trong lòng bỗng dưng nhói lên, bàn tay khẽ xoa nhẹ mái tóc cậu:

 

"Có tôi ở đây rồi, cậu còn sợ gì nữa?"

 

Ôn Mộ sững sờ nhìn hắn, tim đập bỗng chốc rối loạn.

 

Bùi Thư Thần thấy cậu thất thần, nghĩ rằng cậu vẫn chưa hoàn toàn lấy lại bình tĩnh liền nắm tay kéo đi tiếp, hy vọng có thể dời đi sự chú ý của Ôn Mộ.

 

"Đi thôi, phía trước là đường hầm đáy biển, có nhiều sinh vật thú vị lắm."

 

Quả nhiên, vừa đi tới khu vực tiếp theo, Ôn Mộ đã nhanh chóng bị đủ loại sinh vật biển thu hút, quên bẵng cảm giác kỳ lạ lúc nãy.

 

Rời khỏi thủy cung, Bùi Thư Thần như vô tình hỏi: "Vườn thú vui hơn hay thủy cung vui hơn?"

 

- Đi chơi với tôi vui hơn, hay đi với đồng nghiệp vui hơn?

 

Ôn Mộ hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong câu hỏi, nghiêm túc suy nghĩ.

 

Bùi Thư Thần liếc nhìn cậu một cái, thầm nghĩ: Dám nói là vườn thú thì xong đời.

 

Một lúc sau, Ôn Mộ chắc chắn trả lời: "Thủy cung."

 

Bùi Thư Thần: A, tôi biết ngay mà.

 

Ôn Mộ nghĩ thầm, dĩ nhiên là thủy cung rồi! Nơi này bao trọn, không ai chen lấn. Còn vườn thú? Người đông nghẹt, đến gấu trúc còn chẳng nhìn rõ nữa là!

 

Nhận được câu trả lời đúng như dự đoán, Bùi Thư Thần quyết định thưởng cho omega một chút: "Muốn ăn gì cho bữa trưa?"

 

Ôn Mộ khách sáo đáp: "Tôi sao cũng được, Bùi tổng muốn ăn gì?"

 

Bùi Thư Thần nhướn mày: "Tôi đang hỏi cậu mà."

 

Ôn Mộ suy nghĩ một chút, đoán có lẽ Bùi Thư Thần lại lên cơn khó chọn món, muốn mình quyết định hộ, liền nói: "Món Pháp đi."

 

Bùi Thư Thần: "... Cậu thật sự muốn ăn món này?"

 

Ôn Mộ lập tức đổi ý: "Vậy... đồ ăn Hoài Dương?"

 

Bùi Thư Thần hết nói nổi: "Tôi đang hỏi cậu thích ăn gì, đừng có đoán tôi thích ăn cái gì."

 

"Tôi sao..." Ôn Mộ ngập ngừng một lát, nhỏ giọng đáp: "Lẩu cay thập cẩm."

 

Bùi Thư Thần khẽ cau mày. Lẩu cay thập cẩm... cũng được tính là thức ăn sao? Nhưng hắn vẫn đưa Ôn Mộ đến trung tâm thương mại gần nhất. Trong khu ăn vặt, hắn để Ôn Mộ tự chọn quán.

 

Ôn Mộ không giấu nổi ngạc nhiên, không ngờ Bùi tổng lại chịu bước vào mấy nơi thế này. Cậu so sánh một hồi, cuối cùng chọn quán có điều kiện vệ sinh tốt nhất.

 

Sau khi gọi món, Bùi Thư Thần vừa định ngồi xuống thì Ôn Mộ ngăn lại: "Chờ đã."

 

Cậu lấy khăn ướt từ trong túi ra, tỉ mỉ lau sạch bàn và ghế trước khi để hắn ngồi xuống. Bùi tổng quý giá thế này, bộ âu phục mắc tiền kia làm sao có thể dính bẩn được?

 

Bùi Thư Thần: "..."

 

Quay người lại, Ôn Mộ lại bắt gặp ánh mắt kỳ lạ hôm trước.

 

Lần này Ôn Mộ không còn thắc mắc nữa, chắc chắn đây là ánh mắt cảm kích. Bùi Thư Thần có lẽ không tiện nói lời cảm ơn, nên mới dùng ánh mắt để biểu đạt.

