Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 37: Trà xanh Diệp Tĩnh Đường 🍵.




Trước khi đi ngủ, Bùi Thư Thần bất ngờ hỏi Ôn Mộ về hai tấm vé thủy cung.

 

Ôn Mộ khó hiểu: "Bùi tổng, anh muốn chúng làm gì?"

 

Thấy vẻ mặt khó xử của cậu, Bùi Thư Thần nhướng mày: "Đừng nói là cậu vứt vé đi rồi nhé?"

 

"Không có, tôi vẫn giữ mà! Để tôi đi lấy ngay." Ôn Mộ rất thích giữ lại những tấm vé như một kỷ niệm, chúng được cất trong ngăn kéo phòng khách ở tầng ba.

 

Bùi Thư Thần gọi cậu lại: "Không cần."

 

Hắn đúng là suy nghĩ quá nhiều rồi. Ôn Mộ sao có thể nỡ vứt đi bằng chứng rằng bọn họ đã cùng nhau đi chơi chứ.

 

(Mèo: Không, anh đúng là đã nghĩ nhiều rồi (っ˃̣̣̥ -˂̣̣̥ς))

 

-

 

Sáng hôm sau, vừa nhìn thấy Bùi Thư Thần, Ôn Mộ lập tức nở nụ cười. Cậu nhận ra ngay chiếc cà vạt mà mình đã tặng đang được đối phương đeo.

 

Bùi Thư Thần cũng hơi sững lại khi nhìn Ôn Mộ.

 

Hôm nay, Ôn Mộ mặc sơ mi trắng phối với quần tây đen, trông vô cùng chỉn chu và tinh tế. Trên sống mũi còn có một chiếc kính gọng vàng thanh mảnh, càng làm tôn lên vẻ nhã nhặn.

 

Khác hẳn với phong cách thường ngày có chút trẻ trung, hôm nay cậu lại mang nét trưởng thành hơn hẳn.

 

Bùi Thư Thần không hỏi gì, vì không cần hỏi hắn cũng biết lý do.

 

Đây chẳng phải chính là phong cách mà hắn hay mặc sao? Ôn Mộ ngày càng ra ám hiệu rõ ràng rồi.

 

-

 

Hôm nay, Từ Trác đến công ty để tham gia buổi thử vai. Vì đến sớm, buổi thử vẫn chưa bắt đầu, hắn đành ngồi ở hàng ghế chờ.

 

Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng lên.

 

Từ một bên phòng hội nghị, Bùi Thư Thần bước ra.

 

Buổi thử diễn được tổ chức tại tầng 66 của Hoàn Thái, trùng hợp thay, Bùi Thư Thần cũng vừa kết thúc một cuộc họp ở đây.

 

Từ Trác do dự vài giây rồi đứng dậy, đi tới trước mặt Bùi Thư Thần: "Bùi tổng, chào ngài."

 

Bùi Thư Thần bị chặn lại, hơi cau mày, rõ ràng không vui. Người này nhìn có chút quen, nhưng hắn lại không nhớ ra là ai.

 

Từ Trác có hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố lấy can đảm: "Bùi tổng, sinh nhật vui vẻ. Ngài... có nhận được quà của tôi không?"

 

Dù biết rõ câu trả lời, hắn vẫn cố hỏi.

 

Hôm qua, hắn đã đến công ty để tặng quà sinh nhật cho Bùi Thư Thần, nhưng thư ký nói tổng tài hôm đó không đi làm. Hắn đành nhờ thư ký chuyển giúp, nhưng lại bị từ chối vì Bùi tổng trước nay chưa bao giờ nhận quà từ nhân viên.

 

Thế nhưng hôm nay, rõ ràng Bùi Thư Thần đang đeo chiếc cà vạt mà hắn đã tặng!

 

May mà hôm qua hắn vẫn quyết định để quà lại trước cửa phòng làm việc tổng tài, nếu không đã uổng phí mất rồi.

 

Như vậy có nghĩa là Bùi Thư Thần rất thích món quà của hắn. Không thích thì sao lại lập tức mang lên chứ?

 

Từ Trác mong đợi câu trả lời.

 

Nhưng Bùi Thư Thần hoàn toàn không nhớ ra hắn là ai. Hơi mất kiên nhẫn, hắn đáp: "Tôi chưa từng nhận đồ của cậu."

 

Dứt lời, hắn trực tiếp lách người đi qua, không thèm để ý đến Từ Trác đang sững sờ tại chỗ.

 

Xung quanh, dường như có không ít ánh mắt đang nhìn sang. Điều đó khiến Từ Trác có cảm giác gai góc sau lưng.

 

Không thể nào! Rõ ràng Bùi Thư Thần đang đeo cà vạt mà! Chẳng lẽ... đó là đồ anh ta tự mua, trùng hợp với quà của mình?

 

Trở về khu chờ, trợ lý của hắn mang theo một hộp quà đến: "Anh Từ, cái này chị Vương nhờ tôi đưa lại cho anh. Thư ký Trần nói Bùi tổng không tổ chức sinh nhật, từ trước đến nay cũng không nhận quà từ nhân viên, nên bảo trả lại, tránh lãng phí."

 

Lúc này, tâm trạng của Từ Trác mới khá hơn một chút.

 

Hóa ra không phải chỉ riêng hắn bị từ chối. Nếu Bùi Thư Thần cũng không nhận quà của người khác, vậy không có nghĩa là đang ghim hắn. Nhưng lần này hắn cũng quá sơ sót rồi, dĩ nhiên Bùi tổng đã có cà vạt, còn mua làm cái gì nữa.

 

-

 

Từ Trác đến thử vai sớm nhất, nhưng không lâu sau, hai diễn viên khác cũng đến. Hai người đó dường như có quan hệ khá thân thiết, vừa gặp đã bắt đầu trò chuyện. Cái người đó vừa vặn là đối thủ mà Từ Trác không ưa.

 

Vô tình, nội dung cuộc nói chuyện của họ lại lọt vào tai Từ Trác.

 

"Ai da, cậu đã xem tin tức chưa?"

 

"Tin gì cơ?"

 

"Hôm qua, tổng giám đốc Bùi đưa Ôn Mộ đi chơi phòng game đó!"

 

"Hả?! Thật hay giả? Tổng tài mà cũng đi chơi ở mấy chỗ như vậy á? Cưng chiều quá rồi!"

 

"Thật đó! Phóng viên còn chụp được ảnh nữa kìa. Thật đáng ghen tị!"

 

"Cậu có biết không, nghe nói hôm nay Bùi tổng đeo cà vạt là do Ôn Mộ tặng đó."

 

"Trời ơi! Vậy mà hôm nay đã đeo luôn rồi á?"

 

...

 

Từ Trác nghe xong, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Không nhận quà sinh nhật, nhưng lại chỉ đặc biệt nhận quà của Ôn Mộ sao?

 

Trợ lý nhìn thấy sắc mặt hắn không ổn, lo lắng hỏi: "Anh Từ, anh sao vậy? Không khỏe à? Mặt trông không được tốt lắm."

 

"... Ừm." Nghe vậy, Từ Trác nhanh chóng lấy hộp phấn trang điểm ra, cố gắng che đi vẻ thất thần trên khuôn mặt.

 

Trong phòng thử vai, Ôn Mộ không khỏi cảm thấy căng thẳng.

 

Bộ phim "Nam phụ si tình tái xuất giang hồ" do cậu chấp bút đã bước vào giai đoạn chuẩn bị, và những ngày gần đây đang tiến hành tuyển chọn diễn viên.

 

Lần đầu tiên được giao nhiệm vụ quan trọng như vậy với vai trò biên kịch kiêm giám khảo thử vai, Ôn Mộ lo lắng mình sẽ căng thẳng đến mức lộ ra sự thiếu kinh nghiệm.

 

Cậu chợt nhớ đến cặp kính của Bùi Thư Thần.

 

Từ lâu, Ôn Mộ đã nhận ra cặp kính của anh thực chất chỉ là kính không độ. Cậu từng tò mò về điều này nhưng trước đây không dám hỏi vì có phần e sợ Bùi Thư Thần.

 

Mãi đến hôm qua, khi Bùi Thư Thần kể về tuổi thơ không mấy êm đềm của mình, Ôn Mộ mới hiểu lý do. Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đã bị mẹ yêu cầu tiếp quản công ty. Để trông chín chắn hơn và có thể áp chế hội đồng quản trị, hắn bắt đầu đeo kính, lâu dần trở thành thói quen.

 

Ôn Mộ không ngờ một người mạnh mẽ như Bùi Thư Thần cũng từng có quãng thời gian khó khăn như vậy. Vừa cảm thấy xót xa, cậu vừa học được một điều.

 

Trước đây, khi đi cùng Chu Bắc đến cửa hàng kính, Ôn Mộ được chủ quán tặng một chiếc gọng kính. Ban đầu, cậu nghĩ mình không có cơ hội dùng đến, nhưng may mắn là đã giữ lại. Giờ thì đúng lúc có thể phát huy tác dụng rồi!

 

Cậu đeo kính, mặc áo sơ mi, soi gương một lượt. Đúng là trông trưởng thành và nghiêm túc hơn hẳn! Ôn Mộ không khỏi cảm thán, Bùi Thư Thần quả nhiên rất thông minh.

 

Khi nhận được danh sách diễn viên thử vai, Ôn Mộ bất ngờ phát hiện một cái tên quen thuộc - Từ Trác. Anh họ cậu cũng đến thử vai cho nhân vật nam phụ số hai!

 

Dù không mấy ưa Từ Trác, nhưng xét về hình tượng, anh ta thực sự rất phù hợp với nhân vật này.

 

Từ Trác vốn có chút ngạo mạn, mà nam phụ số hai cũng là một người như vậy. Tuy nhiên, ngoài tính cách kiêu ngạo, nhân vật này còn có sự trái ngược đáng yêu, nói một đằng làm một nẻo. Đây là một vai diễn có chiều sâu, dễ tạo ấn tượng với khán giả.

 

Bản thân Ôn Mộ khi viết kịch bản cũng rất thích nhân vật này.

 

Nếu Từ Trác thể hiện tốt, cậu sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Dù có phải hợp tác với anh họ trong suốt mấy tháng quay phim, cậu cũng sẵn sàng chấp nhận.

 

-

 

Khi Từ Trác bước vào phòng thử vai và nhìn thấy Ôn Mộ ngồi ở ghế giám khảo, anh ta như bị ai giáng một cú trời giáng, sững sờ.

 

Sao lại là cậu ta?!

 

Hôm nay, Ôn Mộ ăn mặc rất chỉnh tề, còn đeo kính, trông khác hẳn dáng vẻ thường ngày.

 

Nhưng cho dù bề ngoài thay đổi thế nào, Từ Trác vẫn biết rõ con người bên trong của Ôn Mộ chẳng có chút nội hàm nào. Chẳng lẽ vì được Bùi Thư Thần cưng chiều mà ngay cả việc tuyển diễn viên quan trọng thế này cũng có thể chen chân vào?

 

Trước đó, khi đọc kịch bản, Từ Trác đã rất thích tác phẩm này. Anh ta cực kỳ khó tính trong việc chọn vai, thà thiếu còn hơn diễn đại, nhưng lần này đúng là hiếm có kịch bản hay.

 

Chỉ là không ngờ đoàn làm phim lại làm việc qua loa đến vậy, để Ôn Mộ nắm giữ một vị trí quan trọng như thế.

 

Làm sao anh ta có thể chấp nhận chuyện này?

 

Dù có trúng tuyển đi nữa, nghĩ đến việc suốt mấy tháng trời phải chịu sự quản lý của Ôn Mộ, anh ta đã cảm thấy khó chịu.

 

Từ Trác đứng dậy, thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi cảm thấy mình không phù hợp với vai này. Tôi xin rút lui."

 

Ôn Mộ kinh ngạc nhìn theo bóng lưng anh ta rời khỏi phòng. Cậu không ngờ anh họ lại làm như vậy. Xem ra, Từ Trác thực sự rất ghét cậu.

 

Không chỉ Ôn Mộ mà những giám khảo còn lại, bao gồm đạo diễn, nhà sản xuất và đại diện nhà đầu tư, cũng tặc lưỡi ngạc nhiên.

 

Có thể dễ dàng từ bỏ một cơ hội như vậy, quả thực là quá ngông cuồng. Ít nhất trong mắt đạo diễn và nhà sản xuất, về sau họ sẽ không muốn hợp tác với một diễn viên như Từ Trác nữa.

 

Ôn Mộ không quá bận tâm đến chuyện này. Cậu tiếp tục tập trung vào những diễn viên kế tiếp.

 

-

 

Sau khi thảo luận, ban giám khảo nhanh chóng đi đến quyết định về danh sách diễn viên chính. Trên thực tế, biên kịch thường không có nhiều quyền quyết định trong khâu tuyển chọn diễn viên, nhưng đạo diễn lại rất khách khí với Ôn Mộ, mà Ôn Mộ hiểu rõ tất cả là nhờ Bùi Thư Thần.

 

Kết thúc buổi thử vai, ê-kíp sản xuất hẹn nhau đi ăn để tiện trao đổi thêm về các chi tiết nhỏ trong dự án. Trước khi bước vào phòng riêng, Ôn Mộ hít sâu vài lần. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia vào nhiều việc như vậy, khó tránh khỏi hồi hộp. May mà Chu Bắc cũng có mặt.

 

Trong đoàn phim này, Chu Bắc giữ vai trò trợ lý đạo diễn. Trước đây anh vốn là một đạo diễn, nhưng vì không giữ được miệng mà đắc tội với một ngôi sao nổi tiếng, dẫn đến việc khó tiếp tục theo đuổi nghề này. Sau đó, Doãn Đồng cưu mang anh, đề nghị anh chuyển hướng sang làm biên kịch. Tuy nhiên, gần đây ngôi sao kia bị vạch trần scandal, không còn hơi sức để gây khó dễ cho Chu Bắc nữa. Vì thế, Chu Bắc quyết định quay lại làm đạo diễn.

 

Vừa cùng Chu Bắc ngồi xuống, cửa phòng lại mở ra, và khi thấy người bước vào, Ôn Mộ không khỏi ngẩn người.

 

Diệp Tĩnh Đường?!

 

Lần này gặp lại hắn, tâm trạng Ôn Mộ thực sự rất khó diễn tả.

 

Đạo diễn nhanh chóng giới thiệu: "Đây là nhà đầu tư của chúng ta, Diệp tổng."

 

Ôn Mộ càng kinh ngạc hơn. Bộ phim này chủ yếu do Hoàn Thái đầu tư, nhưng cũng có sự góp vốn từ một số công ty khác. Nhưng làm sao Bùi Thư Thần lại chấp nhận để Diệp Tĩnh Đường đầu tư vào dự án này? Chuyện này không hợp lý chút nào.

 

Ôn Mộ thầm nghĩ, có thể là do Bùi Thư Thần giao cho cấp dưới xử lý mà không đích thân kiểm tra kỹ.

 

Diệp Tĩnh Đường vẫn giữ nụ cười ôn hòa, lịch lãm, ngồi xuống ngay bên cạnh Ôn Mộ.

 

Anh biết rõ Bùi Thư Thần luôn đề phòng mình, đương nhiên sẽ không để anh nhúng tay vào chuyện này. Vì vậy, anh đã phải tốn không ít công sức để có được vị trí này. Chỉ sau khi khoản đầu tư vào bộ phim được chốt, anh mới âm thầm mua lại cổ phần của một trong những công ty tài trợ, nhờ đó tránh khỏi sự giám sát của Bùi Thư Thần.

 

Giờ đây, anh là một cổ đông lớn, một nhà đầu tư chính thức, có quyền đến phim trường bất cứ lúc nào. Dù có đến tận trường quay theo dõi, Bùi Thư Thần cũng không thể làm gì được. Hợp đồng đã ký, nếu muốn hủy, Bùi Thư Thần sẽ phải bồi thường một khoản tiền khổng lồ.

 

Ôn Mộ nhớ lời dặn của Bùi Thư Thần, định đổi chỗ ngồi với Chu Bắc. Cậu không muốn ngồi cạnh Diệp Tĩnh Đường, nếu để Bùi Thư Thần biết, chắc chắn sẽ rất buồn.

 

Nhưng Diệp Tĩnh Đường nhanh chóng giữ chân cậu lại: "Biên kịch Ôn, hôm nay chúng ta có thể trao đổi một chút về vấn đề quảng cáo trong phim."

 

Ôn Mộ chần chừ một chút rồi lại ngồi xuống.

 

Thực ra, việc thảo luận về quảng cáo không cần đến Diệp Tĩnh Đường tự mình ra mặt. Rõ ràng đối phương không chỉ có ý định này.

 

Ôn Mộ bất giác cảnh giác. Diệp Tĩnh Đường tiếp cận cậu rốt cuộc có mục đích gì?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ có thể đoán rằng đối phương muốn lợi dụng mình để moi thông tin về Hoàn Thái.

 

Hôm qua, Bùi Thư Thần đã kể cho cậu nghe về công ty. Hoàn Thái vốn do cha mẹ Bùi Thư Thần cùng sáng lập, nhưng sau khi họ ly hôn, công ty thuộc về mẹ hắn. Từ đó, Diệp Tĩnh Đường và mẹ luôn tìm cách chiếm đoạt Hoàn Thái.

 

Nghĩ vậy, Ôn Mộ yên tâm hơn. Không cần nói đến việc cậu vốn không biết gì về bí mật thương mại của Hoàn Thái, mà dù có vô tình biết được, cậu cũng không bao giờ phản bội Bùi Thư Thần.

 

Bữa tiệc diễn ra suôn sẻ, nhưng Diệp Tĩnh Đường gần như chẳng hề đề cập đến chuyện quảng cáo. Thay vào đó, anh ta thỉnh thoảng giúp Ôn Mộ rót nước, gắp thức ăn bằng đũa riêng.

 

Ôn Mộ thầm nghĩ: "Quả nhiên, hắn muốn lấy lòng mình để khiến mình mềm lòng, từ đó dụ dỗ mình phản bội Bùi Thư Thần. Kẻ địch này thật sự rất đáng gờm! Nhưng mình sẽ không mắc bẫy đâu!"

 

Diệp Tĩnh Đường âm thầm quan sát Ôn Mộ, cuối cùng cũng hiểu vì sao Bùi Thư Thần lại để mắt đến cậu.

 

Người này càng nhìn càng có sức hút. Trên người cậu toát ra một nét ngây thơ, vô tư nhưng lại không hề ngu ngốc. Sự trong sáng ấy lại càng trở nên hấp dẫn.

 

Khi bữa ăn kết thúc, Diệp Tĩnh Đường lại dùng danh nghĩa nhà đầu tư để gây áp lực:

 

"Biên kịch Ôn, chúng ta vẫn chưa bàn xong về kịch bản. Hay là chuyển sang chỗ khác nói chuyện tiếp?"

 

Ôn Mộ đáp ngay: "Nơi này rất yên tĩnh, nói chuyện ở đây là được rồi. Tôi thấy không gian này khá lý tưởng."

 

Diệp Tĩnh Đường: "... Không thành vấn đề."

 

Ý đồ của anh ta quá rõ ràng, nhưng khi chỉ còn hai người, chủ đề bỗng rẽ sang hướng khác.

 

"Ôn Mộ, chúng ta là bạn, đúng không?" Diệp Tĩnh Đường đột nhiên hỏi.

 

Ôn Mộ hơi khựng lại: "... Diệp tổng, chúng ta mới chỉ gặp nhau một, à không, hai lần thôi. Thật ra cũng không tính là bạn được."

 

Nếu hôm qua Bùi Thư Thần không kể những chuyện kia, có lẽ Ôn Mộ vẫn nghĩ rằng cậu và Diệp Tĩnh Đường có thể làm bạn. Nhưng bây giờ, chuyện đó không thể nào.

 

Ánh mắt Diệp Tĩnh Đường thoáng qua một tia thất vọng: "Trước đây cậu từng nói chúng ta là bạn, tôi vẫn nhớ rõ. Tin nhắn vẫn còn đó. Con người quả nhiên sẽ thay đổi..."

 

"..." Ôn Mộ không biết phải trả lời thế nào.

 

Diệp Tĩnh Đường nhẹ giọng nói: "Tôi thực sự rất ngưỡng mộ anh Mộ. Có thể có người như cậu bên cạnh, chắc hẳn là rất tốt."

 

Ôn Mộ thầm nghĩ: "Nếu anh chịu bỏ tiền ra, chắc chắn sẽ có người ở bên anh thôi." Nhưng hiển nhiên, câu này không thể nói ra, nên cậu đành im lặng.

 

Diệp Tĩnh Đường dường như không cần cậu đáp lại, chỉ tiếp tục tâm sự:

 

"Từ nhỏ tôi đã rất ngưỡng mộ anh Mộ. Anh ấy quá chói mắt, quá xuất sắc. Trong mắt cha tôi, lúc nào cũng chỉ có anh ấy, chưa từng quan tâm đến tôi."

 

Nghe đến đây, Ôn Mộ nhanh chóng đáp lời: "Anh cũng rất xuất sắc."

 

Diệp Tĩnh Đường nhìn cậu, trong mắt dần dần sáng lên: "Thật sao? Cậu thực sự nghĩ như vậy chứ?"

 

Ôn Mộ khẽ gật đầu.

 

Cậu cảm thấy Diệp Tĩnh Đường vốn đã rất ưu tú, hoàn toàn không cần phải tự ti. Nhưng không hiểu sao, đối phương cứ nhất định phải so sánh bản thân với Bùi Thư Thần – một mục tiêu có độ khó quá cao.

 

Hơn nữa, Diệp Tĩnh Đường dường như chưa từng biết đủ. Từ nhỏ, Bùi Thư Thần đã không được gặp ba mình, vậy mà Diệp Tĩnh Đường lại chỉ quan tâm đến việc bản thân có xuất sắc hơn Bùi tổng hay không.

 

------------------------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Tĩnh Đường: Bán thảm.
Ôn Mộ: Trà xanh.

 


Bùi Thư Thần: Bán thảm.
Ôn Mộ: Thật sự là một bé đáng thương, mau để tôi ôm một cái.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận