Ôn Mộ thì hoàn toàn không phát hiện ra, cũng chẳng hề hay biết trong lòng đối phương đang dậy sóng. Cậu cởi áo khoác lông nhung, tháo mũ và khăn choàng, treo gọn lên móc rồi xách hộp giữ nhiệt vào bếp, mở ra, bày sủi cảo ra đĩa, gọi Bùi Thư Thần lại ăn.
Bùi Thư Thần chậm rãi đi tới ngồi xuống, còn Ôn Mộ thì kín đáo xoay đĩa một chút, chỉ tay giới thiệu: "Chỗ này là cải thảo, còn đây là tam tiên."
Bùi Thư Thần gật đầu, thuận miệng hỏi cậu đến bằng gì. Ôn Mộ đáp là đi xe mẹ cậu.
Giờ cậu đã có lương, có tiền thưởng, lại vừa bán được một kịch bản phim, nên mua tặng Hứa Mạn một chiếc xe mới. Cái xe cũ kia đã quá nát, mỗi lần mẹ lái ra ngoài là Ôn Mộ lại thấp thỏm không yên.
Nghe vậy, trong lòng Bùi Thư Thần không khỏi dâng lên một tia xúc động. Ban nãy hắn nhắn tin chỉ định là sẽ đi đón Ôn Mộ, vì giờ này bên ngoài tuyết rơi lớn, chắc chắn không dễ bắt xe. Không ngờ cậu lại tự mình lái xe đến.
Tuyết to như vậy, chắc chắn đã phải chạy rất lâu.
Lúc trước hắn còn thấy bản thân chưa sẵn sàng, không đủ mặt mũi gặp Ôn Mộ. Nhưng lúc này nhìn lại, mấy chuyện xấu hổ nhỏ nhặt ấy chẳng còn nghĩa lý gì. Giờ hắn chỉ muốn Ôn Mộ ở lại, cùng hắn ăn một bữa cơm giao thừa đơn giản.
Thấy Bùi Thư Thần cứ ngồi đó không động đũa, Ôn Mộ giục: "Mau ăn đi, nguội mất là không ngon đâu."
Bùi Thư Thần cầm đũa lên, Ôn Mộ lập tức hồi hộp nhìn theo từng động tác của hắn. Bùi Thư Thần gắp một cái sủi cảo cải thảo rồi lại gắp một cái nhân tam tiên.
Ngay khoảnh khắc đó, Ôn Mộ khẽ cười, đôi mắt cong cong không giấu được niềm vui.
Bùi Thư Thần ngạc nhiên: "Sao đột nhiên cười vui thế?"
Ôn Mộ lắc đầu: "Không có gì đâu."
Bùi Thư Thần vừa cắn một miếng thì... khựng lại. Hàm răng va phải cái gì đó cứng cứng - là một đồng xu.
Ôn Mộ lập tức giả vờ kinh ngạc: "A! Bùi tổng, anh ăn trúng rồi! Bọn tôi chỉ bọc đúng một cái đồng xu, không ngờ lại bị anh ăn mất. Ai mà ăn được thì cả năm gặp may mắn đó!"
Bùi Thư Thần bật cười. Trước giờ hắn chẳng tin mấy chuyện kiểu này, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Mộ, trong lòng cũng dần bị cuốn theo. Dường như... năm mới này, thật sự sẽ có điều tốt xảy ra.
Ôn Mộ cúi đầu, bưng bát lên che đi ánh mắt ranh mãnh.
Cậu vừa nói dối - đây không phải đồng xu duy nhất. Cái đầu tiên vốn là cậu làm riêng cho Ôn Dao, cái thứ hai là khi đến đây cậu mới vội vàng bọc lại, cố tình không làm dấu, để Bùi Thư Thần ăn được mà không nhận ra.
Bùi Thư Thần luôn sống lạnh lẽo một mình, đến Tết cũng không có ai bên cạnh. Dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như thế, Ôn Mộ cũng muốn khiến hắn vui hơn một chút.
-
Ăn xong sủi cảo, Bùi Thư Thần lặng lẽ rửa sạch đồng xu rồi cất đi. Hắn chợt nhớ tối nay quảng trường trung tâm có bắn pháo hoa, bèn quay sang hỏi Ôn Mộ có muốn lên sân thượng xem không.
Ôn Mộ hai mắt sáng rỡ, phấn khởi đáp: "Muốn!"
Cậu nhanh chóng quấn mình lại kín mít như cái bánh bao, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Thư Thần chỉ khoác hờ một chiếc áo choàng dài, liền nhíu mày: "Bùi tổng, anh mặc ít quá, sẽ bị lạnh đó."
Nói rồi, không đợi đối phương phản ứng, Ôn Mộ cầm lấy khăn quàng cổ, nhẹ nhàng quấn lên cổ cho Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích. Hắn âm thầm nghĩ, lá gan của Ôn Mộ dạo này càng lúc càng lớn.
...Nhưng mà, đáng yêu thật đấy.
Nhà của Bùi Thư Thần cách quảng trường trung tâm không xa, xung quanh lại là khu dân cư thấp tầng, tầm nhìn cực kỳ thoáng đãng. Đứng trên sân thượng có thể nhìn thấy rõ pháo hoa rực rỡ bắn lên từ quảng trường, xuyên qua màn tuyết bay trắng xóa, tạo nên một khung cảnh vô cùng đặc biệt.
Ôn Mộ chăm chú ngước nhìn bầu trời đêm, hoàn toàn chìm đắm trong ánh sáng pháo hoa. Cậu quên mất mình không mang găng tay, hai bàn tay lạnh đến mức phải tự xoa vào nhau sưởi ấm.
Bùi Thư Thần không nói gì, lặng lẽ kéo tay Ôn Mộ gần mình hơn, nhét vào túi áo khoác. Cánh tay bên kia vòng qua người cậu, lòng bàn tay ấm áp áp nhẹ vào bên hông.
Đôi mắt Ôn Mộ chớp chớp, phản ứng chậm lại hẳn.
Cậu cảm nhận rõ ràng nhiệt độ từ tay Bùi Thư Thần truyền đến, cả người như bị bao phủ trong một tầng ấm áp đến mức khiến người ta run rẩy. Sự khẩn trương lan khắp lòng ngực, cậu không dám nhúc nhích, không dám lên tiếng.
Tại sao... lại đối xử với cậu tốt như vậy?
Một nỗi bất an to lớn âm thầm dâng lên trong lòng Ôn Mộ. Cậu sợ. Nhưng không biết mình sợ điều gì.
"Tôi không muốn xem nữa," Ôn Mộ nhỏ giọng, "Ngoài này lạnh quá."
"Vậy xuống dưới," Bùi Thư Thần đáp, buông tay Ôn Mộ ra.
Ôn Mộ vừa thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp thích nghi, Bùi Thư Thần đã đưa tay kia sang nắm lấy tay cậu.
Bàn tay Ôn Mộ mềm mại, thon nhỏ như một nhúm lông chim, nắm vào rồi... thật sự không muốn buông ra.
-
Trở lại phòng khách, Bùi Thư Thần vừa buông tay, Ôn Mộ lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cậu lấy ra một bộ bài tú lơ khơ:
"Bùi tổng, chúng ta chơi bài đi."
Tivi đang phát chương trình Xuân Vãn, âm thanh rộn ràng làm nền. Hai người ngồi trên ghế sofa chơi trò đoán bài, ai thua sẽ bị dán một tờ giấy lên mặt. Qua nửa tiếng, mặt Ôn Mộ gần như dán kín, còn Bùi Thư Thần thì vẫn sạch trơn, không có lấy một mảnh.
Ôn Mộ bắt đầu chơi xấu:
"Trò này... tôi không rành lắm."
Bùi Thư Thần bật cười:
"Vậy đổi trò khác."
Ôn Mộ mơ hồ cảm thấy trong nụ cười ấy có chút khinh bỉ. Hắn có ý gì? Cảm thấy dù đổi trò thì cậu vẫn thua à? Tinh thần chiến đấu của Ôn Mộ bùng lên.
Cậu đột ngột đứng dậy, khiến Bùi Thư Thần giật mình, yết hầu khẽ chuyển động - cậu muốn làm gì vậy?
Ôn Mộ không nói lời nào bắt đầu... cởi quần. Cụ thể là cởi quần ngoài, để lộ lớp đồ giữ nhiệt đỏ sẫm bên trong. Sau đó khí thế hừng hực ngồi xuống lại.
Phải nghiêm túc thì cần có nghi thức. Ôn Mộ đổ lỗi cho việc thua liên tục là do mặc quá nhiều lớp, trong nhà thì ấm, người lại cứ toát mồ hôi, ảnh hưởng đến phong độ.
Bên trong tuy hơi... không hợp mốt, nhưng sống chung với Bùi Thư Thần lâu như vậy, Ôn Mộ cũng chẳng còn quá để ý hình tượng.
Bùi Thư Thần nhìn chằm chằm cậu.
Ôn Mộ theo ánh mắt hắn cúi xuống nhìn, lập tức đỏ mặt, vội ôm gối lên chắn lại - đồ giữ nhiệt quá bó, phần kia hơi... lộ rõ.
Bùi Thư Thần ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:
"Được rồi, chơi tiếp nào."
Ôn Mộ kéo tay áo, khí thế bừng bừng:
"Đến!"
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Ôn Mộ mặt dán đầy giấy, còn Bùi Thư Thần vẫn vô sự như cũ. Thừa dịp Ôn Mộ không để ý, Bùi Thư Thần nhanh tay chụp một tấm ảnh.
Ôn Mộ vui vẻ không phát hiện gì, vừa tháo giấy vừa nói:
"Không chơi nữa, tôi muốn tập trung xem Xuân Vãn."
Bùi Thư Thần nhướn mày:
"Có gì mà hay."
"Hay chứ," Ôn Mộ khăng khăng, "Tôi thấy rất đẹp."
Không cần biết hay hay không, cậu vẫn muốn xem. Ít ra là không muốn tiếp tục làm trò hề trước mặt Bùi Thư Thần nữa.
Nhưng rất nhanh, Ôn Mộ liền hối hận.
Bùi Thư Thần ngồi sát lại, một tay khoác ra sau lưng cậu, vô cùng tự nhiên chơi với tóc cậu. Ôn Mộ bắt đầu thấy không được tự nhiên.
Hắn không thích xem Xuân Vãn, ánh mắt toàn rơi trên người Ôn Mộ.
Sofa rộng, Ôn Mộ ngồi sâu vào trong, chân không chạm đất, đung đưa nhẹ nhàng.
Trên chân là đôi tất xanh hình cá sấu, phối với lớp đồ giữ nhiệt đỏ sẫm, khiến Bùi Thư Thần không hiểu cậu nghĩ gì khi phối đồ. Để giữ ấm, tất chùm ngoài lớp đồ giữ nhiệt, miệng tất hình cá sấu há to, như sắp nuốt cả bắp chân.
Trên người là chiếc áo len trắng mềm mại, lộ ra làn da trắng như sứ, đường nét hàm dưới thanh tú, môi mỏng nhẹ nhàng...
Tóc vừa uốn, lượn sóng nhẹ. Bùi Thư Thần không yên phận mà vuốt một lọn tóc, kéo nhẹ rồi buông, tóc bật trở lại, hắn lại lặp lại động tác đó, cứ thế lặp đi lặp lại.
Ôn Mộ ngồi đờ người, người hơi căng cứng, hoàn toàn không tập trung vào tivi nữa.
Bùi Thư Thần rốt cuộc đang làm gì? Sao lại... nhàn rỗi tới mức này?
Cuối cùng Ôn Mộ không nhịn được nữa, rụt cổ lại:
"Bùi tổng, đừng nghịch nữa, ngứa."
"Ừm." Bùi Thư Thần ngoan ngoãn dừng tay, bàn tay vẫn đặt sau đầu Ôn Mộ xoa nhẹ như xin lỗi.
Ôn Mộ cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, thậm chí có chút khó thở.
Rõ ràng trước đây từng thân mật hơn thế, nhưng giờ chỉ là ngồi cạnh nhau, sao tim lại đập nhanh như vậy... Cậu bắt đầu thấy tố chất tâm lý của mình kém đi rồi.
Cậu khẽ hít sâu, điều chỉnh lại hô hấp, cố tình nhìn lên đồng hồ treo tường rồi lên tiếng:
"Bùi tổng, mười một giờ rồi. Tôi phải về, mẹ với em gái ngủ sớm."
Bùi Thư Thần nhẹ giọng đáp:
"Đừng về."
"Không được, tôi -"
Ôn Mộ vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Thư Thần, câu nói kế tiếp nghẹn lại trong cổ họng.
Đối phương nghiêm túc nhìn cậu, đôi mắt đen sâu hút hồn. Ôn Mộ như bị kéo cả linh hồn vào bên trong đó.
Tới khi tỉnh táo lại - đã là lúc môi chạm môi.
Đầu óc Ôn Mộ quay cuồng. Không phải Bùi Thư Thần đã hết kỳ mẫn cảm sao? Vậy tại sao lại hôn cậu?
Một tay Bùi Thư Thần ôm eo cậu, tay còn lại đặt sau gáy, kéo sát lại. Đầu lưỡi khẽ chạm, quấn quýt lấy nhau.
Ôn Mộ mờ mịt nhìn hàng mi dài của hắn, biết rõ rất không thích hợp, nhưng tay lại không kiềm chế được mà vòng lên bờ vai kia, từ từ nhắm mắt, khe khẽ đáp lại nụ hôn.