 

Ôn Mộ rộng lượng khoát tay: "Không cần cảm ơn, Bùi tổng mau ngồi đi."

 

 

Ăn xong, Bùi Thư Thần dẫn Ôn Mộ đi mua quần áo. Sau này Ôn Mộ có thể sẽ thường xuyên chạy theo đoàn kịch, cần chuẩn bị thêm trang phục phòng trường hợp bất ngờ.

 

Mua xong vốn định về nhà, nhưng khi đi ngang qua một trung tâm trò chơi, Bùi Thư Thần phát hiện Ôn Mộ len lén liếc nhìn vài lần.

 

Hắn hỏi: "Muốn chơi không?"

 

Ôn Mộ thực sự muốn, nhưng nhìn đồng hồ đã ba giờ, sợ làm lỡ công việc của Bùi Thư Thần, nên lắc đầu.

 

Bùi Thư Thần khoác vai kéo cậu vào trong: "Lần sau muốn gì thì cứ nói thẳng."

 

Ôn Mộ có chút lúng túng. Bị nhìn thấu rồi...

 

Bùi Thư Thần đổi cả xấp xu trò chơi, hỏi: "Muốn chơi cái nào?"

 

Ôn Mộ muốn chơi hết, nhưng bắt đầu từ máy ném rổ gần nhất.

 

Kết quả, cậu hoàn toàn không phải đối thủ của Bùi Thư Thần. Trải nghiệm game tệ đến mức cậu bỏ cuộc giữa chừng, quyết định ngồi xem đối phương chơi.

 

Chỉ thấy Bùi Thư Thần dễ dàng phá kỷ lục điểm số cao nhất.

 

Ôn Mộ sững sờ: "Cái này cũng quá lợi hại đi..."

 

Bùi Thư Thần bình thản liếc cậu một cái, bỗng nhiên thấy omega này thật đúng là chưa trải đời.

 

-

 

Sau một ngày vui chơi, trên đường về, Ôn Mộ tựa vào lưng ghế ngủ say.

 

Xe dừng trước cửa biệt thự, Bùi Thư Thần tinh nghịch vươn tay bóp nhẹ mũi Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ theo phản xạ giơ tay gạt ra, miệng lầm bầm: "Bùi tổng, đừng nghịch..."

 

Bùi Thư Thần bật cười nhìn omega đang mơ màng, nhưng ánh mắt hắn chợt nghiêm túc khi nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi trước cửa biệt thự.

 

Bàn tay đang nghịch ngợm cuối cùng cũng buông ra. Ôn Mộ hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, vô thức nhìn theo ánh mắt của Bùi Thư Thần. Nhận ra có người đang ngồi trên bậc thang trước cửa, cậu giật mình.

 

Sắc mặt Bùi Thư Thần sa sầm, mở cửa xe bước xuống, Ôn Mộ cũng vội vàng đi theo. Người trước cửa thấy họ liền đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.

 

Ôn Mộ cảm thấy người này có gì đó quen mắt, như thể đã gặp ở đâu đó trước đây.

 

Người thanh niên đối diện vốn mang theo nụ cười nhẹ, nhưng khi nhìn thấy Ôn Mộ đứng bên cạnh Bùi Thư Thần, nụ cười ấy chợt khựng lại.

 

Chỉ trong tích tắc, Ôn Mộ nhớ ra - người này chính là Diệp Tĩnh Đường, tổng tài của Hoa Hải Đường Văn Hóa.

 

Xem ra cậu đoán không sai, Bùi Thư Thần và Diệp Tĩnh Đường thực sự quen biết. Nhưng có lẽ mối quan hệ không mấy tốt đẹp, nếu không thì Diệp Tĩnh Đường đã chẳng cần phải đợi trước cửa biệt thự thế này.

 

Một giây sau, Diệp Tĩnh Đường khẽ gọi: "Anh trai."

 

Ôn Mộ sững sờ tại chỗ.

 

Anh? Diệp Tĩnh Đường là em trai của Bùi Thư Thần? Thế giới này cũng thật nhỏ bé!

 

Giọng Bùi Thư Thần lạnh lùng: "Có chuyện gì?"

 

Diệp Tĩnh Đường đưa chiếc túi giấy trên tay lên: "Đến chúc anh sinh nhật vui vẻ."

 

Bùi Thư Thần nhận lấy món quà nhưng không chút cảm xúc: "Xong rồi thì đi đi."

 

Diệp Tĩnh Đường nhíu mày, vẻ mặt thoáng nét tổn thương: "Không thể cho em vào ngồi một chút sao? Ca, anh không thể đối xử với em tốt hơn một chút à?"

 

Bùi Thư Thần không lay chuyển: "Có gì thì nói ở đây."

 

Diệp Tĩnh Đường im lặng vài giây, rồi thở dài: "Không có gì nữa..."

 

Giọng điệu của hắn không che giấu được sự hụt hẫng.

 

Ôn Mộ đứng sang một bên, im lặng quan sát. Quả nhiên, quan hệ giữa họ không tốt. Hơn nữa, họ không mang cùng họ Bùi, chắc chắn hoặc là khác cha, hoặc là khác mẹ.

 

Trong lúc Ôn Mộ còn đang tưởng tượng về những ân oán hào môn, Diệp Tĩnh Đường bất ngờ quay sang cậu: "Em có vài lời muốn nói với Ôn Mộ."

 

Ôn Mộ giật mình. Cậu có dự cảm không lành.

 

Bùi Thư Thần cau mày nhìn cậu: "Hai người quen nhau?"

 

Ôn Mộ vội vàng lắc đầu: "Không quen. Trước đây ở Anh, trong quán rượu tình cờ gặp thôi. Bùi tổng, anh còn nhớ không?"

 

May mà lúc đó cậu đã kể với Bùi Thư Thần về chuyện này.

 

Bùi Thư Thần tất nhiên nhớ rất rõ. Ôn Mộ từng kể đã cứu một người xa lạ, người đó còn muốn xin thông tin liên lạc của cậu. Khi ấy, vừa thấy Ôn Mộ đưa danh thiếp, anh đã nhận ra ngay người kia chính là tên em trai ngốc nghếch của mình, vì thế lập tức ngăn cản.

 

Diệp Tĩnh Đường rõ ràng bị câu "không quen" của Ôn Mộ làm tổn thương, hắn buồn bã nói: "Lần trước cậu nói cậu đổi Wechat sau đó xóa luôn bạn tốt với tôi. Tôi vẫn luôn đợi tin nhắn của cậu... Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây."

 

Ánh mắt Bùi Thư Thần trầm xuống, quét qua Ôn Mộ đầy dò xét.

 

Ôn Mộ: "... Bùi tổng, nghe tôi giải thích..."

 

Bùi Thư Thần không đáp, chỉ kéo Ôn Mộ vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại, vô tình để Diệp Tĩnh Đường đứng ngoài.

 

Diệp Tĩnh Đường nhếch môi cười nhẹ, còn Ôn Mộ thì hoàn toàn bối rối.

 

Cứ tưởng xóa kết bạn là xong, ai ngờ lại bị lật xe thê thảm thế này...

 

Vừa vào trong, Bùi Thư Thần thả tay Ôn Mộ ra, tiện tay đặt món quà lên bàn trà, rồi đi rót nước.

 

Ôn Mộ chậm rãi tiến lại gần, vừa di chuyển vừa sắp xếp lại lời giải thích trong đầu.

 

"Bùi tổng, tôi có thể giải thích..."

 

Bùi Thư Thần ung dung uống nước, không buồn nhìn cậu.

 

Ôn Mộ đành phải tự mình kể: "Chuyện là vậy, lần đó ở Anh tôi thật sự không kết bạn với Diệp tổng. Chỉ là do tôi nhận công việc biên kịch qua mạng, đối tác là một tài khoản video thuộc công ty con của anh ta. Vì thế, anh ta có số của tôi và thêm WeChat để bàn công việc. Kết thúc dự án, tôi đã xóa kết bạn ngay, từ đó không còn liên lạc nữa. Bùi tổng không tin có thể kiểm tra tài khoản cá nhân của tôi."

 

Càng nói, tốc độ của cậu càng nhanh, gần như không ngừng lại.

 

Bùi Thư Thần đặt cốc nước xuống, rót cho cậu một ly: "Khát không? Uống đi."

 

"Không, không khát..."

 

Cổ họng Ôn Mộ khô khốc. Bùi tổng như thế này còn đáng sợ hơn nhiều! Cậu đã lâu rồi không cảm thấy áp lực từ hắn như vậy, nhưng bản năng mách bảo rằng chuyện này nghiêm trọng lắm.

