Bùi Thư Thần ngồi trước cây đàn, tư thế vừa cứng cáp lại mang theo vài phần thảnh thơi. Ngón tay hắn lướt đi thuần thục trên những phím đàn, bản nhạc vang lên chính là một khúc Thư Bá đầy dịu dàng.
Ôn Mộ không chớp mắt nhìn theo, âm thanh xung quanh như dần nhạt đi, trong mắt cậu chỉ còn lại người đang ngồi trên sân khấu, trong tai chỉ còn tiếng dương cầm dịu dàng chảy trôi.
Tận sâu trong lòng dâng lên một tia ý nghĩ khó kiểm soát - ích kỷ mà rõ ràng. Bản nhạc này là dành cho cậu.
Cố ảnh đế hiện tại còn đang ở nước ngoài, giữa cậu và Bùi Thư Thần lúc này không có bất kỳ người thứ ba nào xen vào. Vậy nên, hắn đàn là vì cậu.
Một bản nhạc chỉ dài chừng bốn, năm phút, nhưng với Ôn Mộ lại vừa ngắn ngủi vừa như kéo dài vô tận. Khi Bùi Thư Thần đứng dậy bước xuống sân khấu, Ôn Mộ như bừng tỉnh khỏi một giấc mộng, âm thanh ồn ào xung quanh bỗng chốc ùa về, như kéo cậu quay lại với thực tại.
"Vui lên chưa?" Bùi Thư Thần hỏi.
Thực ra lúc đàn hắn cũng hơi căng thẳng, vì lâu rồi không luyện, sợ sẽ đánh sai. Nhưng cũng may không lỡ nhịp.
Ôn Mộ gật đầu, ánh mắt sáng lên: "Vui lắm, cảm ơn anh."
Là "cảm ơn anh", không phải "cảm ơn Bùi tổng". Bùi Thư Thần lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ trong cách xưng hô ấy, không hiểu sao lại thấy vui trong lòng. Nhưng giây tiếp theo, Ôn Mộ lại nói: "Bùi tổng thật lợi hại."
Niềm vui trong lòng Bùi Thư Thần chợt hụt một nhịp. Hắn thuận miệng đáp: "Còn phải nói sao?"
Tiết mục tổng tài vì "người trong lòng" mà lên sân khấu biểu diễn quá mức nổi bật, Ôn Mộ nhanh chóng bị ánh mắt trêu ghẹo, ngưỡng mộ từ mọi người xung quanh bao phủ. Lúc này cậu mới bắt đầu cảm thấy hơi không được tự nhiên. Cũng may sự chú ý rất nhanh đã bị chuyển dời - người dẫn chương trình chuẩn bị công bố giải thưởng lớn nhất.
Tuy không ôm hy vọng, nhưng Ôn Mộ vẫn hồi hộp nhìn chằm chằm về phía sân khấu, trong tay cầm trái chanh nhỏ, giống như đang âm thầm "hút vận may".
Khi âm nhạc cao trào vang lên, người dẫn chương trình mở tờ giấy rút ra từ hòm phiếu - một cô nàng thuộc bộ phận xã giao.
Ôn Mộ cũng như tất cả mọi người, nhìn theo người chiến thắng bằng ánh mắt "thật hâm mộ".
Phần thưởng cuối cùng đã có chủ, cũng đồng nghĩa với việc tiệc tất niên đi đến hồi kết. Trên đường về, Ôn Mộ ngồi trong xe, đầu óc không ngừng nhớ lại cảnh tượng Bùi Thư Thần chơi đàn vừa rồi. Khi tỉnh lại từ dòng suy nghĩ, cậu phát hiện xe đã rẽ vào một khu dân cư xa lạ.
"Đây là đâu vậy?" Ôn Mộ tò mò hỏi.
Bùi Thư Thần không trả lời ngay, chỉ dẫn cậu xuống xe, đưa vào một căn hộ.
"Đây là phần thưởng hạng nhất của hôm nay. Tổng tài đích thân trao tặng." Hắn đưa chiếc chìa khóa vào tay Ôn Mộ.
Ôn Mộ nhìn căn hộ rộng lớn trước mắt, lại cúi nhìn chiếc chìa khóa trong tay, có cảm giác như đang mơ. Khu vực này giá nhà đắt đỏ nổi tiếng, món quà này với cậu mà nói quá đỗi lớn lao.
"Cảm ơn... cảm ơn Bùi tổng. Nhưng, tại sao lại là tôi?" Cậu hỏi, gần như không dám tin.
Bùi Thư Thần cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ đơn giản muốn tặng - muốn nhân dịp năm mới, khiến Ôn Mộ thật sự vui vẻ.
"Là phần thưởng," hắn nói, "Nửa năm nay cậu làm rất tốt."
Ôn Mộ được khen mà đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Vậy... tôi sẽ tiếp tục cố gắng."
Bùi Thư Thần nhìn cậu, trong lòng chợt thấy khẽ run.
Thời gian trôi nhanh quá. Mới đó mà đã nửa năm, hợp đồng giữa họ cũng chỉ còn nửa năm nữa thôi.
Mà căn hộ này... thật ra còn mang theo một chút tư tâm của hắn.
Chung cư này cách nhà hắn không xa. Sau này nếu không sống cùng nhau nữa, có lẽ cũng có thể lấy cớ "tiện đường" để sang gõ cửa.
-
Tối hôm đó Bùi Thư Thần đưa Ôn Mộ trở về nhà Hứa Mạn. Dù gì thì cũng là cuối năm, hắn vẫn nên để Ôn Mộ về đoàn tụ với người nhà một chút.
Những người khác trong nhà, như dì Lý và các nhân viên giúp việc cũng đều đã nghỉ trở về quê ăn Tết cùng gia đình.
Vài hôm trước mẹ hắn có gọi điện báo rằng năm nay có lẽ không thể về kịp để cùng hắn đón Giao thừa. Đêm Ba Mươi này, cuối cùng vẫn chỉ còn lại một mình hắn.
Thực ra hắn cũng quen rồi. Mỗi năm vào mùng Một, hắn sẽ qua nhà Diệp Văn Thái chúc Tết, ngày Ba Mươi chẳng có ai bên cạnh cũng chẳng có gì lạ, gần như chẳng khác ngày thường là mấy.
Chỉ có điều, năm nay có một điểm khác biệt - trong nhà nhiều thêm một con mèo.
Bình thường hắn chẳng mấy khi để ý đến nó, nhưng hôm nay rảnh rỗi quá mức, thế là lấy gậy đùa mèo ra nghịch thử một chút.
Khi con người quá rảnh, làm chuyện gì cũng thấy thú vị. Lần đầu tiên, hắn phát hiện ra con mèo này cũng khá dễ chơi.
Chơi xong hắn cho nó vài miếng đồ ăn vặt. Tiểu Hắc ăn no xong thì quay đầu bỏ đi, chẳng thèm để ý đến hắn.
Bùi Thư Thần thu mình lại trên ghế sofa, lười biếng nằm đó.
Thật sự rất nhàm chán. Chẳng muốn làm gì cả.
Không biết... Ôn Mộ bây giờ đang làm gì.
-
Đây là lần đầu tiên Ôn Mộ được cùng người nhà ăn Tết. Ba người quây quần bên nhau xem TV, gói sủi cảo, không khí vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Thì ra... đây chính là cảm giác có một mái ấm. Trong lòng Ôn Mộ ngập tràn thỏa mãn, thậm chí xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Ôn Dao vừa thông minh lại chăm chỉ, dù nghỉ học một thời gian nhưng vẫn thi đứng đầu lớp trong kỳ thi cuối kỳ. Ôn Mộ mua tặng em gái một chiếc đồng hồ làm phần thưởng.
Cùng Hứa Mạn và Ôn Dao vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả trong bữa tiệc đêm Giao thừa, vậy mà lòng Ôn Mộ lại có chút phân tâm. Hình như... vẫn còn thiếu một điều gì đó.
Cậu đang nghĩ: không biết giờ này Bùi Thư Thần đang làm gì. Có phải về nhà cha hắn cùng ăn Tết không? Hay là lại một mình đón Giao thừa?
Ôn Mộ lấy điện thoại ra, định nhắn một tin chúc mừng năm mới. Nhưng chưa kịp gửi, cậu đã thấy Bùi Thư Thần gửi tới một bức ảnh - một khung hình tối đen, phải phóng to mới thấy rõ là ảnh Tiểu Hắc.
Xem ra, Bùi Thư Thần đang ở nhà một mình.
Nhưng khi Ôn Mộ quay lại khung chat, bức ảnh kia đã biến mất - hiển thị "đối phương đã thu hồi một tin nhắn".
Ôn Mộ nhắn lại ngay:
[Bùi tổng, tôi thấy rồi, chụp đẹp lắm mà, sao lại rút?]
Không có hồi âm.
Cậu đợi một lúc, lại gửi tiếp bức ảnh chụp bữa cơm Tết của ba mẹ con:
[Bùi tổng ăn sủi cảo chưa?]
Vẫn không có tin trả lời.
Sự im lặng khiến Ôn Mộ bắt đầu lo lắng, tâm trí rối loạn. Hôm nay là đêm giao thừa - ngày của đoàn viên. Một mình ở nhà, chẳng lẽ...
Cậu lại nhớ lời bác sĩ Triệu từng nói: một mình cô đơn rất dễ trở thành tác nhân khơi dậy kỳ dễ cảm của alpha.
Không nhịn được nữa, Ôn Mộ gọi điện.
Điện thoại vang vài tiếng rồi được bắt máy, nghe giọng Bùi Thư Thần bình thường, Ôn Mộ mới thở phào.
"Bùi tổng, anh ăn sủi cảo chưa?"
Bùi Thư Thần đáp: "Chưa."
"Vậy tôi mang qua cho anh một ít nhé."
Bùi Thư Thần lập tức từ chối: "Đừng đến. Ở nhà bầu bạn với mẹ và em gái đi. Nghe lời, tôi không sao đâu, quen rồi."
Ôn Mộ nghẹn họng.
"Quen rồi"... nghe vào sao mà chua xót đến thế.
Cậu nhớ lại những năm trước, mình cũng một mình trong ký túc xá đón giao thừa, ao ước được như những bạn học khác có thể về ăn Tết cùng gia đình. Nhưng Bùi Thư Thần... rõ ràng có cha mẹ, vậy mà đêm nay vẫn chỉ có một mình. Cảm giác đó chắc chắn không dễ chịu gì.
Cúp điện thoại rồi, Ôn Mộ đứng ngồi không yên, cả chương trình Xuân Vãn cũng không còn tâm trí theo dõi.
Cậu muốn đến ở cạnh hắn một lúc.
Ôn Mộ nhẹ nhàng nói với Hứa Mạn:
"Con muốn qua nhà Bùi tổng một chút."
Hứa Mạn gật đầu:
"Ừ, đi đi. Nhưng... đêm nay con có về lại không?"
"Con về ạ. Trước mười hai giờ con sẽ về."
"Đi chậm thôi, bên ngoài đang có tuyết."
Ôn Mộ vừa rời đi, trên mặt Hứa Mạn lập tức hiện lên vẻ lo âu.
Ôn Dao nhìn thấy, liền hỏi: "Mẹ sao thế ạ?"
Hứa Mạn cố gắng nở nụ cười, khẽ lắc đầu: "Không sao."
Một tuần trước, chị họ của Hứa Mạn đã bóng gió nói với bà rằng Ôn Mộ và Bùi Thư Thần... đang ở bên nhau. Dù lời nói khéo léo, Hứa Mạn vẫn hiểu rõ ngụ ý, và trong lòng bà, nỗi nghi ngờ càng lúc càng rõ ràng.
Bà từng muốn hỏi thẳng Ôn Mộ, nhưng lại không đủ dũng khí. Bởi vì nếu là thật... bà sợ mình không chịu đựng nổi.
Là bà đã quá ngây thơ. Bùi Thư Thần vì lý do gì lại bỏ ra số tiền lớn như thế để giúp Ôn Mộ mà không cần đáp lại điều gì?
Chỉ có thể là vì Ôn Mộ muốn chữa bệnh cho Ôn Dao nên mới chấp nhận đánh đổi.
Hứa Mạn cảm thấy mình là một người mẹ thất bại, để con trai một mình gánh vác nhiều đến vậy.
Bà từng nghĩ sẽ giả vờ như không biết, dù sao chuyện cũng đã xảy ra, lúc này nếu hỏi chỉ khiến Ôn Mộ càng thêm áp lực. Nhưng khi thấy dáng vẻ bồn chồn, vội vã của con trai lúc nãy, lòng bà lại tràn ngập lo lắng - sợ rằng con mình sẽ thật sự rơi vào đoạn tình cảm mà không có đường lui.
Bùi Thư Thần... một người như vậy, làm sao có thể thật lòng nghiêm túc?
Nếu có người tổn thương, thì nhất định... sẽ là Ôn Mộ.
-
Bác sĩ Triệu nhân dịp chúc Tết đã tiện tay gửi cho Bùi Thư Thần một phần "đại lễ" bất ngờ.
【Bùi tổng, năm mới vui vẻ, chúc mừng thêm một tuổi. À đúng rồi, có chuyện này quên chưa nói với anh, lần trước anh sốt đến bệnh viện ấy, tôi lỡ miệng nói với Ôn Mộ rồi...】
Bùi Thư Thần lập tức có cảm giác chẳng lành:
【Nói cái gì?】
Triệu bác sĩ:
【Chỉ là bảo tuy lúc đó anh không tỉnh táo, nhưng sau đó... thì nhớ hết cả.】
Bùi Thư Thần lập tức ngồi bật dậy, lưng rời khỏi ghế sofa, cả người căng như dây đàn.
Hắn nghiến răng: Bác sĩ Triệu, ông giỏi lắm. Nếu đây không phải là xã hội pháp trị...
Hắn gửi lại một emoji dao đầy máu để thể hiện "tình cảm".
Bác sĩ Triệu nhanh chóng đáp lại bằng một sticker "sợ quá cơ", trong khi bản thân đang cười lăn lộn trên ghế sofa.
Ánh mắt Bùi Thư Thần âm u, đang cân nhắc phải "báo đáp" vị bác sĩ này thế nào, thì chợt nhớ ra mình vừa gửi cho Ôn Mộ tấm ảnh chụp Tiểu Hắc.
Hoảng hồn, hắn lập tức rút lại tin nhắn.
May là còn kịp trong thời gian cho phép. Bùi Thư Thần nhẹ thở ra, tựa lưng vào ghế sofa. Nhưng chưa kịp thả lỏng được bao lâu thì... tin nhắn của Ôn Mộ tới.
【Bùi tổng, tôi thấy rồi đó nha, chụp đẹp mà, sao lại rút lại làm gì?】
Bùi Thư Thần lập tức rơi vào trạng thái luống cuống hiếm thấy.
Hắn chậm rãi tiêu hóa cái sự thật: Ôn Mộ đã biết từ lâu là hắn giả vờ mất trí nhớ.
Lúc hắn còn đang diễn vai "mất trí nhớ" một cách nghiêm túc trước mặt Ôn Mộ, ánh mắt đối phương nhìn hắn... nghĩ lại thật sự muốn độn thổ.
Bùi Thư Thần xoa mi tâm, lại bắt đầu tính toán xem nên chọn cái chết nào sẽ ít đau đớn hơn.
Ôn Mộ vẫn không thấy hồi âm, lại gửi thêm một tin nhắn nữa, kèm theo một bức ảnh chụp bàn ăn tươm tất ở nhà.
Nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn trong ảnh, khóe môi Bùi Thư Thần cong lên. Nhưng ngay sau đó lại nhớ tới tình cảnh hiện tại, nụ cười liền cứng đờ.
Không phải hắn không muốn trả lời, mà là giờ mới biết bản thân "bị lật mặt", xấu hổ tới mức chẳng dám mở lời.
Trong suốt đời mình, đây có thể xem là trải nghiệm mất mặt nhất lịch sử của hắn.
Chưa được vài phút, điện thoại vang lên - Ôn Mộ gọi đến.
Bùi Thư Thần vừa mừng lại vừa sợ.
Lúc trước gửi ảnh là muốn người ta để tâm, giờ người ta thật sự để tâm, lại chỉ muốn chui xuống đất.
Hắn hắng giọng một cái, bắt máy.
Giọng Ôn Mộ vang lên trong trẻo, ôn hòa qua ống nghe. Nghe thấy tiếng cậu, Bùi Thư Thần vừa muốn gặp, lại vừa sợ đối diện.
Vì vậy, hắn nhịn đau từ chối ý định muốn đến nhà của Ôn Mộ, ra vẻ bình tĩnh bảo cậu cứ ở nhà với mẹ và em gái.
Cúp điện thoại rồi, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn tin rằng Ôn Mộ sẽ nghe lời. Hắn chỉ cần một chút thời gian để "tiêu hóa" cơn xấu hổ này. Sau đêm nay, mọi thứ sẽ trở lại như cũ.
Chỉ là... lần sau nếu lại phát bệnh thì không thể giả vờ mất trí nhớ nữa. Vậy nên phải nghĩ sẵn kế hoạch: nên giả vờ không biết việc Ôn Mộ biết mình đang diễn, hay là dứt khoát thẳng thắn luôn?
Bùi Thư Thần ôm tay ngồi trên sofa, còn đang trầm tư thì... cửa bất ngờ bị đẩy ra.
Ôn Mộ bước vào, mặc áo phao trắng dày cộp, cả người phủ đầy hơi lạnh như một chiếc bánh bao vừa hấp xong.
Cậu không nhận ra biểu cảm bối rối chợt lóe trong mắt Bùi Thư Thần, chỉ cười tươi như nắng:
"Tôi mang sủi cảo đến, chúng ta cùng ăn đi."
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Bùi Thư Thần không kịp phản ứng.
Nhưng khi thấy nụ cười ngọt ngào của Ôn Mộ, mọi cảm giác xấu hổ đều bị quăng ra sau đầu.
Hắn đã nói đừng đến. Bên ngoài đang có tuyết rơi.
Vậy mà Ôn Mộ vẫn cố chấp đến, chỉ để ăn với hắn một bữa cơm Giao thừa.
Omega này quan tâm hắn đến vậy...
Chút sĩ diện mất đi, dường như... cũng không còn quan trọng nữa.