Ôn Mộ nhìn mái tóc hơi uốn của mình trong gương, đôi mày cau lại.
"Kiểu này... có phải hơi nổi quá không?" Cậu chần chừ hỏi.
"Sao lại nổi? Không hề nha!" Chu Bắc đáp chắc nịch, giọng đầy phấn khích. "Rất hợp với cậu đó! Đẹp chết đi được!"
Ngày 16 tháng 2 theo lịch âm là Tết Nguyên Tiêu, công ty bắt đầu kỳ nghỉ đông từ ngày 15. Tối hôm trước kỳ nghỉ là buổi tiệc tất niên thường niên của Hoàn Thái.
Vì vậy trưa hôm đó, Chu Bắc hào hứng kéo Ôn Mộ đi mua quần áo và làm tóc. Ôn Mộ thì không cần sắm thêm đồ, chỉ là tóc mái có hơi dài, vừa hay đi cùng Chu Bắc đến tiệm làm tóc.
Cậu vốn nghĩ làm tóc chỉ là đơn giản cắt ngắn một chút, không ngờ Chu Bắc lại làm kiểu tóc cầu kỳ như vậy, nhiều bước đến hoa cả mắt.
Chu Bắc xúi giục cậu làm một kiểu tóc mới để tham dự tiệc tối. Ôn Mộ thì chẳng mấy hứng thú: "Tôi đâu có đi, cũng không phải minh tinh."
"Mấy dịp này ai mà chẳng ăn diện lồng lộn. Cậu vẫn ăn mặc y chang ngày thường, nhìn cứ như học sinh, người khác lại càng để ý đến cậu đó." Chu Bắc nghiêm túc khuyên.
Ôn Mộ nghe thế thì dao động. Cậu không thích bị chú ý, nhưng nếu ai nấy đều coi trọng sự kiện này, riêng mình cẩu thả, ăn mặc không nghiêm túc, lỡ đâu làm Bùi Thư Thần mất mặt thì không hay chút nào.
Nghĩ thế, Ôn Mộ gật đầu, để thợ làm tóc muốn làm gì thì làm.
Một tiếng sau.
Ôn Mộ nhìn gương, bắt đầu hơi hối hận. Tóc tai đột nhiên biến thế này, thật sự chưa quen nổi.
Chu Bắc và thợ tạo mẫu thì cứ đứng cạnh tung hứng.
Thợ làm tóc: "Tin tôi đi, kiểu uốn lạnh này hợp với cậu lắm."
Chu Bắc: "Tôi cũng thấy vậy! Nhìn đi, độ xoăn vừa phải, không quá xoăn, nhẹ nhàng, đẹp cực kỳ."
Thợ làm tóc: "Đúng rồi. Đơn giản, gọn gàng, không rườm rà."
Chu Bắc: "Thầy Peter à, Mộ Mộ của chúng ta có phải trông đẹp không?"
Thợ làm tóc: "Đẹp lắm! Như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình ấy!"
Ôn Mộ: "..." Nghe họ nói riết cũng thấy... hình như cũng ổn?
Ra khỏi tiệm tóc, Chu Bắc lập tức kéo Ôn Mộ đi mua quần áo. Ôn Mộ vừa tốn vài trăm tệ làm tóc, đang đau lòng ví tiền nên nhất quyết không muốn chi thêm. Chu Bắc thử đồ còn cậu thì ngồi một bên đợi.
Chu Bắc hỏi: "Cậu không mua đồ, định mặc gì?"
Ôn Mộ đáp tỉnh bơ: "Tôi có sẵn mà, ở nhà nhiều áo sơ mi lắm." Sơ mi chắc cũng đủ chỉnh tề rồi nhỉ?
Chu Bắc suýt nghẹn: "Cậu thật không có cảm giác nguy cơ gì luôn đó hả? Biết bao nhiêu người trong công ty đỏ mắt với cậu không? Nhất là mấy nghệ sĩ. Họ thấy cậu được thì họ cũng nghĩ họ có thể."
Ôn Mộ mất mấy giây mới hiểu "có thể" là có ý gì. Hóa ra Chu Bắc đang ám chỉ có người muốn giành Bùi Thư Thần.
Vấn đề này thật sự không cần lo. Nếu Bùi Thư Thần thích người khác, không cần cậu nữa, thì chứng tỏ hắn ta nuốt lời, cậu cũng không cần giữ lời làm gì.
Huống hồ... Ôn Mộ cảm thấy người khác khó mà vào mắt Bùi Thư Thần được. Dù gì thì trước đó hắn ta cũng chọn cậu vì gương mặt giống Cố ảnh đế, trong công ty đến giờ vẫn chưa thấy ai giống Cố Trì Thanh hơn cậu cả.
