Ôn Mộ eo nhỏ tay mềm, môi lưỡi ngọt như kẹo. Trong khoảnh khắc hô hấp hòa quyện, mùi pheromone của hai người như tan vào nhau. Bùi Thư Thần hơi mất kiểm soát, không nỡ buông tay, giọng khàn khàn mơ hồ nói: "Đừng đi."
Ôn Mộ bị hôn đến choáng váng, đầu óc trống rỗng, mơ hồ mới nhận ra hàm ý trong câu nói của hắn. Hôn Bùi Thư Thần thật sự rất dễ khiến người ta mềm nhũn, bản thân cậu cũng không muốn dừng lại.
Đang định mơ màng gật đầu, chuông cửa bất ngờ vang lên. Ôn Mộ giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Bị cắt ngang giữa chừng, Bùi Thư Thần nhíu mày, bàn tay nhẹ xoa sau gáy cậu, dỗ dành: "Lá gan nhỏ vậy à? Để anh đi xem."
Là chuông cổng ngoài, Bùi Thư Thần ấn nút mở cửa từ xa.
Ôn Mộ hoàn hồn, bước lại gần: "Là ai tới vậy?"
Sắc mặt Bùi Thư Thần nghiêm lại, chỉ thản nhiên đáp: "Mẹ anh."
Ôn Mộ như bị dội một gáo nước lạnh, tay chân luống cuống.
Mẹ của Bùi Thư Thần - Bùi Hoàn Chi, cậu nhận ra. Nữ minh tinh nổi tiếng, xuất hiện trong không ít phim truyền hình, khí chất mạnh mẽ, là kiểu Omega khiến người khác không dám coi thường.
Bùi Thư Thần thật không ngờ mẹ mình đột nhiên quay về. Nếu biết trước, hắn tuyệt đối sẽ không để Ôn Mộ ở lại qua đêm. Thấy Ôn Mộ căng thẳng đến phát run, hắn an ủi: "Bà ấy nghiêm túc chút thôi, em đừng sợ."
Ôn Mộ càng nghe càng lo: "Vậy... em có cần tránh đi không?" Nếu Bùi Thư Thần không muốn mẹ biết đến sự tồn tại của cậu thì sao?
Bùi Thư Thần không nhịn được bật cười: "Tránh cái gì? Mau mặc quần vào trước đã."
Ôn Mộ lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn đang mặc bộ đồ giữ nhiệt đỏ chót kia, vội vàng nhận quần dài mặc vào. Nghĩ đến cảnh gặp Bùi Hoàn Chi trong bộ đồ ngủ, chỉ muốn độn thổ cho rồi.
Trợ lý của Bùi Hoàn Chi lái xe vào trong biệt thự, đưa người tới xong liền rời đi. Bà mặc áo khoác dài ôm dáng, giày cao gót mười phân, khí chất cao ngạo, trang điểm kỹ càng, nhìn qua hoàn toàn không giống người đã ngoài năm mươi.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt bà lập tức dừng trên người Ôn Mộ.
Ôn Mộ cố gắng giữ bình tĩnh, chủ động chào:
"Bùi lão sư, chào ngài."
Bùi Hoàn Chi là diễn viên gạo cội, gọi "lão sư" là cách an toàn và kính trọng nhất.
Bà chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, gật đầu coi như đáp lại. Nhưng ánh mắt ấy quá đỗi sắc bén, khiến Ôn Mộ thấy da đầu tê rần. Lạ thật, ánh mắt này... hình như rất quen.
Rồi cậu chợt nhớ ra - ánh mắt Bùi Thư Thần khi mới gặp cũng hệt như thế.
Bùi Thư Thần bước tới, đứng che chắn phía trước Ôn Mộ, hỏi:
"Không phải mẹ đã nói là năm nay không về sao?"
"Thế nào? Về làm phiền con rồi à?" Giọng bà lạnh băng.
Dù trong lòng đúng là nghĩ thế thật, nhưng Bùi Thư Thần ngoài miệng vẫn chối:
"Đâu có. Chỉ là con không chuẩn bị gì hết, trong nhà cũng chẳng có gì ăn."
"Không sao, mẹ ăn rồi."
Bùi Hoàn Chi đổi giày, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ôn Mộ. Bà hỏi:
"Không giới thiệu chút sao?"
Ôn Mộ bị bà nhìn chằm chằm đến nghẹn lời.
Nếu gặp bà ở phim trường, có khi cậu còn bạo gan hơn. Nhưng hiện tại, đây là nhà bà, còn cậu thì đang... thân mật với con trai bà. Không chột dạ mới là lạ.
Bùi Thư Thần thản nhiên nói:
"Ôn Mộ, biên kịch trong công ty con."
Bùi Hoàn Chi nhướng mày:
"Chỉ vậy thôi?"
Còn phải có gì nữa? Chẳng lẽ bắt hắn nói họ là... quan hệ bao nuôi?
Mẹ hắn đột nhiên trở về như vậy, chắc chắn là biết chuyện. Vậy mà còn cố ý hỏi. Thật khiến người khó xử.
Bùi Thư Thần lạnh nhạt:
"Không còn gì khác. Con đưa cậu ấy về nhà đã."
Bùi Hoàn Chi không đáp, chỉ yên lặng nhìn. Ôn Mộ vội nói:
"Không cần đâu, em tự về được."
Bùi Thư Thần không nói thêm, kéo cậu ra cửa. Khi Ôn Mộ đang mặc áo khoác, hắn còn cẩn thận giúp cậu quấn khăn, đội mũ.
Phía sau, Bùi Hoàn Chi cau mày, ánh mắt lạnh nhạt như cũ.
-
Bùi Thư Thần khởi động xe, thuận miệng nói:
"Xe của mẹ em, ngày mai anh sẽ bảo người mang trả."
Ôn Mộ nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, nhẹ giọng đáp:
"Không cần gấp, mấy ngày nay bọn em cũng không ra ngoài đâu. Để sau em tự đến lấy cũng được."
Bùi Thư Thần khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Bùi Thư Thần đột nhiên mở lời:
"Mẹ anh có phải trông hơi dữ không? Em đừng để bụng, bà đối với ai cũng vậy, không riêng gì em đâu."
Ôn Mộ thật sự không cảm thấy có gì quá đáng, ngược lại... còn thấy rất bình thường.
Để Bùi Thư Thần yên tâm, cậu cố tình đùa một câu:
"Không dữ đâu. So với lần đầu tiên gặp anh thì còn dễ thở hơn nhiều."
Bùi Thư Thần giả vờ trừng mắt lườm cậu, ánh mắt không giấu nổi ý cười.
Hắn biết Ôn Mộ đang trêu mình, cố tình dỗ dành mình vui - ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Có lẽ vì tuyết rơi dày, có lẽ vì hắn không muốn buổi tối này kết thúc quá nhanh, Bùi Thư Thần lái xe chậm rãi, từng đoạn từng đoạn như không nỡ rời xa.
Khi xe dừng dưới khu chung cư, đúng lúc đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ. Ôn Mộ nhìn thấy, ánh mắt cong cong như vầng trăng:
"Bùi tổng, chúc mừng năm mới."
Bùi Thư Thần cũng khẽ mỉm cười, đáp lại:
"Năm mới vui vẻ."
Hắn đưa tay định xoa đầu Ôn Mộ theo thói quen, nhưng cuối cùng lại kìm lại.
"Lên đi, về nghỉ sớm một chút."
-
Sau khi trở về, tốc độ lái xe của Bùi Thư Thần nhanh hơn hẳn.
Hắn đoán lúc này mẹ mình đang ngồi ở nhà, chờ để dạy dỗ một trận. Dù vậy, đã lâu không gặp Bùi Hoàn Chi, nói thật... trong lòng vẫn có chút nhớ.
Về đến nơi, Bùi Hoàn Chi đã thay bộ đồ ngủ, từ cầu thang chậm rãi bước xuống.
Không có màn hỏi han mẹ con thường thấy, câu đầu tiên bà nói là:
"Con và đứa nhỏ kia... là quan hệ gì?"
"Chẳng phải mẹ đã biết rồi sao?"
"Không tin những lời ngoài miệng người khác," Bùi Hoàn Chi thẳng thắn, "Muốn nghe chính miệng con nói."
"Những gì họ nói là thật."
"Con..." Bùi Hoàn Chi thoáng nghẹn lời, nuốt xuống mấy từ khó nghe, đổi sang cách nói nhẹ nhàng hơn: "Con thấy mình làm như vậy là đúng sao?"
Bùi Thư Thần sớm đoán được mẹ sẽ không thể chấp nhận chuyện anh bao dưỡng Omega, nhưng vẫn cố gắng giải thích:
"Con có lý do của mình."
Bùi Hoàn Chi im lặng lắng nghe, đến khi nghe anh nói về căn bệnh của mình thì hỏi:
"Vậy đứa nhỏ kia có biết không?"
"Con chưa nói cho cậu ấy."
"Chưa nói?" Bùi Hoàn Chi nhíu mày, không dám tin, "Độ xứng đôi cao như vậy, con biết hậu quả không? Sơ sẩy một chút là..."
"Con biết." Bùi Thư Thần cắt ngang, "Con không làm gì cậu ấy cả."
"Vậy vừa rồi hai đứa đang làm gì?" Giọng bà nghiêm lại.
Phòng khách vẫn còn lưu lại mùi tín tức tố lờ mờ. Bùi Hoàn Chi không phải người ngoài - bà có thể dễ dàng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Hai người đều đang đeo vòng cách ly tin tức tố. Nếu không phải vì dao động cảm xúc mãnh liệt, mùi tin tức tố sẽ không đến mức nồng đến vậy - đến mức khiến bà phát hiện được ngay.
"Trong mối quan hệ giữa A và O, Omega vĩnh viễn là bên yếu thế," Bùi Hoàn Chi lạnh lùng nói, "Không phải vì thể chất, mà vì khi xảy ra ký hiệu vĩnh viễn, rất khó để chứng minh Omega có thực sự tự nguyện hay không. Pháp luật hiện giờ vẫn không giải quyết triệt để được điểm này."
Bà đã từng thấy quá nhiều vụ Omega bị tổn thương. Và bà không muốn chính con trai mình trở thành người gây ra những điều đó.
Bùi Thư Thần không đáp.
Lời của mẹ như một gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu, làm hắn tỉnh táo lại.
Bà nói đúng.
Hắn đang làm gì? Lần trước phát bệnh, chỉ là hôn thôi đã khiến hắn suýt mất kiểm soát. Còn lần này? Rõ ràng không còn bị ảnh hưởng của bệnh, nếu không phải Bùi Hoàn Chi đột nhiên đến, hắn còn giữ Ôn Mộ lại để làm chuyện gì?
"Mẹ khuyên con nên nói rõ tất cả với cậu ấy." Bùi Hoàn Chi nhìn thẳng con trai mình.
"Con... để con suy nghĩ thêm."
"Có gì mà phải suy nghĩ?" Bùi Hoàn Chi không hiểu, "Con thích cậu ấy sao?"
Bùi Thư Thần định phủ nhận, nhưng không nói nên lời. Trong lúc do dự, bà hỏi tiếp:
"Còn cậu ấy thì sao? Cậu ấy có thích con không?"
Lần này, anh không chút do dự: "Có."
"Vậy thì càng phải nói rõ. Người ta thật lòng với con, mà con thì chỉ lợi dụng, lại giấu giếm... Con nghĩ mình có tiền là muốn làm gì cũng được à?"
"... Mẹ thật quá lời."
"Ta quá lời?" Bùi Hoàn Chi khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo: "Người khác dùng chân tâm, còn con thì lợi dụng, giấu nhẹm mọi chuyện... không phải là tra thì là gì?"
Bùi Thư Thần im lặng. Một người, rồi hai người đều nói hắn như vậy... Chẳng lẽ, thật sự rất tra?
Một cảm giác mệt mỏi kéo đến. Hắn day trán, thấp giọng:
"Mẹ, chuyện này... mẹ đừng can thiệp."
Ngay từ đầu hắn đã không định để Ôn Mộ biết sự thật về bản hợp đồng kia. Lúc đó là vì sợ Ôn Mộ rời đi. Còn bây giờ... hắn biết Ôn Mộ không phải loại người đó. Nhưng nghe bác sĩ Triệu nói bệnh của anh cũng sắp khỏi rồi - vậy thì cần gì phải vạch trần mọi chuyện vào lúc này?
Ở trước mặt Ôn Mộ hắn đã đủ mất mặt rồi. Nếu thêm chuyện bị phát hiện là loại người thỏa hiệp vì thích được xoa đầu, thích bị dỗ dành... Vậy hình tượng mà hắn cố giữ bấy lâu, còn gì nữa?