 

Bùi Thư Thần ngồi xuống sofa, vỗ nhẹ bên cạnh: "Lại đây."

 

Ôn Mộ làm một bé ngoan ngồi xuống.

 

Bùi Thư Thần quan sát Ôn Mộ một cách tỉ mỉ.

 

Hắn còn chưa đòi giải thích, vậy mà omega đã sốt sắng như vậy, chẳng phải là quan tâm hắn quá sao? Sự khó chịu trong lòng Bùi Thư Thần cũng vì thế mà vơi đi hơn nửa.

 

Hắn hiểu quá rõ người em trai kia của mình - bề ngoài thì tỏ ra dịu dàng vô hại, nhưng thực chất chẳng có ý tốt gì với hắn cả.

 

Còn làm sao mà hắn biết ư... Bùi Thư Thần cười nhạt, thằng nhóc đó dám diễn trước mặt hắn sao?

 

Ôn Mộ đặt hai tay lên đầu gối, ngồi ngay ngắn một cách nghiêm túc, vẻ mặt đầy chờ mong, trông chẳng khác gì đang chuẩn bị tinh thần để bị thẩm vấn.

 

Hắn trầm ngâm nhìn cậu một lát rồi bất chợt nói: "Cậu ta là con của mẹ kế tôi."

 

Ôn Mộ: "!!!"

 

Sao bỗng dưng từ thẩm vấn lại thành tâm sự gia đình thế này...

 

Bùi Thư Thần chậm rãi nói tiếp: "Từ khi nó được sinh ra, tôi đã không thích nó. Vì nó cướp đi sự quan tâm của ba tôi." - và quan trọng hơn, là cả tiền bạc.

 

Trái tim Ôn Mộ bỗng mềm nhũn. Trước giờ cậu chưa từng thấy bộ dáng nào như này của Bùi Thư Thần, trừ một lần kia khi nhân cách khác của hắn xuất hiện.

 

Gia đình không hoàn chỉnh sẽ tạo nên những thương tổn khó mà chữa lành đối với trẻ nhỏ, Ôn Mộ không khỏi đau lòng cho Bùi Thư Thần, cậu cũng không biết được hóa ra Bùi tổng lại có một quá khứ đau buồn đến vậy.

 

"Chuyện của tôi dọa cậu rồi sao?" Bùi Thư Thần liếc nhìn Ôn Mộ, nhẹ giọng nói: "Không phải là tôi muốn can thiệp vào chuyện kết bạn của cậu, nhưng nếu cậu và nó có liên hệ, tôi sẽ rất khó chịu."

 

Ôn Mộ lập tức cam đoan: "Sẽ không! Bùi tổng, tôi không bao giờ liên lạc với cậu ta!"

 

Bùi Thư Thần dời ánh mắt đi, tránh né ánh nhìn của Ôn Mộ, như thể không muốn để người ta nhìn thấu sự yếu đuối của mình. Hắn khẽ hỏi:

 

"Cậu có thấy tôi quá keo kiệt không? Dù sao nó cũng là em trai tôi."

 

"Làm sao có thể chứ! Tôi không nghĩ vậy đâu, tôi hiểu mà. Bùi tổng sẵn lòng nói ra những điều trong lòng với tôi, tôi thực sự rất vui." Ôn Mộ vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng đầy chân thành.

 

Bùi Thư Thần làm ra vẻ mặt đầy tổn thương, rồi thuận thế ôm lấy Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ không hề nghi ngờ, còn dịu dàng vỗ về lưng hắn để an ủi.

 

Nhưng cậu không nhìn thấy, khóe môi Bùi Thư Thần khẽ cong lên, mang theo một nét cười hài lòng.

 

Lúc nãy, khi Diệp Tĩnh Đường đứng ngay trước cửa, nói những lời đó với Ôn Mộ, Bùi Thư Thần đã hiểu ngay đứa em trai ngu ngốc của mình đang có ý đồ gì.

 

Muốn cướp người từ tay hắn ư? Đừng có mơ.

 

Nếu đổi lại là ai khác, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ mà tin lời Diệp Tĩnh Đường gây xích mích.

 

Nhưng người đó là Ôn Mộ. Và Diệp Tĩnh Đường hoàn toàn không biết rằng Ôn Mộ cố chấp với hắn đến nhường nào.

 

-----------------------------

 

Chương này dài điên ( ;' - ';)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận