Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 38: Bùi tổng lại hóa chó à!?.




Từ đó, Diệp Tĩnh Đường liên tục ca ngợi Ôn Mộ trong giới thương mại, bày tỏ thành ý muốn mời cậu về làm việc tại Hoa Hải Đường. Nhưng Ôn Mộ vẫn không hề dao động.

 

Cậu là người rất có nguyên tắc. Bùi Thư Thần đã ký hợp đồng với cậu trước, nên dù Diệp Tĩnh Đường có đưa ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa, cậu cũng không bao giờ vi phạm thỏa thuận với Bùi Thư Thần.

 

Diệp Tĩnh Đường tỏ ra tiếc nuối: "Kịch bản của bộ phim này xuất sắc như vậy, nhưng đầu tư lại quá ít. Ngay cả dàn diễn viên cũng hầu hết là người mới. Nếu là Bùi tổng, tôi nhất định sẽ không để một tác phẩm hay như thế bị chôn vùi."

 

Ôn Mộ lập tức phản bác: "Không phải vậy. Đây là một bộ sa điêu võng kịch (*web drama hài), không cần quá nhiều kinh phí, cũng không nhất thiết phải mời ngôi sao lớn."

 

Diệp Tĩnh Đường: "..."

 

Bùi Thư Thần đã cho Ôn Mộ uống thuốc gì vậy?

 

"Diệp tổng, chúng ta vẫn nên bàn về quảng cáo đi." Ôn Mộ nhắc nhở.

 

Diệp Tĩnh Đường vốn đã nói muốn thảo luận về quảng cáo, nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn chưa đi vào trọng tâm. Ôn Mộ không khỏi sốt ruột. Ăn tối xong đã hơn bảy giờ, giờ cũng gần tám giờ. Nếu hôm nay Bùi Thư Thần về sớm mà không thấy cậu ở nhà, chắc chắn sẽ hỏi tại sao cậu chưa về.

 

Diệp Tĩnh Đường cảm thấy hôm nay không thuận lợi, chắc chắn là do Bùi Thư Thần đã nói gì đó với Omega này. Nhưng hắn cũng không vội, sau khi Ôn Mộ gia nhập đoàn phim, vẫn còn rất nhiều cơ hội để tiếp cận từ từ.

 

Bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu bàn bạc về cách lồng ghép quảng cáo sao cho tự nhiên nhất. Nhưng khi Ôn Mộ vô tình ngước lên, cậu chợt sững người.

 

Bùi Thư Thần đã xuất hiện trong phòng ăn, đứng ngay sau lưng Diệp Tĩnh Đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn họ.

 

Bị ánh mắt sâu thẳm của Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm, Ôn Mộ đột nhiên căng thẳng, đến mức không biết phải nói gì.

 

Bùi tổng... làm sao biết cậu ở đây?

 

Bùi tổng, ngài nghe tôi giải thích cái nha...

 

Ôn Mộ hoảng hốt vài giây rồi mới nhận ra mình đang suy nghĩ lung tung. Cậu chỉ đang làm việc thôi mà! Hơn nữa, cậu đâu có chủ động rủ Diệp Tĩnh Đường đi ăn cơm riêng. Đây không phải là một vụ bắt gian! Vậy cậu căng thẳng cái gì chứ?

 

Diệp Tĩnh Đường nhận ra Ôn Mộ đang nhìn phía sau mình, liền bình thản quay đầu lại. Quả nhiên, Bùi Thư Thần đến rồi.

 

Chuyện này nằm trong dự liệu của hắn, chỉ không ngờ Bùi Thư Thần lại đến nhanh như vậy. Xem ra, vị tổng giám đốc này thực sự rất để tâm đến Omega kia.

 

"Bàn chuyện gì vậy?" Bùi Thư Thần bước đến bên cạnh Ôn Mộ, kéo ghế ngồi xuống.

 

Diệp Tĩnh Đường vừa định mở miệng, nhưng Bùi Thư Thần đã lạnh lùng cắt ngang: "Không hỏi cậu."

 

Ôn Mộ lập tức báo cáo: "Chỉ là bàn về quảng cáo thôi. Diệp tổng là đại diện nhà đầu tư."