Chu Bắc thấy cậu dửng dưng, sốt ruột dùm: "Cơ hội tốt như vậy để thể hiện, cậu không muốn khiến Bùi tổng phải nhìn mình bằng con mắt khác sao?"
Cái gì mà "con mắt khác"... Ôn Mộ rùng mình, nổi da gà đầy tay. Tại sao cậu lại phải khiến Bùi Thư Thần thay đổi cách nhìn?
"À, tôi hiểu rồi!" Chu Bắc nghiêm túc phân tích, "Cậu muốn mặc sơ mi để diện đồ đôi với Bùi tổng đúng không?"
Ôn Mộ: "...Mua!" Mua là được chứ gì.
Chu Bắc cười tít mắt, lập tức nhận nhiệm vụ chọn đồ cho cậu.
Khi Ôn Mộ bước ra khỏi phòng thử đồ, Chu Bắc sững sờ vài giây.
Hắn biết Ôn Mộ đẹp trai – dù gì trước cũng là thực tập sinh chuẩn bị debut, nhan sắc không tầm thường. Nhưng vì sống chung lâu ngày, quen với dáng vẻ đơn giản, gần gũi của cậu, hắn đã quên mất Ôn Mộ có thể đẹp đến mức này.
Hiểu tính Ôn Mộ không thích phô trương, Chu Bắc chọn cho cậu một bộ màu đen đơn giản. Áo sơ mi lụa cổ V để lộ xương quai xanh gọn gàng, phối cùng quần tây cắt may vừa vặn. Dáng người Ôn Mộ cân đối, mặc gì cũng đẹp – mảnh mai nhưng không gầy, toát lên vẻ trong trẻo của một chàng thiếu niên.
Bộ đồ này không cần trang sức gì cầu kỳ mà vẫn nổi bật, càng tôn lên làn da trắng trẻo như tuyết, thậm chí mang theo cảm giác lạnh lùng khó gần.
Ôn Mộ nhìn bản thân trong gương, nhỏ giọng than thở: "Cổ tay này có phải hơi... rộng quá không?"
"..." Chu Bắc cạn lời, chỗ nào mà rộng chứ. "Cậu mới vào công ty chưa đầy năm, chưa biết tiệc tất niên của công ty lộng lẫy cỡ nào đâu. Ai nấy đều ăn mặc như đi thảm đỏ. Cậu thế này là ngoan lắm rồi đấy!"
Ôn Mộ quen mặc áo thun, quần jeans, cảm thấy bộ đồ này hơi "khác mình", nhưng ít ra kiểu dáng đơn giản, không quá nổi bật. Thêm nữa là Chu Bắc đã chọn hộ cả buổi, cậu cũng không muốn từ chối thêm.
Đến khi gần tới giờ, Bùi Thư Thần nhắn tin hỏi có cần hắn đến đón không. Ôn Mộ từ chối, nói mình đi cùng Chu Bắc.
Ban đầu Ôn Mộ còn lo mình ăn mặc có khoa trương quá không. Nhưng đến hội trường, thấy ai nấy đều ăn diện hết mức – các cô gái thì váy dạ hội lộng lẫy, đến cả mấy nhân viên thường ngày mặc sơ mi kẻ ô cũng trang điểm cầu kỳ – lúc này cậu mới yên tâm, cởi áo khoác nhung ra.
Bùi Thư Thần nhắn tin hỏi Ôn Mộ đã đến chưa. Ôn Mộ đáp đã tới, Bùi Thư Thần liền bảo cậu lên phòng nghỉ ngơi tìm hắn.
Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn năm sao dưới danh nghĩa Hoàn Thái. Trước khi dạ hội chính thức bắt đầu, đương nhiên Bùi Thư Thần sẽ không cùng mọi người ngồi chờ ở đại sảnh mà có phòng riêng để nghỉ ngơi.
Ôn Mộ tìm đến phòng nghỉ, nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong vang lên giọng của Bùi Thư Thần: "Vào đi."
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa, Ôn Mộ bỗng thấy hơi hồi hộp.
Với tạo hình hôm nay của mình... dựa theo tính cách của Bùi Thư Thần, thể nào hắn cũng sẽ châm chọc vài câu, giống lần trước cậu ăn mặc theo phong cách Cố Trì Thanh. Câu "Mặc cái gì thế, xấu chết đi được" vẫn còn vang trong tai.
Ôn Mộ hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào. Bùi Thư Thần đang chăm chú nhìn màn hình laptop, thuận miệng nói: "Về sau không cần gõ cửa nữa."
"Ừm," Ôn Mộ đáp khẽ.
Khi ánh mắt rời khỏi màn hình, nhìn sang Ôn Mộ, Bùi Thư Thần rõ ràng sững lại một nhịp.
Omega hôm nay... nhìn thật khác. Phải nói là, thật sự rất đẹp.
Ôn Mộ bị ánh mắt ấy nhìn đến mức lúng túng, cổ hơi rụt lại. Cậu cảm giác gần đây Bùi Thư Thần trở nên ôn hòa hơn hẳn, không còn nói lời cay độc nữa, nhưng ánh nhìn lại khiến người ta không dám ngẩng đầu.
Chương trình liên hoan hàng năm của Hoàn Thái bắt đầu với phần biểu diễn, đến nửa buổi mới chuyển sang tiệc liên hoan. Trong lúc đó, sẽ có những phần trao giải được mong chờ nhất trong năm.
Hoàn Thái rất hào phóng, phần thưởng thì phong phú. Bình thường thì là điện thoại hoặc laptop, giải nhì là ô tô, giải nhất là một căn hộ nhỏ thuộc sở hữu công ty.
Ôn Mộ vừa nghe tới đây, mắt sáng rực, kích động đến mức xoa tay liên tục: "Trời ơi... giàu thật đấy..."
Không chỉ có giải thưởng hấp dẫn, chương trình biểu diễn cũng tuyệt vời. Nghệ sĩ của Hoàn Thái ai cũng có tài, mỗi tiết mục đều mang chất lượng như một show chuyên nghiệp, không hề có cảm giác nghiệp dư.
Ôn Mộ vừa xem vừa phấn khích, mãi mà không nhận ra lúc nào Bùi Thư Thần rời khỏi chỗ.
Thì ra là Bùi Thư Thần nhận được điện thoại từ đối tác, liền ra ngoài nghe máy. Sau khi kết thúc hắn không muốn quay lại ngay. Nơi quá náo nhiệt như thế khiến hắn cảm thấy phiền.
Hắn nghĩ nhân lúc này nghỉ ngơi một lát cũng được. Nhưng nghỉ một mình chẳng thú vị gì, nên muốn gọi Ôn Mộ đến cùng.
Ôn Mộ nhận được tin nhắn hỏi có muốn sang phòng nghỉ một chút không. Trong lòng có hơi tiếc nuối vì cậu còn muốn xem tiếp chương trình. Nhưng nghĩ lại, nhỡ Bùi Thư Thần đột nhiên xuất hiện mà không thấy mình đâu thì kỳ lắm.
Cậu báo lại với Chu Bắc rồi đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.
Vừa đẩy cửa vào, Ôn Mộ đã ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc của Bùi Thư Thần, nhưng xen lẫn vào đó là hương chanh rất đậm.
Trong phòng khách không thấy Bùi Thư Thần, chỉ có một thiếu niên đang ngồi trên ghế sô-pha - là Lạc Sầm, nam phụ trong bộ phim mới của Ôn Mộ, đồng thời cũng là nghệ sĩ của công ty.
Ôn Mộ hơi khựng lại, không biết nên bước vào hay rút lui.
Lạc Sầm ngẩng đầu nhìn về phía cậu, ánh mắt ửng đỏ, cả người trông rất yếu ớt và dễ thương. Ôn Mộ lập tức nhận ra - cậu ấy đang trong kỳ phát tình.
Cậu chớp mắt một cái rồi xoay người định đóng cửa rời đi. Vào lúc như thế này, Omega đang trong kỳ động dục chắc chắn không muốn để người khác nhìn thấy bộ dạng thất thố của mình.
Đúng lúc ấy, Bùi Thư Thần từ trong phòng bước ra, chau mày hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tôi... tôi nghĩ giờ không tiện để ở lại..."
"Vào đi." Bùi Thư Thần nói, đặt hộp thuốc trong tay xuống bàn: "Thuốc ức chế đây."
Câu sau là nói với Lạc Sầm.
"Cảm ơn tổng Bùi," giọng Lạc Sầm yếu ớt, "Tôi có thể... ở lại đây một lát được không?"
"Được," Bùi Thư Thần đáp.
Nói xong, hắn khoác áo vest, kéo Ôn Mộ rời khỏi phòng.
Trong phòng có Omega khác, dù mùi pheromone không rõ rệt lắm nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến hắn thấy khó chịu.
Bị bỏ lại một mình, Lạc Sầm ngơ ngác nhìn theo: "..."
Chuyện này hình như... không đúng với kịch bản mình tưởng tượng.
-
Bùi Thư Thần kéo tay Ôn Mộ, bỗng dưng nói: "Cậu ta chỉ đến để hỏi xem tôi có thuốc ức chế không thôi."
Hắn vừa nhắn tin cho Ôn Mộ xong thì nghệ sĩ kia đã tới gõ cửa xin giúp đỡ.
Dù mối quan hệ giữa hắn và Ôn Mộ chỉ là giao dịch tiền bạc, nhưng hắn cũng không muốn để cậu hiểu lầm rằng mình có dính dáng gì tới người khác. Còn về mục đích của Lạc Sầm, hắn chẳng buồn quan tâm.
Ôn Mộ khẽ gật đầu: "Ừm."
Chu Bắc đúng là nói trúng phóc. Xem ra không chỉ có cậu có thể, những người khác cũng nghĩ họ có cơ hội.
Đáng tiếc là cậu bé kia chẳng có điểm nào giống với Ảnh đế Cố, nên chắc chắn Bùi tổng sẽ chẳng hứng thú.
Đang tiếc nuối nghĩ vậy, Ôn Mộ chợt nghe Bùi Thư Thần nói: "Đừng nghĩ nhiều."
"...", Ôn Mộ âm thầm nghĩ: Tôi có nghĩ gì đâu chứ... Cậu nhỏ giọng nói: "Bùi tổng, thật ra anh không cần phải giải thích với tôi."
Bùi Thư Thần sững người.
Với tình huống này, câu nói ấy của Ôn Mộ... chẳng khác gì đang giận dỗi ghen tuông cả.
Từ trước đến nay, Ôn Mộ luôn ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ nổi chút tính khí nào với hắn. Mà giờ đây, phản ứng này lại khiến Bùi Thư Thần cảm thấy... có gì đó mới mẻ.
Khi hai người quay lại hội trường, tiệc đã bắt đầu dọn thức ăn. Giải thưởng cũng gần trao xong, chỉ còn lại phần thưởng lớn nhất — một căn hộ thương mại.
Giải thưởng quá xa vời, Ôn Mộ cũng chẳng dám mơ. Cậu tự biết mình chẳng có vận may, chuyện trúng thưởng từ đầu đã không thuộc về mình rồi.
Ôn Mộ vừa xem biểu diễn vừa chăm chú ăn uống. Đầu bếp ở đây nấu ngon thật, cậu ăn no đến mức bụng căng cứng, mà vẫn muốn tiếp tục gắp thêm.
Bùi Thư Thần ngồi bên, liếc nhìn cậu một cái... rồi lại liếc thêm cái nữa.
Thế nhưng Ôn Mộ chẳng thèm liếc lại lấy một cái. Cậu hoàn toàn tập trung vào dĩa cua trước mặt.
Vẫn đang giận à? Bùi Thư Thần cau mày suy nghĩ. Chắc lúc này nên dỗ cậu một chút.
Đúng lúc Ôn Mộ đang loay hoay bóc xong một con cua lớn, ngẩng đầu lên thì sững lại.
Ủa? Bùi Thư Thần khi nào lên sân khấu vậy? Chẳng lẽ hắn cũng tham gia biểu diễn à?
Bùi Thư Thần đang ngồi trước cây đàn piano, đêm nay hắn không đeo kính, cổ áo sơ mi cũng không cài hết khuy, cả người trông vừa điềm đạm vừa cuốn hút.
Hóa ra tổng tài còn biết chơi đàn... Ôn Mộ nuốt nước bọt, ánh mắt không kiêng dè nhìn chằm chằm lên sân khấu. Đến khi Bùi Thư Thần đột nhiên quay sang nhìn mình, cậu đỏ mặt ngay lập tức.
Chết rồi, ánh mắt mình vừa rồi chắc không quá mờ ám đâu nhỉ... Mất mặt quá đi mất!
Trong mắt Bùi Thư Thần lấp lánh ý cười. Hắn mở lời: "Bản nhạc này tôi muốn dành tặng cho một người bạn nhỏ... Hy vọng cậu ấy đừng giận nữa."
Bên dưới lập tức náo nhiệt hẳn lên, cả hội trường như muốn vỡ tung.
Chu Bắc kích động đến mức vỗ mạnh vào đùi Ôn Mộ.
Ôn Mộ quay đầu nhìn hai bên, rồi lại ngước mắt lên sân khấu. Bùi Thư Thần rõ ràng đang nhìn về phía cậu, lời kia cũng là dành cho cậu.
Thế nhưng... cậu lại có hơi nghe không hiểu.
"Bạn nhỏ"... So với Bùi Thư Thần thì mình đúng là trẻ hơn thật, nhưng mà... mình có giận gì đâu?
Chẳng lẽ là do vẻ tiếc nuối khi không trúng giải lộ rõ trên mặt, bị Bùi Thư Thần nhìn ra rồi?
Ôn Mộ bỗng thấy xúc động. Tổng tài này... tốt bụng quá đi mất. Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà còn lên sân khấu biểu diễn để an ủi mình...