Ôn Mộ ngồi trong phòng của bác sĩ Triệu, cố gắng tiêu hóa sự thật vừa mới biết được.
Bên kia, Bùi Thư Thần tiêm xong thuốc ức chế rồi quay trở lại, không chút kiêng dè mà nắm lấy tay cậu.
Ôn Mộ vừa mới bình ổn nhiệt độ trên mặt liền lập tức bốc cháy lần nữa.
Bùi Thư Thần còn làm nũng với cậu: "Đau."
Ôn Mộ nhỏ giọng nói: "...Vậy anh chịu khó nhịn một chút có được không?" Đối mặt bác sĩ Triệu cũng làm nũng như vậy, ít nhất cũng nên chú ý một chút đi chứ!
Bác sĩ Triệu đứng bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác. Chậc chậc, Bùi Thư Thần cũng có ngày hôm nay! Đáng tiếc không thể quay video, thật sự quá đáng tiếc.
Hai người tay trong tay rời khỏi bệnh viện. Lên xe, Ôn Mộ không yên lòng, đưa tay chạm vào trán Bùi Thư Thần kiểm tra nhiệt độ.
Thật ra, từ lúc còn trong bệnh viện cậu đã muốn làm vậy rồi, chỉ là có bác sĩ Triệu ở đó, cậu thấy không tiện.
Trán không còn nóng, thậm chí còn hơi lạnh. Thuốc ức chế có hiệu quả thật nhanh, cơn sốt đã hoàn toàn hạ xuống.
Ánh mắt Bùi Thư Thần lóe lên một chút, nhìn Ôn Mộ bằng vẻ mặt vui mừng rạng rỡ.
Ôn Mộ giật mình, vội vàng rụt tay về. Quả nhiên, đúng như lời bác sĩ Triệu nói, thuốc ức chế cũng không thể giải quyết mọi vấn đề.
"Bùi tổng, anh đừng cứ nhìn tôi như vậy..." Cậu không chịu nổi nữa.
"Tại sao?" Bùi Thư Thần nghiêm túc hỏi, "Cậu rất đẹp."
"..." Ôn Mộ hoàn toàn sụp đổ, đến mức cầm vô-lăng mà tay cũng run rẩy.
Cậu không nói gì nữa, trầm mặc khởi động xe, tùy ý để Bùi Thư Thần tiếp tục nhìn chằm chằm mình.
Lúc này, điện thoại của Bùi Thư Thần vang lên, cứu Ôn Mộ khỏi bờ vực sụp đổ. Nhưng cậu lại lo lắng, nếu là một cuộc gọi quan trọng, liệu Bùi Thư Thần có để lộ trạng thái bất thường trước mặt cấp dưới hay không? Nếu ảnh hưởng đến công ty thì sao?
Bùi Thư Thần rất tự nhiên nhận điện thoại. Ôn Mộ không nghe rõ bên kia nói gì, nhưng qua cách trả lời của hắn, có thể đoán được đối phương đang xin chỉ thị.
Ngữ khí của Bùi Thư Thần vẫn như ngày thường, rõ ràng, mạch lạc, gọn gàng súc tích.
Ôn Mộ siết chặt tay lái. Lẽ nào Bùi tổng đã khôi phục bình thường rồi sao? Nhưng cậu vẫn chưa chuẩn bị xong tinh thần để đối mặt với một Bùi Thư Thần đã trở lại trạng thái bình thường.
Cậu không giỏi diễn xuất như Bùi Thư Thần, nếu lỡ để lộ chuyện cậu đã biết sự thật thì phải làm sao bây giờ...?
Khi đang còn rối rắm, Bùi Thư Thần đã cúp máy, sau đó quay sang, tiếp tục dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu, còn vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cậu lần nữa.
Ôn Mộ: "..." Nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Rõ ràng với người khác thì bình thường, nhưng chỉ đối với cậu lại khác biệt đến kỳ lạ.
Có lẽ là do ảnh hưởng của tin tức tố. Bùi Thư Thần thường xuyên đánh dấu cậu, nên trong thời kỳ dễ dàng cảm giác kỳ, mức độ ỷ lại với cậu cũng cao hơn bình thường.
-
Về đến nhà cả hai đều đói bụng. Đầu bếp đã chuẩn bị sẵn bữa tối, hai người cùng nhau ăn xong.
Bùi Thư Thần buông đũa, có chút ảo não nói: "Tôi phải làm việc một chút."
Rõ ràng chỉ muốn ôm Ôn Mộ, hoàn toàn không muốn làm việc chút nào.
Ôn Mộ gật đầu: "Được."
Bùi Thư Thần khẩn cầu: "Cậu theo tôi sao?"
Ôn Mộ: "... Ừm."
Cậu không quen việc Bùi Thư Thần nói chuyện với mình theo kiểu này, cũng không biết từ chối thế nào.
-
Ban đầu, Ôn Mộ nghĩ việc "bồi" làm thêm chỉ đơn giản là cậu ngồi yên một góc, để Bùi Thư Thần làm việc như trước đây.
Không ngờ rằng "bồi" lần này lại là... ngồi trên đùi tổng tài.
Bùi Thư Thần vòng tay qua ôm cậu, tay còn lại gõ máy tính trả lời email.
Trong khi đó, hồn vía Ôn Mộ đã bay lên chín tầng mây.
Nếu còn tiếp tục như vậy, Bùi Thư Thần thì không sao, nhưng cậu mới là người sắp bị bức đến phát điên!
Ôn Mộ ngồi chết lặng trong lồng ngực hắn một lúc lâu, cuối cùng không chịu nổi nữa: "Bùi tổng, tôi... tôi muốn đi vệ sinh."
Bùi Thư Thần lập tức thả cậu ra.
Ôn Mộ đứng dậy, hướng về phía phòng tắm đi thẳng một đường.
Kết quả, Bùi Thư Thần cũng đi theo phía sau.
Ôn Mộ đột nhiên dừng bước: "Bùi tổng, tôi chỉ đi vệ sinh thôi."
Bùi Thư Thần bình tĩnh đáp: "Ừ." Nhưng vẫn tiếp tục theo sau.
Ôn Mộ: "..."
Cậu thật sự hết nói nổi.
Trước đó cậu còn nghĩ, Bùi Thư Thần dính người cũng không quá đáng lắm. Dù sao đã tiêm thuốc ức chế, ít nhất hắn không còn bất thình lình hôn mình nữa.
Nhưng ai ngờ Bùi Thư Thần luôn có cách mới để hành hạ cậu.
Cuối cùng Ôn Mộ hết cách, chớp thời cơ tiểu chạy thật nhanh vào phòng tắm, sau đó đóng cửa cái "rầm", thành công nhốt Bùi Thư Thần ở bên ngoài.
Nhanh chóng giải quyết xong việc, Ôn Mộ mở cửa, liền thấy Bùi Thư Thần đứng ngoài với ánh mắt u oán nhìn mình. Ban đầu, Ôn Mộ hơi chột dạ, nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng. Rõ ràng lúc nãy Bùi Thư Thần đi vệ sinh cũng không gọi cậu theo, vậy sao giờ lại trưng ra vẻ mặt này?
Bỏ qua chuyện đó, Ôn Mộ quay lại tiếp tục công việc, cẩn thận xử lý mọi thứ.
Bất chợt, Bùi Thư Thần cau mày, nắm lấy cổ tay Ôn Mộ, kéo nhẹ để lộ thứ bị che chắn, rồi mới thả ra, lông mày giãn ra đôi chút.
Ôn Mộ: "..."
Cuối cùng cũng nhịn được đến tối, công việc của Bùi Thư Thần kết thúc, hắn đứng dậy chuẩn bị đi tắm.
Ôn Mộ lập tức căng thẳng. Tắm rửa...
Không lẽ muốn cậu giúp?
Vừa nghĩ tới đó, giọng nói như ma quỷ của Bùi Thư Thần vang lên: "Cậu có thể theo tôi không?"
Ôn Mộ: "..."
Cậu muốn phát điên luôn.
Sao có thể bám người đến mức này? Rõ ràng cậu cũng trải qua thời kỳ động dục rồi, nhưng đâu có giống như Bùi Thư Thần bây giờ?
Ôn Mộ nhớ lại những tài liệu từng đọc. Có nghiên cứu chỉ ra rằng, những Omega bình thường càng lạnh nhạt, đến kỳ sẽ càng dính người. Alpha tám phần cũng giống như vậy. Nếu nghĩ theo hướng này thì cũng hợp lý, dù sao ngày thường Bùi Thư Thần lạnh lùng như thế, lúc này dễ bị bất an cũng là bình thường.
Nhưng mà... cùng nhau tắm rửa thì có hơi quá rồi đấy!
Ôn Mộ kiên quyết từ chối: "Không được, Bùi tổng tự tắm đi."
Bùi Thư Thần ủy khuất nhìn cậu một cái rồi ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Bị ánh mắt đó nhìn đến, Ôn Mộ bỗng dưng cảm thấy bản thân như một kẻ tội ác tày trời. Nhưng đồng thời cậu cũng phát hiện một chuyện - dễ bị kích thích như vậy, nhưng Bùi Thư Thần lại rất nghe lời cậu.
Chỉ cần cậu nói rõ "không được", dù không vui, Bùi Thư Thần vẫn ngoan ngoãn nghe theo.
Tuy rằng hơi phiền phức, nhưng mà thế này... cũng đáng yêu quá đi mất.
Ôn Mộ chóng mặt nghĩ.
Bùi Thư Thần tắm xong bước ra, còn Ôn Mộ thì đang ôm Tiểu Hắc vuốt ve trong phòng khách.
Lâu lắm rồi cậu không được ôm mèo cho tử tế, cả ngày hôm nay bị Bùi Thư Thần quấn lấy, giờ mới có cơ hội.
Thế nhưng vừa nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt Bùi Thư Thần lập tức sa sầm.
Hắn cầm máy sấy tóc đến, không chút khách khí đuổi Tiểu Hắc đi, rồi ngồi xuống bên chân Ôn Mộ, như ngầm bảo cậu giúp sấy tóc.
Ôn Mộ đành thỏa hiệp, vừa sấy vừa cảm thấy có gì đó sai sai. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Bùi Thư Thần liền tựa đầu vào đùi cậu.
Mặt Ôn Mộ đỏ bừng.
Cậu không ngừng tự nhủ: hiện tại Bùi Thư Thần chỉ như một đứa trẻ thôi, chăm sóc một đứa bé mà thôi...
Tóc đã khô, Ôn Mộ đứng dậy: "Bùi tổng, tôi đi tắm."
Bùi Thư Thần không chút do dự đáp: "Tôi cũng đi."
Ôn Mộ đã có kinh nghiệm, lập tức từ chối: "Không được."
Thế là giống như lần trước, Bùi Thư Thần lại kéo ghế đến ngồi chờ ngoài cửa.
Ôn Mộ nghĩ đến chuyện hắn cứ ngồi đấy chờ, không dám tắm lâu, cảm giác này quả thực quá mức quái dị.
Sau khi tắm xong, vừa mở cửa ra cậu liền bị Bùi Thư Thần ôm chặt lấy, dính người như một con gấu koala.
Trải qua cả ngày "huấn luyện", Ôn Mộ đã bình tĩnh hơn, coi như trên người chỉ đeo một món phụ kiện cỡ lớn.
Thời tiết gần đây trở lạnh, da dễ bị khô, cậu lấy kem dưỡng ẩm ra bôi.
Bùi Thư Thần thấy thế, liền nói: "Tôi cũng muốn."
Ôn Mộ đưa lọ kem cho hắn, nhưng Bùi Thư Thần không nhận.
Ôn Mộ hết cách, đành lấy một ít, cẩn thận thoa lên mặt hắn.
Bôi xong một bên, Bùi Thư Thần liền nghiêng đầu đưa nốt bên kia.
Ôn Mộ cố nén xấu hổ, đưa cả hai tay ra giúp hắn thoa đều.
Lúc xong xuôi, Bùi Thư Thần cau mày: "Dính."
Nói rồi, hắn chợt nảy ra suy nghĩ gì đó, đột nhiên áp mặt vào Ôn Mộ.
Cọ.
Cọ xong bên trái lại cọ sang bên phải.
Ôn Mộ: "......"
Còn để cho người ta sống không đây? Làm thế nào lại nghĩ ra hành động này chứ?!
Alpha trong thời kỳ dễ bị kích thích quả thật đáng sợ, đáng sợ vô cùng!
Cọ xong, Bùi Thư Thần hài lòng, còn nghiêm túc nhận xét: "Mặt cậu đỏ thật."
Ôn Mộ: "......"
Hiện tại cậu chỉ muốn đánh người.
Rốt cuộc đến bao giờ Bùi tổng mới trở lại bình thường đây? Cái loại trải nghiệm kỳ quặc này, cậu không muốn trải qua thêm lần nào nữa!
-
Trước khi đi ngủ, Ôn Mộ nhìn quanh chiếc giường bừa bộn.
Bùi Thư Thần không cho dì Lý vào phòng ngủ, khiến cho chăn gối chồng chất lộn xộn mà chưa kịp dọn dẹp.
Ôn Mộ mang theo một "vật trang sức" mang tên Bùi Thư Thần, cầm giỏ đựng đồ bẩn, gom hết đống quần áo và vật dụng bị cắn nham nhở bỏ vào. Đoán chừng tất cả đều phải vứt đi.
Dọn dẹp xong hai người cùng nhau thay ga trải giường và vỏ chăn. Ôn Mộ không khỏi cảm thán - thì ra khi rơi vào trạng thái kỳ mẫn cảm, những thứ như sạch sẽ hay ám ảnh cưỡng chế cũng không thể chống lại nổi.
Nằm trên giường, Ôn Mộ bị Bùi Thư Thần ôm chặt vào lòng. Chợt nhớ ra một chuyện, cậu không nhịn được hỏi:
"Bùi tổng, trước đây mấy bộ quần áo của tôi... cũng là do anh lấy đi sao?"
Bùi Thư Thần không trả lời ngay.
Khi Ôn Mộ nghĩ rằng hắn sẽ không đáp, Bùi Thư Thần ngoan ngoãn thừa nhận: "Ừm."
Ôn Mộ sững người kinh ngạc. Bùi Thư Thần lấy quần áo của cậu để làm gì? Hơn nữa còn làm chúng hư hỏng, khiến cậu hiểu lầm rằng dì Lý giặt giũ không cẩn thận. Rốt cuộc là tại sao?
Cậu khó tin hỏi: "Vì sao?"
Bùi Thư Thần đáp ngắn gọn: "Thơm. Thích." Nói xong, hắn ghé vào cổ Ôn Mộ, tham lam hít một hơi thật sâu.
Ôn Mộ: ...
Không ngờ Bùi Thư Thần lại bắt đầu "phát bệnh" từ sớm như vậy, mà bệnh tình còn không hề nhẹ.
Bùi Thư Thần ôm chặt omega trong lòng, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Ôn Mộ thì không thể ngủ nổi. Ngày hôm nay quá mức kỳ quái, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Bên cạnh, hơi thở của Alpha dần trở nên đều đặn, có vẻ đã ngủ rất sâu.
Trong giấc mộng, Bùi Thư Thần bất giác cựa quậy, khẽ thì thầm: "Mộ Mộ, đừng rời xa tôi."
Tim Ôn Mộ bỗng khựng lại một nhịp, rồi đập nhanh hơn, rối loạn.
Cậu có một cảm giác rất lạ. Như thể có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng khi cố bắt lấy, nó lại vụt mất.
-
Bùi Thư Thần mở mắt ra.
Mỗi sáng sớm đều giống nhau, trong lồng ngực hắn là một Omega mềm mại, mang theo hương thơm quen thuộc. Nhưng hôm nay... tâm trạng lại nặng nề khác thường.
Hôm qua hắn đã làm gì?
Khen Ôn Mộ đẹp.
Nắm tay Ôn Mộ.
Mời Ôn Mộ cùng đi tắm.
Cọ mặt vào Ôn Mộ.
Cưỡng hôn Ôn Mộ.
Và... thừa nhận đã trộm quần áo của Ôn Mộ.
...
Bùi Thư Thần nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn hơi thở. Hắn bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào để chết mà không quá đau đớn hay không.
--------------------
Mều mều tâm sự: Bùi tổng tự rút ống thở của mình =))))))))))