 

Vậy nên, thực sự không phải cậu muốn ăn tối riêng với Diệp Tĩnh Đường đâu, Bùi tổng tuyệt đối đừng hiểu lầm!

 

Nhà đầu tư? Bùi Thư Thần cười lạnh trong lòng. Xem ra Diệp Tĩnh Đường đúng là chịu chơi, vì muốn tiếp cận người bên cạnh hắn mà sẵn sàng nhúng tay vào dự án của Hoàn Thái.

 

Bùi Thư Thần đã lên kế hoạch sẵn, đợi bộ phim này phát sóng xong, hắn sẽ thâu tóm công ty kia, khiến Diệp Tĩnh Đường mất hết vốn liếng.

 

Ôn Mộ nhỏ giọng hỏi: "Bùi tổng, sao anh lại tới đây?"

 

Bùi Thư Thần liếc nhìn Ôn Mộ, ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Tên nhóc này đúng là giỏi thật. Mới hôm sinh nhật còn nói với hắn bao nhiêu điều, vậy mà hôm nay gặp Diệp Tĩnh Đường lại không báo một tiếng, còn dám ăn tối riêng với tên đó?

 

Hắn tiện tay ném chìa khóa xe cho Ôn Mộ: "Lên xe chờ tôi."

 

"À... Được." Ôn Mộ ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.

 

Diệp Tĩnh Đường dõi theo bóng lưng cậu, ánh mắt đầy suy nghĩ.

 

Bùi Thư Thần cực kỳ khó chịu, hắn nhìn chằm chằm Diệp Tĩnh Đường, lạnh giọng hỏi: "Cậu đang tính giở trò gì?"

 

Diệp Tĩnh Đường thở dài, giọng điệu có chút mệt mỏi: "Thực ra, em chỉ muốn lại gần anh một chút, mới nghĩ cách tham gia vào dự án của Hoàn Thái."

 

Bùi Thư Thần cười lạnh.

 

Muốn tiếp cận hắn, nhưng lại dùng cách tiếp cận Ôn Mộ?

 

"Tôi nhắc cậu, đừng có động đến em ấy."

 

Diệp Tĩnh Đường thoáng ngạc nhiên, rồi bất giác hỏi: "Anh, anh quan tâm Ôn Mộ như vậy sao? Em cứ nghĩ... anh chỉ là đang vui đùa một chút thôi."

 

Bùi Thư Thần cau mày: "Chuyện của tôi, không tới lượt cậu lo."

 

"Anh," Diệp Tĩnh Đường vội nói, "Nếu anh chỉ là vui đùa, em muốn thỉnh anh buông tha cho cậu ấy. Ôn Mộ có tài năng như vậy, lại rực rỡ, mê người đến thế... Anh nhường cậu ấy cho em được không? Em sẽ đối xử tốt với cậu ấy."

 

Ánh mắt Bùi Thư Thần lập tức trở nên lạnh lẽo.

 

Tên này chán sống rồi sao?

 

"Diệp Tĩnh Đường, chuyện trước đây tôi không muốn tính toán với cậu. Nhưng nếu cậu dám động đến em ấy, tôi cũng không cần quan tâm đến cái gọi là tình thân nữa."

 

Diệp Tĩnh Đường thoáng sợ hãi, nhưng vẫn cố chấp nói tiếp: "Anh, em không nói đùa. Hôm đó ở quán rượu, cậu ấy đã cứu em một mạng. Từ đó đến nay, em vẫn không thể quên được cậu ấy."

 

Hắn nhìn thẳng vào Bùi Thư Thần, không sợ chết mà tiếp tục: "Lúc đó, thuyền cứu hộ không có ở đó. Nếu không phải Ôn Mộ kịp thời sơ cứu cho em, có lẽ bây giờ em đã không thể ngồi đây nói chuyện với anh."

 

Khi nhắc đến hai từ "sơ cứu", giọng điệu của hắn chậm lại một chút, như cố ý nhấn mạnh.

 

Bùi Thư Thần siết chặt nắm tay, suýt chút nữa đã đấm thẳng vào mặt hắn.

 

Hắn cố kiềm chế vì nơi này là nơi công cộng. Đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tĩnh Đường một cái rồi rời đi.

 

Diệp Tĩnh Đường dõi theo bóng lưng hắn, suy nghĩ càng thêm chắc chắn.

 

Ban đầu hắn còn không rõ Bùi Thư Thần quan tâm Ôn Mộ như vậy rốt cuộc là vì sĩ diện, hay thật sự đã động lòng. Nhưng sau hai lần thăm dò, hắn đã có câu trả lời.

 

Không ngờ một người ích kỷ như Bùi Thư Thần cũng có lúc rung động thật sự.

 

Tên nhóc Ôn Mộ này, cũng có bản lĩnh đấy.

 

Vậy thì... chuyện này càng thú vị hơn rồi.

 

Điều này chứng tỏ rằng từ nay về sau, Bùi Thư Thần đã có một mối uy hiếp. Chỉ cần hắn ra tay với Ôn Mộ, e rằng bản thân cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.

 

Diệp Tĩnh Đường thầm nghĩ, sẽ có một ngày hắn đạp Bùi Thư Thần dưới chân, lúc đó để xem cha còn có thể thiên vị đến mức nào.

 

-

 

Ngồi trong xe, Ôn Mộ cuối cùng cũng hiểu tại sao Bùi Thư Thần lại biết cậu ở đâu.

 

Thì ra lúc Chu Bắc quay về công ty để đưa đồ, tình cờ gặp Bùi Thư Thần. Bùi Thư Thần chỉ hỏi vài câu, Chu Bắc liền đem mọi chuyện nói hết, bao gồm cả việc Diệp Tĩnh Đường ra sức lấy lòng Ôn Mộ.

 

Chu Bắc áy náy nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Sau đó Bùi tổng liền nổi giận đùng đùng rời đi. Tôi đoán có lẽ là đi bắt cậu."

 

Vì cảm thấy có lỗi với Ôn Mộ, vừa nói chuyện với Bùi Thư Thần xong, Chu Bắc lập tức nhắn tin báo tin cho cậu, đồng thời tự giác nhận lỗi. Nhưng khi ấy, Ôn Mộ đang bận bàn chuyện với Diệp Tĩnh Đường nên không nhìn thấy tin nhắn.

 

Ôn Mộ nhẹ nhàng đáp: "Không sao, tôi cũng không dặn cậu là không được nói."

 

Thật ra, việc Bùi Thư Thần biết chuyện cũng không có gì quan trọng. Dù sao Diệp Tĩnh Đường là nhà đầu tư, sớm muộn gì hắn ta cũng biết. Hơn nữa, Ôn Mộ vốn định tối nay sẽ kể lại với Bùi Thư Thần.

 

Chỉ là, sau này cậu cần lưu ý hơn. Tật xấu này của Chu Bắc, về sau nhất định phải nhớ mà dặn dò thật kỹ, tránh để cậu ta lại vô tình nói ra điều không nên nói.

 

Đang nghĩ ngợi, cửa xe bất ngờ bị kéo ra. Bùi Thư Thần ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

 

Ôn Mộ nhanh chóng nhận ra tâm trạng Bùi Thư Thần không được tốt.

 

Những Alpha và Omega khi ở bên nhau lâu ngày, đôi khi có thể cảm nhận được cảm xúc của đối phương thông qua tin tức tố. Hiện tại, Ôn Mộ mơ hồ nhận thấy tâm trạng Bùi Thư Thần đang bất ổn.

 

Là vì cậu cùng Diệp Tĩnh Đường đi ăn tối sao...?

 

Ôn Mộ chủ động mở lời: "Bùi tổng, xin lỗi. Vốn dĩ tôi định tối nay sẽ nói với anh... Là tôi sai rồi, lẽ ra nên nói sớm hơn."

 

Bùi Thư Thần im lặng, chỉ lẳng lặng lái xe.

 

Ôn Mộ lúc nào cũng thế, luôn là người chủ động xin lỗi trước. Phải chăng là do hắn đối xử với Ôn Mộ chưa đủ tốt, nên cậu mới có thói quen như vậy?

 

Thấy Bùi Thư Thần không phản ứng, Ôn Mộ cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn ngồi im.

 

Một lúc lâu sau, Bùi Thư Thần bất ngờ lên tiếng: "Cậu không làm gì sai, không cần xin lỗi."

 

Ôn Mộ chớp mắt, có chút ngỡ ngàng.

 

Bùi tổng... hình như hôm nay có gì đó không giống bình thường.

 

Trông hắn có vẻ mất mát.

 

Bầu không khí trong xe chìm vào tĩnh lặng.

 

Đến lúc chờ đèn đỏ ở một giao lộ, Bùi Thư Thần đột nhiên hỏi, giọng điệu có chút do dự hiếm thấy: "Lần đó... cậu đã cứu Diệp Tĩnh Đường thế nào?"

 

Vừa dứt lời, hắn liền hối hận.

 

Hỏi cái này để làm gì chứ? Ôn Mộ chỉ đơn thuần cứu người thôi mà. Tuy rằng dựa theo lời Diệp Tĩnh Đường vừa nói, tên đó lúc đó rõ ràng là giả vờ, hắn vốn không có ý tốt ngay từ đầu, nhưng Ôn Mộ lại không biết điều đó.

 

Bùi Thư Thần đột nhiên thấy chính mình thật nhỏ nhen. Sao hắn có thể nghĩ những chuyện vặt vãnh thế này?

 

Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại.

 

Ôn Mộ rất nhanh đáp: "Lúc đó tôi thấy Diệp tổng bị chuột rút ở chân, thuyền cứu hộ lại chưa đến, nên tôi nhảy xuống kéo anh ta lên bờ. Khi lên đến nơi, hắn đã bất tỉnh, vì vậy tôi mới làm hô hấp nhân tạo."

 

Bùi Thư Thần chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, dường như không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

 

Nhưng Ôn Mộ vẫn bổ sung thêm: "Lúc đó anh ta vẫn chưa tỉnh lại, tôi mới chạy xuống dưới khán đài tìm túi hỗ trợ hô hấp. Nhưng khi quay lại thì Diệp tổng đã tỉnh rồi."

 

Ý cậu là, cậu không thực sự làm hô hấp nhân tạo cho Diệp Tĩnh Đường.

 

Ôn Mộ không rõ tại sao Bùi Thư Thần lại hỏi chuyện này, nhưng theo bản năng cảm thấy hắn đang quan tâm đến chi tiết đó. Có lẽ vì Bùi tổng mắc chứng khiết phích, nên đặc biệt chú ý đến vấn đề này? Nếu vậy, giải thích rõ ràng một chút có lẽ vẫn hơn.

 

Bùi Thư Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn Ôn Mộ thật nhanh rồi dời ánh mắt đi.

 

Ôn Mộ chủ động giải thích với hắn như vậy...

 

Sao lại ngoan thế này chứ?

 

Bùi Thư Thần không muốn để Ôn Mộ tiếp tục quay chung tổ. Không phải vì cảm thấy Diệp Tĩnh Đường có thể gây ra uy hiếp gì, mà bởi vì hắn chợt nhận ra mình không thể chịu được việc có người khác mơ ước Ôn Mộ.

 

Ôn Mộ quá đơn thuần, lỡ như Diệp Tĩnh Đường lại giở trò như lần trước... Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Bùi Thư Thần đã muốn lập tức đập cho gã một trận.

 

Nhưng kịch bản là do Ôn Mộ viết, đây cũng là bộ phim đầu tiên của cậu được đưa vào sản xuất. Bùi Thư Thần không thể tùy tiện ngăn cản, cũng không thể thốt ra những lời khiến cậu phải bỏ dở giấc mơ của mình.

 

Huống hồ, Ôn Mộ có quá nhiều điểm tốt để người khác yêu thích. Dù không có Diệp Tĩnh Đường thì vẫn sẽ có Lý Tĩnh Đường, Vương Tĩnh Đường... Hắn không thể nào giữ Ôn Mộ bên cạnh cả đời. Đến sang năm, khi thỏa thuận kết thúc, Ôn Mộ rồi cũng sẽ rời đi. Vậy thì bây giờ hắn làm những chuyện này có ý nghĩa gì?

 

Ngoài việc khiến Ôn Mộ đau lòng, chẳng có tác dụng nào khác cả.

 

-

 

Bộ phim Nam phụ si tình tái xuất giang hồ đã xác định sẽ khởi quay vào đầu năm sau. Đạo diễn và tổ quay phim đã bắt đầu dựng phân cảnh, tổ mỹ thuật cũng đang thiết kế bối cảnh dựa theo kịch bản.

 

Tổ mỹ thuật hẹn gặp Ôn Mộ để trao đổi về các chi tiết nhỏ trong bối cảnh, cần sự xác nhận của cậu trước khi hoàn thiện.

 

Hôm đó là ngày nghỉ, Bùi Thư Thần vốn có lịch xã giao, nhưng sáng sớm tỉnh dậy lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, nên đã hủy công việc để ở nhà nghỉ ngơi. Ôn Mộ thấy vậy cũng định ở nhà chăm sóc hắn, nhưng Bùi Thư Thần lại bảo không cần, dặn cậu cứ đi làm việc của mình.

 

Ôn Mộ không dám cãi lời, ngoan ngoãn ra ngoài đến văn phòng của tổ mỹ thuật để xem bản vẽ thiết kế. Nhưng chưa ngồi được bao lâu, điện thoại trong túi chợt rung lên.

 

Cậu đang trò chuyện cùng tổ mỹ thuật nên đã để chế độ im lặng, vậy mà vẫn có thể nhận ra đây là âm báo tin nhắn đặc biệt.

 

Bùi Thư Thần nhắn tin cho cậu sao?

 

Ôn Mộ xin lỗi mọi người rồi mở điện thoại ra xem, chỉ thấy trên màn hình là một tin nhắn duy nhất - một dấu chấm tròn.

 

Cậu không nghĩ nhiều, cho rằng Bùi Thư Thần có thể đã nhấn nhầm, liền tắt màn hình, đặt điện thoại trở lại túi.

 

Nhưng chưa đầy mười phút sau, tin nhắn thứ hai lại đến.

 

Vẫn là một dấu chấm tròn.

 

Lần này, Ôn Mộ không thể coi nhẹ nữa. Cậu lập tức nhắn lại:

 

[Bùi tổng, có chuyện gì sao?]

 

Tin nhắn vừa gửi đi, ngay lập tức đã nhận được hồi đáp.

 

[Cậu đã xem xong chưa?]

 

Ôn Mộ trả lời:

 

[Vẫn chưa, tôi mới bắt đầu xem.]

 

Nhưng lần này, đối phương không trả lời nữa.

 

Ôn Mộ đặt điện thoại xuống, tiếp tục xem bản vẽ. Vậy mà chưa được ba phút, màn hình lại sáng lên lần nữa.

 

Cậu nhìn thoáng qua - lại là tin nhắn từ Bùi Thư Thần.

 

[Sao cậu vẫn chưa về?]

 

Ôn Mộ thoáng sững sờ.

 

Bùi Thư Thần hôm nay thật sự rất khác thường. Sao hắn lại liên tục nhắn tin cho cậu như vậy?

 

Không chút do dự, Ôn Mộ lập tức nói với tổ mỹ thuật: "Thật xin lỗi, trong nhà tôi có chút việc gấp. Phiền ngài gửi toàn bộ phương án cho tôi qua mail, nếu có vấn đề gì, chúng ta có thể trao đổi online được không?"

 

Đối phương đồng ý. Ôn Mộ liền nhanh chóng bắt xe về nhà.

 

Lên xe chưa bao lâu, điện thoại lại rung lên.

 

[Cậu đã về chưa?]

 

Lần này, Ôn Mộ không nhắn lại mà gọi thẳng cho Bùi Thư Thần.

 

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, nhưng đầu dây bên kia lại không có tiếng nói, chỉ có những hơi thở khẽ khàng vang lên.

 

Ôn Mộ lập tức lo lắng: "Bùi tổng, anh sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?"

 

Cậu chờ một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, đang định cúp máy để gọi cho dì Lý, thì bất chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn vọng đến từ bên kia.

 

"...Cậu mau về đi."

 

Một khoảng lặng ngắn ngủi, rồi hắn lại khẽ nói thêm:

 

"Ôn Mộ, tôi nhớ cậu."

 

Tim Ôn Mộ bất giác như ngừng đập.

 

Cậu tròn mắt, ngây ngẩn cả người.

 

Mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, Ôn Mộ dịu giọng trấn an: "Tôi đang trên đường về, Bùi tổng, anh thật sự không sao chứ? Để dì Lý qua xem anh một chút được không?"

 

Bùi Thư Thần chỉ đáp ngắn gọn: "Không cần."

 

Giọng hắn có chút khàn, lại mang theo một chút giọng mũi như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ mệt mỏi.

 

Ôn Mộ nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, vậy anh chờ một chút, hai mươi phút nữa là tôi về đến nhà."

 

Sau khi cúp máy, tim cậu vẫn còn đập loạn trong lồng ngực.

 

Bùi Thư Thần hôm nay thật quá kỳ lạ.

 

Giống hệt như lần trước, lúc hai người cùng nhau đi sở thú về.

 

Nhớ đến việc sáng nay hắn nói đau đầu, Ôn Mộ càng thêm lo lắng. Cậu liền gọi cho dì Lý nhờ bà đến xem thử tình hình. Nhưng chỉ chưa đầy mười phút sau bà đã gọi lại, nói rằng Bùi Thư Thần không cho bà vào phòng.

 

Ôn Mộ vốn định bảo bà cứ đẩy cửa vào, nhưng nghĩ lại thì cậu cũng sắp về rồi, nên đành thôi.

 

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, Ôn Mộ gần như nhảy xuống rồi chạy thẳng vào nhà.

 

Không kịp chờ thang máy, cậu chạy một mạch lên tầng ba.

 

Cửa phòng ngủ của Bùi Thư Thần đang đóng chặt. Ôn Mộ cố gắng điều hòa hơi thở, đưa tay đẩy cửa bước vào -

 

Rồi lập tức sững sờ.

 

Trên giường không hề thấy bóng dáng Bùi Thư Thần.

 

Thay vào đó, là một đống đồ vật chất thành một "ngọn núi nhỏ".

 

Nhìn kỹ, bên trong có quần áo của cậu, gối ôm của cậu, khăn quàng cổ của cậu...

 

Thậm chí còn có cặp sách, vòng tay, và cả những quyển sách cậu đã từng đọc qua.

 

Ôn Mộ chậm rãi bước tới, càng nhìn càng nhận ra rằng giữa "ngọn núi nhỏ" này có một khoảng trống.

 

Bùi Thư Thần co chân cuộn mình trong không gian ấy, bao bọc xung quanh bởi chăn, quần áo và những món đồ linh tinh khác.

 

Hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt hơi đỏ hoe, ánh nhìn sâu thẳm dõi về phía cậu. Khi nhận ra là Ôn Mộ, ánh mắt ấy lập tức sáng bừng lên.

 

Khoảnh khắc đó, tim Ôn Mộ như bị ai đó đánh trúng.

 

Cậu nên diễn tả cảm giác này thế nào đây...

 

Nhìn hắn lúc này, cậu bỗng nghĩ đến một loài động vật họ chó cỡ lớn, lặng lẽ núp trong ổ, rồi khi nhìn thấy chủ nhân, đuôi khẽ vẫy đầy vui sướng.

 

Lại xuất hiện nữa rồi sao?

 

Một nhân cách khác của Bùi Thư Thần. Ôn Mộ thoáng nghĩ.

 

Hắn tràn đầy vui vẻ, lập tức ngồi dậy, dang tay ôm lấy Ôn Mộ, rồi dụi đầu vào bên hông cậu.

 

"Cậu đã về rồi!" Giọng hắn khẽ vang lên, mang theo sự thỏa mãn lạ lùng.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận