Về đến nhà, Ôn Mộ nằm trên giường nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Lúc ngủ cạnh Bùi Thư Thần thì chỉ cần dính gối là y như rằng ngủ say, còn bây giờ không ngửi thấy tin tức tố quen thuộc kia, ít nhất cũng phải mất hai mươi phút mới có thể thiếp đi.
Hôm nay thì tệ hơn - đã gần một giờ sáng, cậu vẫn chẳng buồn ngủ chút nào. Cứ hễ nhắm mắt là trong đầu lại hiện ra nụ hôn tối qua, mặt đỏ tim đập, cả người nóng bừng không rõ nguyên do.
Không còn cách nào khác, Ôn Mộ đành bò dậy lấy sách ra đọc. Đợi đến lúc mí mắt bắt đầu đánh nhau cậu mới miễn cưỡng leo lên giường lần nữa. Lần này cuối cùng cũng ngủ được.
Nhưng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, nhìn trần nhà, cậu chỉ muốn thở dài.
Trong mơ lại mơ thấy đang hôn Bùi Thư Thần, mà sau đó... não tự động bổ sung thêm một loạt hình ảnh cần che mờ vì không hợp thiếu nhi.
Ôn Mộ đỏ mặt đi giặt quần lót, vừa giặt vừa tự an ủi bản thân. Dù sao cũng là ngày ngày gặp nhau, mà Bùi Thư Thần thì lại vừa đẹp trai vừa hay trêu ghẹo, mơ mấy thứ này cũng không có gì kỳ lạ... chắc vậy. Chỉ là... hơi có lỗi với Bùi tổng một chút.
Vừa phơi đồ xong điện thoại liền reo. Nhìn thấy hai chữ "Bùi tổng" lóe trên màn hình, Ôn Mộ hít sâu mấy lần mới dám nghe máy.
Giọng trầm thấp quen thuộc vang lên trong loa khiến cậu đỏ mặt ngay lập tức.
May là gọi điện thoại chứ không phải gọi video, bằng không để Bùi Thư Thần nhìn thấy bộ dạng lúng túng xấu hổ của cậu bây giờ, chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Bùi Thư Thần hỏi cậu đang làm gì. Ôn Mộ ngập ngừng đáp đại:
"Em đang chuẩn bị ăn sáng."
Đối phương hỏi tiếp:
"Sao dậy muộn thế?"
"Ờ... hôm qua em ngủ không ngon lắm." Ôn Mộ nhanh chóng bịa lý do, "Bị tiếng pháo làm ồn."
Bùi Thư Thần ngạc nhiên:
"Bên em được đốt pháo à?"
Ôn Mộ sững người, vội chữa lại:
"Ờ... có chứ, có thể mà..." Thật ra hình như không được đốt - vì cậu nhớ lại tối qua hoàn toàn không nghe thấy tiếng pháo nào cả.
Ôn Mộ lo lắng đề phòng, cũng may Bùi Thư Thần cũng không tiếp tục đề tài này nữa, sau đó dặn lát sẽ có người đem xe của Hứa Mạn trả cho cậu, nhắc cậu nhớ cầm chìa khóa.
Ôn Mộ đáp lại đồng ý.
Bùi Thư Thần còn nói Bùi Hoàn Chi sẽ ở lại nhà mấy hôm nữa, có thể Ôn Mộ không qua nhà hắn được.
Nghe vậy, Ôn Mộ như trút được gánh nặng.
Không cần qua bên đó - thật sự là tốt quá rồi. Sau giấc mơ tối qua cậu thực sự không có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào Bùi Thư Thần lúc này.
-
Tết nghỉ đông, Bùi Hoàn Chi ở nhà nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đã cùng Tiểu Hắc xây dựng được một mối quan hệ thân thiết đáng kinh ngạc.
Ban đầu Bùi Thư Thần còn định đưa Tiểu Hắc sang nhà Ôn Mộ, nhưng nghe nói mẹ mình rất thích con mèo đó, Ôn Mộ lập tức nói cứ để Tiểu Hắc ở lại đó, cậu không thấy có vấn đề gì.
Những ngày không có Ôn Mộ bên cạnh, Bùi Thư Thần ngủ không ngon. Mỗi đêm chỉ có thể ôm lấy quần áo của Ôn Mộ mới gượng gạo chợp mắt được một chút. Cuộc sống bi thảm đó mới trôi qua hai ngày, hắn đã chịu hết nổi. Hắn nói bóng nói gió hỏi sao Bùi Hoàn Chi không ra ngoài gặp gỡ bạn bè đi.
Thực ra là muốn tranh thủ đưa Ôn Mộ về nhà... ngủ bù.
Nhưng Bùi Hoàn Chi đang ôm mèo vuốt ve, nhàn nhạt đáp: "Mẹ chơi với mèo vui hơn, chẳng có hứng ra ngoài."
Bùi Thư Thần cạn lời.
Mất ngủ kéo dài khiến tâm trạng hắn tụt dốc không phanh. Đến ngày thứ ba, khi Bùi Hoàn Chi còn chưa rời nhà, hắn bèn tự mình lái xe đến nhà Ôn Mộ, dứt khoát đón người đi.
Ôn Mộ vừa ngồi vào xe, ngạc nhiên phát hiện xe dừng lại ở một khách sạn - chính là khách sạn tổ chức họp mặt cuối năm trước đó, nơi Bùi Thư Thần từng thuê một phòng riêng.
Đột nhiên bị dẫn đến khách sạn, Ôn Mộ khẩn trương không biết phải làm sao.
Bùi Thư Thần thản nhiên ném lại một câu:
"Chờ lát nữa ngủ với anh."
Nói xong liền vào phòng tắm tắm rửa, để Ôn Mộ ngồi ngoài phòng khách nghe tiếng nước ào ào mà lòng bối rối, chả biết làm gì cả nên lóng ngóng ngắt mất mấy cánh hoa trang trí.
Kết quả... hắn chỉ ôm cậu ngủ một giấc, sau đó lại đưa cậu về.
Ôn Mộ ngủ ngon, tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ kỳ - chẳng lẽ rời xa cậu, Bùi Thư Thần cũng mất ngủ?
-
Kỳ nghỉ Tết bảy ngày nhanh chóng trôi qua, nhưng Bùi Hoàn Chi vẫn chưa có ý định rời nhà.
Bùi Thư Thần mang một chồng hơn chục kịch bản đưa cho mẹ:
"Mẹ xem có vai nào thích thì nói với con."
Bùi Hoàn Chi đang ôm Tiểu Hắc, tựa người vào ghế sô pha, uể oải nói:
"Tạm thời không muốn quay phim, mẹ muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Một thời gian? Bao lâu là một thời gian?
Bùi Thư Thần cau mày. Bình thường mẹ có bao nhiêu bất động sản để ở, hiếm khi tới đây. Lần này rõ ràng là cố ý muốn ở lại, mà hắn cũng không thể vô lễ đuổi người đi được.
Bùi Hoàn Chi liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
"Bây giờ con muốn bao nuôi người ta à?"
"Không."
"Vậy muốn bỏ chạy?"
"Không có." Bùi Thư Thần mặt đen lại, "Con vẫn rất ổn, rất bình thường."
"Không phát bệnh thì không cần người ta nữa, mẹ ở đây làm phiền gì đâu?" Bùi Hoàn Chi vừa vuốt lông mèo vừa bình tĩnh nói, "Đợi lúc con phát bệnh, mẹ sẽ tự biết đường ra ngoài chơi, không làm chậm trễ việc chữa bệnh."
Bùi Thư Thần nghẹn lời, mặt lạnh quay người vào thư phòng.
Mẹ hắn nói không sai. Hắn chẳng phải thật sự chỉ đang lợi dụng Ôn Mộ để chữa bệnh sao? Nhưng nếu vậy, tại sao hắn cứ muốn gặp Ôn Mộ, dù không hề phát bệnh?
... Không đúng.
Hắn có việc cần gặp Ôn Mộ.
Bùi Thư Thần mở cửa thư phòng, đi thẳng ra ngoài, ôm lấy Tiểu Hắc từ tay mẹ:
"Mẹ ôm Tiểu Hắc rồi chiếm luôn không cho người ta nhìn. Ôn Mộ còn tưởng con mèo của cậu ấy bị cướp rồi."
Bùi Thư Thần vừa ghét bỏ vừa ôm mèo, bật gọi video cho Ôn Mộ - không ngờ con mèo ngốc này còn có ích đến vậy.
-
Bùi Hoàn Chi cuối cùng cũng không chịu nổi việc ru rú trong nhà quá lâu, quyết định ra ngoài chơi.
Tâm trạng Bùi Thư Thần lập tức tốt hơn hẳn. Giờ ăn trưa ở công ty, hắn nói với Ôn Mộ chiều nay tan làm thì cùng hắn về nhà.
Ôn Mộ chớp mắt:
"Nhưng chiều nay em vào đoàn làm phim rồi."
Bùi Thư Thần sững lại, như thể nghe được âm thanh một thứ gì đó nứt vỡ trong lòng.
Ôn Mộ lo lắng hỏi:
"Bùi tổng, anh sao thế? Trông sắc mặt không ổn..."
"Không có gì," Bùi Thư Thần che giấu cảm xúc, nhẹ giọng hỏi:
"Đồ đạc em đã thu dọn hết chưa?"
Ôn Mộ gật đầu:
"Thu hết rồi ạ."
-
Ôn Mộ cứ thế rời đi.
Tâm trạng của Bùi Thư Thần lại như chuyển mây - u ám, nặng nề. Không có Ôn Mộ ở bên cạnh, hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Diệp Tĩnh Đường kia, biết đâu lại đang âm thầm giở trò gì. Nghĩ vậy, Bùi Thư Thần liền gọi thư ký Trần, bảo anh ta hỗ trợ điều tra một cuộc điện thoại.
Sau khi nhận được kết quả điều tra, Bùi Thư Thần đột nhiên hỏi:
"Gần đây bạn gái của cậu có đến à?"
Thư ký Trần hơi sững người, không nghĩ Bùi tổng sẽ hỏi đến chuyện riêng tư như vậy:
"Vâng, đến rồi ạ."
Bùi Thư Thần gật đầu, trầm giọng nói:
"Cậu cả năm nay gần như không nghỉ phép. Nghỉ một tuần đi."
Bùi Thư Thần cũng biết bạn gái của thư ký Trần là người ở địa phương khác, mỗi lần hai người gặp được nhau cũng không dễ dàng.
Thư ký Trần ngẩn ra, lập tức nói:
"Không sao đâu ạ, hiện tại đang là thời điểm quan trọng..."
"Chẳng lẽ tôi chỉ có một mình cậu làm thư ký?" Bùi Thư Thần nhướn mày, ngữ khí bình thản, "Cậu giao lại công việc cho thư ký Trương. Xong rồi thì nghỉ đi."
Phòng tổng tài có nhiều trợ lý, nhưng thư ký Trần là người hiểu rõ nhất thói quen làm việc của Bùi Thư Thần, nên những lúc ra ngoài công tác thường được mang theo. Đổi người khác chắc chắn sẽ hơi bất tiện. Nhưng lần này, hắn vẫn kiên quyết cho nghỉ.
Thư ký Trần cuối cùng cũng không từ chối nữa, mỉm cười nói cảm ơn.
Anh cảm thấy Bùi tổng của nửa năm nay thay đổi rất nhiều - bớt sắc sảo, cũng thu liễm hơn. Cả con người dường như trở nên nhẹ nhàng, điềm đạm, thậm chí đôi lúc còn vô thức đứng ở góc độ của nhân viên mà suy nghĩ.
Loại thay đổi này, có lẽ là nhờ Ôn tiên sinh mang đến.
-
Lần đầu tiên đi theo đoàn phim trọn vẹn cả quá trình, Ôn Mộ từ một người tay chân lóng ngóng dần dần trở nên thành thạo. Trừ những lúc bị đạo diễn gọi lại để bổ sung lời thoại hoặc thay đổi cảnh diễn, phần lớn thời gian còn lại, cậu đều tự mình đi loanh quanh trong đoàn, xem có gì cần giúp, hoặc trò chuyện với diễn viên về diễn xuất.
Khi có thời gian rảnh, Ôn Mộ sẽ quanh quẩn trong phim trường để tìm cảm hứng cho kịch bản mới. Điều khiến cậu hơi bối rối là việc Diệp Tĩnh Đường thỉnh thoảng lại xuất hiện.
Vì Bùi Thư Thần, Ôn Mộ không muốn quá thân thiết với Diệp Tĩnh Đường, nhưng vì công việc vẫn khó tránh khỏi phải tiếp xúc.
Dần dần, Diệp Tĩnh Đường cũng hiểu ra vì sao Bùi Thư Thần lại quan tâm Ôn Mộ đến vậy. Omega này dịu dàng, chu đáo, khiến người khác không tự chủ được mà muốn mở lòng.
Ban đầu là mang theo ý định phá đám tình cảm của hai người, nhưng không biết từ lúc nào, Diệp Tĩnh Đường lại thật lòng có chút rung động.
Hắn không nhịn được mà tâm sự với Ôn Mộ.
Diệp Tĩnh Đường thật ra vẫn luôn ngưỡng mộ Bùi Thư Thần. Bùi Thư Thần làm việc gì cũng giỏi, trong mắt Diệp Văn Thái, Bùi Thư Thần rất có năng lực, có bản lĩnh kiếm tiền, còn hắn chỉ là đứa con thứ không chịu làm ăn nghiêm túc chỉ thích vẽ vời.
Hắn vì muốn có sự công nhận của cha mà từ bỏ chuyên ngành mỹ thuật, bắt đầu học làm ăn. Nhưng làm thế nào cũng không thể giống như Bùi Thư Thần - vừa bước chân vào xã hội đã đạt được thành tựu lớn rồi.
Ôn Mộ hơi sửng sốt, sau đó có chút đồng cảm. Bị so sánh với một người quá xuất sắc đúng là chuyện khiến người ta mệt mỏi. Không trách Diệp Tĩnh Đường luôn mang vẻ u sầu, như có áp lực đè nặng trên vai.
"Kỳ thực," Ôn Mộ nhẹ giọng, "Tôi thấy không cần nhất thiết phải dùng sở đoản của mình để so với sở trường của người khác. Ai cũng có thiên phú riêng. Anh yêu vẽ như vậy, từ bỏ rồi chẳng phải đáng tiếc sao? Trên thế giới có khi lại thiếu mất một họa sĩ thiên tài."
Diệp Tĩnh Đường im lặng một lúc, rồi khẽ cười: "Cảm ơn vì đã nói lời an ủi."
Ôn Mộ không nghĩ mình đang an ủi. Chẳng qua cậu cảm thấy rõ ràng Diệp Tĩnh Đường rất có tài nhưng lại bị cha mẹ đánh giá không đúng thực lực, rất đáng tiếc.
Lúc hai người đang trò chuyện trong phim trường, có một diễn viên chạy lại gọi:
"Diệp tổng, thầy Ôn, bên tổ sản xuất mua vài quả sầu riêng, hai người có muốn ăn không?"
Mắt Ôn Mộ lập tức sáng lên: "Tôi ăn!"
Diệp Tĩnh Đường ngạc nhiên: "Cậu thích ăn sầu riêng?"
"Ừm," Ôn Mộ gật đầu, hơi ngượng ngùng, "Tôi rất thích. Còn thấy mùi nó dễ ngửi nữa..."
Dù vậy, Bùi Thư Thần lại không chịu được mùi sầu riêng, nên từ khi ở cùng hắn, Ôn Mộ chưa từng ăn qua lần nào.
Diệp Tĩnh Đường nhìn cậu, ánh mắt thoáng hiện ý vị sâu xa: "Tôi cũng thấy vậy."
Ăn xong vài miếng, Diệp Tĩnh Đường có việc phải đi, liền hỏi: "Cậu tiện tiễn tôi một đoạn không?"
Nhớ đến dáng vẻ trầm mặc vừa rồi của Diệp Tĩnh Đường, Ôn Mộ cũng không nỡ từ chối. Dù sao cũng không đi xa, cậu liền đồng ý.
Trên đường ra bãi đậu xe, Diệp Tĩnh Đường nhẹ giọng nói: "Cậu tốt như vậy... Nếu tôi là Bùi Thư Thần, nhất định sẽ trân trọng cậu hơn. Chứ không phải..."
Ôn Mộ trong lòng khẽ giật. Đấy rồi, lại đến rồi.
Câu nói sau Diệp Tĩnh Đường chưa kịp nói ra, nhưng Ôn Mộ cũng hiểu được hắn muốn ám chỉ điều gì. Là đang nói Bùi Thư Thần bao dưỡng cậu, coi cậu như món đồ được trao đổi bằng tiền.
Thực ra, Ôn Mộ chưa từng cảm thấy "được bao dưỡng" là chuyện gì quá ghê gớm. Đó là mối quan hệ hai bên đều tự nguyện, Bùi Thư Thần chưa từng ép buộc cậu, là cậu tự nguyện ký hợp đồng. Cậu vẫn luôn nghĩ như vậy.
Nhưng không biết vì sao... chỉ riêng câu nói ấy, lại khiến tim cậu nhói lên một chút.
Diệp Tĩnh Đường dừng bước, nhìn cậu: "Xin lỗi, vừa rồi tôi nói hơi quá. Cậu có thấy tôi phiền không?"
Ôn Mộ lắc đầu, cười nhẹ: "Không đâu. Cảm ơn Diệp tổng đã coi trọng."
Chính cậu cũng cảm thấy mình hơi xấu tính - bởi vì thậm chí cậu còn muốn Diệp Tĩnh Đường nói thêm một chút nữa.
Gần đây trong kịch bản có một nhân vật "trà xanh" cậu vẫn chưa viết ra được cảm giác. Mà Diệp Tĩnh Đường... lại như một cảm hứng tuyệt vời cho cảm hứng viết của cậu.
-
Diệp Tĩnh Đường vừa rời đi, Chu Bắc liền chạy tới tìm Ôn Mộ, dáng vẻ ấp a ấp úng như có chuyện muốn nói nhưng lại không dám.
Ôn Mộ vừa nhìn liền đoán được: "Làm sao vậy? Có gì cứ nói, tôi sẽ không giận đâu."
Chu Bắc nhịn không được nữa, thành thật nói:
"Trước khi đến đoàn phim, Bùi tổng bảo tôi phải để mắt đến Diệp tổng. Nói là... không thể để hắn lại gần cậu."
Ôn Mộ chợt hiểu, không trách được mỗi lần Diệp Tĩnh Đường vừa tới gần, Chu Bắc lại viện cớ chen vào, thì ra là Bùi Thư Thần sớm đã bày sẵn quân cờ.
Chỉ là... hình như Bùi Thư Thần vẫn đánh giá sai người rồi. Chu Bắc đúng là "gián điệp hai mang" tiêu chuẩn.
Ôn Mộ dặn nhỏ: "Vậy anh cũng đừng để Bùi tổng biết anh nói cho tôi nghe."
Chu Bắc gật đầu như gà mổ thóc:
"Yên tâm, tôi chắc chắn không nói! Nhưng mà, Mộ Mộ, cậu cũng đừng nói với Bùi tổng tôi kể cho cậu biết nha. Tôi giúp hắn cũng là vì thấy hắn quan tâm cậu, không đành lòng nhìn Bùi tổng... ăn dấm."
Ôn Mộ bật cười: "Được rồi, tôi không nói đâu."
Nhưng mà, Bùi Thư Thần... ăn dấm?
Chu Bắc đúng là hiểu lầm rồi. Bùi Thư Thần chỉ đơn thuần không ưa Diệp Tĩnh Đường thôi, làm gì đến mức ăn dấm chứ...
-
Sau đó, Ôn Mộ xin đạo diễn nghỉ ba ngày. Vì kỳ phát tình sắp đến.
Nếu có thay đổi gì trong kịch bản hoặc phân cảnh, cậu đều đành phải ở trong phòng chỉnh sửa từ xa. Chuyện khiến cậu đau đầu nhất, chính là lần này không thể trông cậy vào Bùi Thư Thần như trước - mọi lần đều là hắn giúp cậu vượt qua giai đoạn này bằng cách... ký hiệu.
Lần này, Ôn Mộ buộc phải tự tiêm thuốc ức chế.
Chỉ là... cậu thật sự xuống tay không nổi.
Ôn Mộ dành gần cả giờ để tự trấn an, chuẩn bị tâm lý, hết lần này đến lần khác nâng kim tiêm rồi lại buông xuống.
Trong lòng bắt đầu không nhịn được mà nhớ đến Bùi Thư Thần - dù cắn tuyến thể có hơi đau, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc tiêm thuốc ức chế.
Cắn răng đến khi phản ứng sinh lý đã không thể trì hoãn thêm, Ôn Mộ mới nghiến răng, tháo nắp kim tiêm, định hạ tay.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên khiến Ôn Mộ suýt chút nữa làm rơi ống tiêm, cả người như bị dội một chậu nước lạnh. Ai mà chán vậy! Lúc người ta khó khăn nhất thì lại tới làm phiền!
Bực bội kéo cửa ra, Ôn Mộ còn chưa kịp mở miệng mắng đã sững người tại chỗ.
Đứng bên ngoài là Bùi Thư Thần.
Cặp mắt quen thuộc cụp xuống, ánh nhìn sâu thẳm đặt thẳng vào cậu.
"Bùi tổng? Sao anh lại tới đây?"
Bùi Thư Thần nhìn cậu không chớp, giọng khàn khàn, đơn giản buông ra ba chữ:
"Anh bị bệnh rồi."
--------------------------------------------
Mều tâm sự: Mình sẽ cố xong bộ này sớm để chuyển sang bộ Chữa lành. Còn bộ Pháo hôi mình sẽ cố lết nhưng tốc độ chậm hơn chút vì đang mất cảm tình với a công bộ đó =))))