Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 41: Làm nũng.




Ôn Mộ tỉnh lại nhưng không lập tức mở mắt. Việc đầu tiên là tự làm công tác tư tưởng cho bản thân - lỡ như Bùi Thư Thần đã khôi phục bình thường thì sao? Như vậy cậu nhất định phải rút ra toàn bộ kỹ năng diễn xuất, nếu không cả hai sẽ chỉ càng thêm lúng túng.

 

Ôn Mộ khẽ hé mắt ra, thấy Bùi Thư Thần vẫn còn ngủ thì nhẹ nhõm thở phào. Cậu rón rén dịch người, định tranh thủ lúc đối phương chưa tỉnh để nhanh chóng rời giường.

 

Nhưng đúng lúc ấy, Bùi Thư Thần đột nhiên mở mắt.

 

Ôn Mộ giật nảy mình.

 

Thế nhưng khi cậu thấy ánh mắt của Bùi Thư Thần... lại không biết nên vui hay nên lo.

 

Ánh mắt của hắn, giống như đang nhìn người quan trọng nhất thế giới.

 

Ôn Mộ rụt rè thăm dò:
"Bùi tổng... Hôm qua anh ngủ ngon chứ?"

 

"Ngon." Bùi Thư Thần đáp, rồi chôn mặt vào hõm cổ cậu cọ cọ, hai tay ôm chặt hơn.

 

Ôn Mộ: ...

 

Sáng sớm đã bị tấn công kiểu này, tim nhỏ có chút không chịu nổi. Nhưng mà như vậy cũng tốt... Nếu Bùi Thư Thần vừa tỉnh đã khôi phục bình thường, nghĩ đến cảnh cả hai ôm nhau hồi tưởng lại ngày hôm qua, còn khó xử hơn nữa.

 

Hai người nằm thêm một lúc, Ôn Mộ mới nhẹ giọng nhắc:
"Bùi tổng, nên dậy rồi."

 

Bùi Thư Thần không chịu.

 

Ôn Mộ bất đắc dĩ:
"Hôm nay thứ Hai đấy, anh phải đến công ty."

 

Bùi Thư Thần giọng ỉu xìu:
"Không muốn đi làm..."

 

"... Nhưng anh là sếp mà, mọi người đều đang chờ anh đó."
Nói vậy thôi chứ, tổng tài muốn lười biếng thì ai mà dám quản cơ chứ...

 

Cuối cùng Bùi Thư Thần cũng "ngoan ngoãn" thả cậu ra, để Ôn Mộ rời giường.

 

Hai người sóng vai đứng trước bồn rửa mặt đánh răng. Ôn Mộ giúp hắn bóp kem, đưa bàn chải qua, Bùi Thư Thần nhận lấy, còn nói một tiếng "Cảm ơn".

 

Ôn Mộ hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó là lạ.

 

Cậu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra:
Cả ngày hôm qua, Bùi Thư Thần dính lấy cậu không rời, mà chưa từng nói câu "cảm ơn" nào cả. Bởi vì bất kể cậu làm gì, Bùi Thư Thần cũng chỉ dùng ánh mắt tha thiết, đầy ỷ lại mà nhìn cậu thôi.

 

Vậy mà hôm nay lại khác?

 

Ôn Mộ không khỏi đưa mắt đánh giá hắn, trong lòng hơi nghi ngờ.

 

Bùi Thư Thần lập tức cảnh giác, liền ôm chầm lấy cậu như gấu túi. Ôn Mộ bị dọa đến đỏ mặt, lập tức quên béng nghi ngờ trong đầu.

 

Trong lòng Bùi Thư Thần thầm thở phào — nguy hiểm thật, suýt thì bị phát hiện.

 

Thật ra, trước khi Ôn Mộ tỉnh dậy, hắn đã nhanh chóng lên kế hoạch.

 

Để tránh lúng túng, hắn quyết định giả vờ như mình vẫn còn đang trong giai đoạn "dễ xúc động".

 

Chỉ là... khi thật sự tỉnh táo mà vẫn phải làm mấy chuyện mất mặt đó, độ khó quả thực không nhỏ.

 

Sau khi rửa mặt xong, Ôn Mộ bắt đầu thoa kem dưỡng. Bùi Thư Thần nhìn chăm chăm vào lọ kem, không kiềm được nhớ lại cảnh "cọ mặt" hôm qua...

 

Cho dù mặt có dày tới đâu, nhớ lại vẫn cảm thấy mất mặt không chịu nổi.

 

Ôn Mộ thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm hũ kem, cũng nhớ đến chuyện hôm qua, hơi do dự rồi hỏi:
"Anh... anh muốn bôi không?"

 

Bùi Thư Thần theo đúng kịch bản trong đầu, gật đầu.

 

Ôn Mộ dùng đầu ngón tay lấy một ít kem, nhẹ nhàng thoa lên mặt hắn.

 

Vì sợ hắn lại "phát tác" như hôm qua, lần này Ôn Mộ cực kỳ tỉ mỉ, bảo đảm lớp kem mỏng vừa đủ, không khiến đối phương thấy khó chịu.

 

Ngón tay mềm mại chạm lên gò má, mang theo chút điện giật nhẹ, ánh mắt của Omega lại chăm chú dị thường, khiến Bùi Thư Thần theo bản năng nín thở.

 

Thật ra... sau này cũng có thể tiếp tục "giả vờ" một chút nữa.

 

-

 

Sau khi ăn sáng xong, hai người cùng nhau lái xe đến công ty. Ôn Mộ ghi nhớ lời dặn của bác sĩ Triệu - alpha trong thời kỳ nhạy cảm cần có người thân ở bên cạnh, luôn cần ánh mắt quan tâm và sự chú ý nhẹ nhàng. Vì vậy, cậu rất tự giác đi cùng Bùi Thư Thần tới văn phòng.

 

Hiện tại đoàn phim vẫn chưa bắt đầu quay lại, với cả Ôn Mộ chỉ cần có máy tính là có thể làm việc ở bất cứ đâu.

 

Vừa đến văn phòng không lâu, thư ký Trần nhắc rằng hôm nay Bùi Thư Thần cần tham dự một diễn đàn đỉnh cao trong ngành điện ảnh. Ôn Mộ thấy Bùi Thư Thần gật đầu đáp "Biết rồi" với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

 

Sau khi thư ký rời đi, Bùi Thư Thần kéo Ôn Mộ vào lòng ôm chặt lấy:
"Không muốn đi họp."

 

Ôn Mộ hoàn toàn không nghi ngờ gì, dịu dàng vỗ nhẹ lưng hắn như an ủi.

 

Bùi Thư Thần tranh thủ đặc quyền của người "đang trong thời kỳ nhạy cảm", bắt đầu làm nũng:
"Em đi với anh được không?"

 

Nói xong chính hắn cũng nổi da gà khắp người.

 

Ôn Mộ hoảng hốt:
"Sao được chứ? Đây là diễn đàn quan trọng như vậy, anh không thể mang tôi theo đâu."

 

Loại diễn đàn nghe tên đã thấy nghiêm túc và trang trọng, chắc chắn còn có truyền thông đưa tin. Không giống như những cuộc họp nội bộ trong Hoàn Thái, việc tổng tài dắt theo một người bên cạnh sẽ bị chú ý không ít.

 

Bùi Thư Thần: Kế hoạch thành công.

 

Anh "miễn cưỡng" gật đầu, vẻ mặt tỏ ra không vui:
"Được rồi."

 

Thực ra, hoạt động hôm nay ban đầu là định để quản lý Vương thay mặt công ty tham dự. Sáng nay Bùi Thư Thần đột nhiên đổi ý, quyết định tự mình đi. Bởi vì như vậy, hắn không thể mang theo Ôn Mộ.

 

Đó chính là một phần trong kế hoạch của hắn.

 

Chỉ cần tách khỏi Ôn Mộ một khoảng thời gian, đến khi gặp lại, hắn sẽ "khôi phục bình thường", giả vờ như chẳng nhớ gì về chuyện hôm qua. Như vậy sẽ dễ xử lý hơn rất nhiều so với việc vừa mở mắt ra đã phải đối mặt với sự xấu hổ từ ký ức kia.

 

-

 

Ban ngày khi Bùi Thư Thần đang họp, Ôn Mộ cứ cách một lúc lại nhắn tin cho hắn. Việc Bùi Thư Thần ra ngoài một mình khiến cậu không yên tâm, gửi nhiều tin nhắn ít nhất cũng giúp hắn cảm nhận được sự quan tâm — hy vọng mang lại đôi chút tác dụng.

 

Trong lúc giải lao giữa cuộc họp, Bùi Thư Thần mở điện thoại ra xem tin nhắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn. Ôn Mộ đối xử tốt với hắn không chỉ vì tiền bạc, mà còn có cả tấm chân tình.

 

Hắn đổi lại giọng điệu thường ngày để trả lời tin nhắn, hi vọng Ôn Mộ có thể nhận ra rằng hắn đã "khôi phục bình thường".

 

Kết thúc cuộc họp trong ngày, buổi tối Bùi Thư Thần tranh thủ đến nhà họ Diệp.

 

Hôm nay là sinh nhật cha hắn - Diệp Văn Thái. Dù quan hệ cha con khá xa cách, trong nhà cũng chẳng có chỗ cho hắn, nhưng mỗi năm đến ngày này, Bùi Thư Thần vẫn đích thân ghé qua. Lễ nghi cần có vẫn nên giữ.

 

Hơn nữa, Diệp Văn Thái thích những buổi tiệc náo nhiệt, sinh nhật năm nào cũng mời rất nhiều bạn bè. Với Bùi Thư Thần, đây cũng là dịp để xem có thể bàn chuyện làm ăn nào không.

 

Khi thấy Bùi Thư Thần đến, Diệp Văn Thái rất vui mừng. Ông ta giữ gìn tốt, tuổi đã hơn năm mươi mà trông vẫn như chỉ hơn bốn mươi. Bùi Thư Thần thừa hưởng khá nhiều nét của ông.

 

Vợ thứ hai của Diệp Văn Thái - mẹ kế của Bùi Thư Thần - cũng tỏ ra rất niềm nở.

 

Dù trong lòng chẳng thoải mái chút nào, trên mặt Bùi Thư Thần vẫn không để lộ gì, mỉm cười đưa quà cho cha - một hộp xì gà.

 

Diệp Văn Thái tỏ ra rất thích.

 

"Cha thích là được rồi."
Bùi Thư Thần nói khách khí.

 

Thực ra trước khi đến, hắn còn chẳng biết bên trong hộp là gì, chỉ đơn giản là nhờ thư ký Trần mua đại một món.

 

Ngay cả khi hắn tay không đến, Diệp Văn Thái cũng không thể tỏ vẻ không hài lòng. Dù sao ông cũng là người làm ăn, chỉ là làm thực nghiệp. Diệp thị từng suýt phá sản, nếu không có Bùi Thư Thần ra tay giúp đỡ, đã không vượt qua nổi.

 

Có thể nói ở một mức độ nào đó thì Diệp gia hiện tại vẫn dựa vào Bùi Thư Thần.

 

Hắn cầm ly rượu, giao tiếp xã giao trong phòng khách một lát, còn chạm mặt cả cậu em trai khiến hắn chỉ muốn đánh. Sau đó, Diệp Văn Thái gọi hắn vào thư phòng, nói muốn cho xem một bức tranh quý.

 

Hai cha con đang trò chuyện, bên ngoài có người gõ cửa. Diệp Văn Thái mời vào, một thanh niên trẻ bước vào.

 

"Thư Thần, đây là Tiểu Từ. Hai con chắc đã quen nhau rồi?" Diệp Văn Thái cười nói.

 

Từ Trác đáp:
"Tất nhiên rồi, Bùi tổng là ông chủ của cháu mà."

 

Bùi Thư Thần cuối cùng cũng nhớ ra - người này hình như là một nghệ sĩ trong công ty. Cách đây khá lâu, dường như còn từng bắt nạt Ôn Mộ.

 

Hắn lạnh nhạt đáp:
"Công ty người nhiều, trí nhớ tôi không tốt. Xin lỗi."

 

Từ Trác cười gượng. Đã quá quen với phong cách lạnh lùng của Bùi tổng, có mấy người sinh ra đã có cái quyền được kiêu ngạo.

 

Diệp Văn Thái lên tiếng giảng hòa:
"Không sao cả, hôm nay gặp lại là được. Người trẻ tuổi, gặp vài lần là thân thôi."

 

Bùi Thư Thần không đáp lời, chẳng buồn nể mặt. Dù là cha ruột, cũng không thể khiến hắn chịu đựng những điều mình không thích.

 

Diệp Văn Thái hiểu rõ tính con trai, cố gắng gượng trò chuyện thêm vài câu rồi bảo Từ Trác lui ra.

 

Sau đó, ông quay sang khẽ thở dài:
"Thư Thần, con cũng ngoài ba mươi rồi. Sự nghiệp thành công, không nghĩ đến việc tìm ai đó chăm sóc mình sao? Bạn của cha người ta đều có cháu bồng bế cả rồi. Cha chỉ biết ngồi nhìn mà thèm thôi."

 

Bùi Thư Thần điềm nhiên nói:
"Cha, con đã nói rồi, con sẽ không kết hôn với Omega."

 

"Ta biết," Diệp Văn Thái nhẹ giọng, "Nhưng con người mà, ai chẳng thay đổi? Ta cũng có nghe chuyện con với cậu minh tinh kia. Nếu con thích nghệ sĩ, thì Tiểu Từ cũng là nghệ sĩ..."

 

Bùi Thư Thần quay sang nhìn thẳng:
"Không phải ai cũng có thể so với cậu ấy."

 

Nực cười thật, đến mức Diệp Văn Thái cũng bị ánh nhìn của con trai làm cho giật mình. Nhưng ông vẫn không bỏ cuộc:
"Từ Trác có độ xứng đôi với con rất cao con có biết không?"

 

"Cao bao nhiêu?"

 

Bùi Thư Thần trào phúng mà nghĩ, cao bao nhiêu được so với 99,9% chứ.

 

Diệp Văn Thái nói ra số liệu: "90%, này còn chưa cao à?"

 

"Mới có 90 thôi à" Bùi Thư Thần cười nhạt, "Đến mùi hương của cậu ta con còn chẳng ngửi thấy. Cha, con nhớ cha với mẹ từng hợp nhau 95%. Thế còn cha với dì Vương thì sao?"

 

Diệp Văn Thái im lặng.

 

Ông không còn lời nào để thuyết phục con trai. Đúng là, độ xứng đôi của pheromone... chẳng nói lên được điều gì cả.

 

-

 

Rời khỏi nhà họ Diệp, sắc mặt Bùi Thư Thần không được tốt cho lắm.

 

Diệp Văn Thái nhiệt tình đến mức sốt sắng khi giới thiệu đối tượng khiến hắn không khó để đoán ra dụng ý đằng sau.

 

Cha của Từ Trác là phụ tá đắc lực bên cạnh Diệp Văn Thái. Nếu thật sự để Từ Trác chen chân vào cuộc sống của hắn, thì chẳng khác nào giao cả Hoàn Thái vào tay Diệp gia.

 

Bị chính cha ruột tính toán như vậy, có ai mà cảm thấy dễ chịu được? Chỉ là, nghĩ đến việc lúc này chắc bé ngoan Ôn Mộ đang ở nhà đợi mình, tâm trạng Bùi Thư Thần mới dịu xuống đôi chút.

 

Trên đời này, không có Omega nào lại giống Ôn Mộ đến vậy - vừa ngoan ngoãn, vừa đáng yêu, lại luôn quan tâm hắn, có gì cũng đáp ứng hết lòng.

 

Hắn còn chưa từng thật sự suy nghĩ đến chuyện kết hôn với Ôn Mộ, thì sao có thể để tâm đến những người khác chứ?

 

Về đến nhà, Ôn Mộ đã chạy ra đón. Chỉ một hành động đơn giản thôi cũng khiến tâm trạng không vui của Bùi Thư Thần tan biến sạch sẽ.

 

Hắn vẫn chưa biết rằng bác sĩ Triệu đã sớm bán đứng mình không chút nương tay. Bây giờ ánh mắt Ôn Mộ nhìn hắn có gì đó là lạ - Bùi Thư Thần thầm nghĩ: Thằng nhóc này nhất định đang nghi ngờ mình bị... đa nhân cách đây mà.

 

Thôi thì để cậu ấy nghĩ vậy cũng tốt. Hắn thậm chí còn vui vẻ khi thấy Ôn Mộ đơn thuần, dễ lừa và hay tưởng tượng - như thế thì hắn cũng đỡ lúng túng hơn.

 

Ôn Mộ nhìn Bùi Thư Thần với vẻ mặt thản nhiên như chưa từng có gì xảy ra, trong lòng càng thêm cảm khái.

 

Quả nhiên là đang giả vờ mất trí nhớ.

 

Bùi Thư Thần đúng là tổng tài bước ra từ giới giải trí - nếu không phải vì mải xây dựng sự nghiệp, hắn nhất định đã trở thành ảnh đế. Không đi đóng phim đúng là uổng phí một thiên tài diễn xuất.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận