Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 47: Cậu... muốn hôn á..




Nghe Bùi Thư Thần nói mình "ngã bệnh", Ôn Mộ lập tức ném hết mọi chuyện khác ra sau đầu, lo lắng bước tới:
"Bệnh gì cơ? Bùi tổng, anh bị sao vậy?"

 

Bùi Thư Thần đóng cửa lại, cúi người ôm cậu vào lòng, giọng khẽ khàng như thể thở dài:
"Kỳ mẫn cảm... em cũng biết mà?"

 

Ôn Mộ còn chưa kịp phản ứng xem Bùi Thư Thần sao lại chủ động thừa nhận, cũng chưa kịp nghi ngờ đối phương rõ ràng trông vẫn rất tỉnh táo, không giống bị ảnh hưởng gì... thì đã bị hắn đột ngột cúi đầu cắn vào tuyến thể.

 

Da đầu Ôn Mộ tê rần, cả người ngây ra.

 

Bùi Thư Thần liếc thấy hộp thuốc ức chế trên bàn, thở phào: may mà đến kịp, nếu không thì lại là một trận nước mắt nước mũi của Ôn Mộ.

 

Ký hiệu xong, Ôn Mộ chân mềm nhũn, nhưng do tạm thời được xoa dịu nên cảm giác bức bối trong cơ thể đã dần dịu xuống. Lúc này cậu mới nhớ ra phải quan tâm lại tình trạng của Bùi Thư Thần.

 

"Bùi tổng, anh... có khó chịu chỗ nào không?" Ôn Mộ giơ tay sờ trán hắn - không sốt.

 

Bùi Thư Thần tránh né ánh mắt cậu, chỉ nói:
"Không sao, chỉ hơi mệt. Anh đi tắm trước."

 

Thực ra hắn chẳng phát bệnh gì. Chẳng qua là nhớ Ôn Mộ đến phát điên, chạy xe suốt năm tiếng đến khách sạn nơi Ôn Mộ ở. Vừa đến đã hơn mười giờ đêm, cả người đúng là có hơi mệt mỏi thật.

 

Sau khi tắm xong, Bùi Thư Thần nằm xuống nghỉ.

 

Ôn Mộ nằm bên cạnh, toàn thân bị khí tức Alpha bao trùm, cảm giác vừa an toàn vừa... ngứa ngáy. Cậu nằm suy nghĩ - Bùi Thư Thần không phải đang phát bệnh, vậy sao lại không hôn cậu nhỉ? Hay là đã tiêm thuốc ức chế trước khi đến?

 

Suy nghĩ đó khiến Ôn Mộ cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

 

Cậu... muốn hôn á.

 

Trước đây mỗi lần Bùi Thư Thần cắn xong là xong, hôm nay không hiểu sao lại thấy không đủ. Rõ ràng vừa mới trải qua một lần ký hiệu, mà cơ thể vẫn còn khát khao...

 

Bất giác, Ôn Mộ vươn tay vòng qua cánh tay Bùi Thư Thần, nắm lấy, ngón tay khẽ siết.

 

Bùi Thư Thần cúi đầu nhìn xuống, hơi bất ngờ. Trong ánh mắt Ôn Mộ ngập nước, đuôi mắt đỏ bừng, vừa đáng thương lại vừa... quyến rũ đến lạ. So với ngày thường ngoan ngoãn, giờ phút này lại khiến người ta muốn giữ khư khư trong lòng.

 

Bùi Thư Thần đưa tay vuốt dọc theo sống lưng cậu, nhẹ nhàng chạm đến tuyến thể sau gáy như đang dỗ dành.

 

Nhịn đến không nổi nữa, Ôn Mộ cọ người vào ngực hắn, nhỏ giọng thốt:
"Khó chịu..."

 

-

 

Sáng hôm sau, Ôn Mộ lơ mơ tỉnh lại, vô thức ngồi dậy. Ánh mắt vừa lướt xuống sàn nhà bên giường thì lập tức trợn tròn.

 

...Giấy ăn ngổn ngang.

 

Cậu ngẩn người, sau đó cứng đờ quay đầu lại nhìn.

 

Bùi Thư Thần vẫn đang ngủ, nửa người trên không mặc gì, bờ vai rắn chắc để lộ ra một dấu răng tròn trịa... hình như là do cậu cắn.

 

Tối hôm qua... ký hiệu xong, cậu kêu khó chịu... rồi sau đó...

 

Bùi Thư Thần dùng tay...

 

Cậu lấy hai tay che mặt, muốn đập đầu vào tường. Trời ạ, thật sự quá mất mặt rồi!

 

Ôn Mộ nóng đến bốc khói, nhưng lý trí vẫn còn, quyết định: trước tiên phải chuồn đã. Lặng lẽ trượt xuống giường, vừa nhích được một chút, phía sau đã vang lên giọng nói khàn khàn của Bùi Thư Thần:

 

"Còn khó chịu à?"

 

Ôn Mộ cứng người, trả lời rất nhỏ: "Không... không khó chịu."

 

Cậu quay lưng về phía hắn, không dám nhúc nhích. Bùi Thư Thần thấy bộ dáng kia của cậu thì trong lòng buồn cười, lười biếng ngồi dậy.

 

Ôn Mộ giật mình, theo bản năng quay đầu, vừa đúng lúc thấy đường nhân ngư của đối phương kéo dài vào trong chiếc quần ngủ rộng rãi...

 

Cơ bụng... hình như tối qua cậu cũng có sờ...

 

Bùi Thư Thần híp mắt nhìn cậu:
"Anh vừa nghe thấy ai đó nuốt nước miếng."

 

Ôn Mộ lập tức lắc đầu: "Không phải em."

 

"Vậy là anh à?" Bùi Thư Thần cười khẽ.

 

Hắn bước xuống giường, vừa liếc thấy bãi chiến trường toàn giấy ăn thì dừng lại, quay sang liếc nhìn Ôn Mộ đầy hàm ý.

 

Ôn Mộ giờ mới hiểu vì sao Bùi Thư Thần trước kia lại giả bộ mất trí nhớ - bởi vì lúc này, cậu cũng muốn giả vờ mình không biết gì cả!

 

Trong lòng xấu hổ đến độ muốn chui xuống gầm giường, miệng lại lỡ lời:
"Bùi tổng... anh, cái gì cũng không nhớ rõ chứ?"

 

Vừa nói xong Ôn Mộ đã hối hận. Sao lại ngu ngốc đến thế, lại tự dâng cơ hội cho đối phương diễn trò?

 

Quả nhiên, Bùi Thư Thần lập tức xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt thản nhiên như không:
"Anh cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ mang máng là đột nhiên bị ký hiệu, còn bị người nào đó lột sạch, làm anh không còn đồ mặc..."

 

"Đừng nói nữa!" Ôn Mộ lao tới, bịt miệng hắn lại, mặt đỏ như quả cà chua.

 

Bùi Thư Thần mỉm cười trong mắt: "Ừ, không nói nữa."

 

Hắn xưa nay hiểu rất rõ chân lý: Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.

 

Lần này hắn dứt khoát thừa nhận chuyện mình từng giả ngốc, bởi vì giờ đây, chỉ cần Ôn Mộ càng ngượng ngùng thì hắn sẽ càng thoải mái.

 

Quả nhiên, kế hoạch... đại thành công.

 

-

 

Ăn sáng xong, Ôn Mộ dè dặt hỏi:
"Bùi tổng, anh... mấy giờ đi?"

 

Trong giọng nói mang theo chút nôn nóng không giấu nổi.

 

Bùi Thư Thần nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt như có gì đó khó tin:
"Nóng lòng muốn anh đi thế à? Nhưng mà... anh sợ tối nay em lại thấy khó chịu."

 

"...!" Mặt Ôn Mộ đỏ bừng, vội vàng nói:
"Không, em đã ổn rồi! Không cần lo, Bùi tổng cứ đi làm đi, đừng để lỡ công việc."

 

Bùi Thư Thần lại thong thả nói:
"Anh dạo này rảnh, không có việc gì. Ở lại đây với em."

 

Không muốn đâu a!

 

Ôn Mộ trong lòng hét to, giờ đây quả thật rất sợ phải đối mặt với Bùi Thư Thần - người từng cùng mình... làm chuyện đó - trong một không gian kín mít thêm phút giây nào nữa.

 

Nhưng người ta không chịu đi, cậu cũng chẳng có cách nào. May mắn là chuyện thời kỳ phát tình đã giải quyết xong, không cần tiếp tục ru rú trong phòng. Để tránh bầu không khí ngượng ngùng, Ôn Mộ nhanh chóng đề xuất ra ngoài:
"Em đến trường quay trước."

 

Không ngờ, Bùi Thư Thần cũng đứng dậy:
"Anh đi cùng em."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Đã đến thì tiện thể đi thị sát đoàn phim - Bùi tổng là người nói được làm được.

 

Chỉ khổ cho Ôn Mộ, bởi vì Bùi Thư Thần không quan tâm người khác làm gì, chỉ chăm chăm theo dõi mình. Mọi hành động đều bị "giám sát chặt chẽ".

 

Lúc Diệp Tĩnh Đường xuất hiện, Bùi Thư Thần và Ôn Mộ đang cùng ngồi trên bậc thang ăn cơm hộp.

 

Ôn Mộ có chút ngượng ngùng, đứng dậy chào:
"Diệp tổng, chào anh."

 

Diệp Tĩnh Đường vẫn giữ nụ cười lịch sự như thường lệ:
"Anh, anh cũng tới à."

 

Bùi Thư Thần chẳng buồn đáp, chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn em trai một cái.

 

Đúng lúc đó, có nhân viên hét lên từ phía xa:
"Còn có sầu riêng! Ai đem mấy đồ này dọn ra chỗ khác đi, mùi nồng quá!"

 

Ôn Mộ vốn định ăn nhưng sợ Bùi Thư Thần không chịu nổi mùi nên ngậm miệng. Không ngờ Bùi tổng lại ngoắc môi, nhàn nhạt nói:
"Anh muốn ăn."

 

Diệp Tĩnh Đường: "..."

 

Hắn nghiến răng, nghĩ bụng — anh mình bị ngốc sao?

 

Ôn Mộ lập tức nghe lời, chạy đến lấy một khối sầu riêng, nhưng chưa kịp tự ăn, Bùi Thư Thần đã nghiêng người, hơi cúi đầu... mở miệng. Ôn Mộ vậy mà cũng kiên trì bẻ một miếng đút cho hắn.

 

Một màn này bị người đang "giả vờ nhìn máy quay" mà thực chất luôn liếc về phía họ - Diệp Tĩnh Đường - thu hết vào mắt.

 

Hắn nghiến chặt hàm, suýt nữa tức đến nghẹn họng.

 

Diệp Tĩnh Đường cắn răng cắn lợi nghĩ Bùi Thư Thần đừng đắc ý quá sớm. Hắn nhìn ra rồi, Ôn Mộ căn bản không hề yêu thích Bùi Thư Thần, chỉ là bị người kia chủ động dụ dỗ mà thôi.

 

Đợi đến ngày Ôn Mộ tỉnh ngộ, không chút lưu tình vứt bỏ Bùi Thư Thần - đến lúc đó, người khóc chắc chắn sẽ là hắn ta.

 

-

 

Bùi Thư Thần nói là không có việc gì, nhưng thực tế trong công ty vẫn có đủ loại sự vụ chờ xử lý. Thế nên buổi chiều hắn đành trở lại phòng của Ôn Mộ làm việc từ xa. Ôn Mộ thì vui mừng như trúng số, nhưng công việc nào rồi cũng đến lúc kết thúc - đến tận tối muộn gần mười hai giờ, cả đoàn phim mới tan, cậu không còn cớ để lẩn tránh, đành phải quay trở lại phòng nghỉ.

 

Nằm trên giường, Ôn Mộ đột nhiên có chút hối hận vì đã chọn loại phòng giường lớn thay vì tiêu chuẩn phòng đơn.

 

Cậu không hề hay biết, đây là do Bùi Thư Thần đã sớm âm thầm dặn dò nhân viên sắp xếp.

 

"Ngày hôm nay có thấy khó chịu nữa không?" - Bùi Thư Thần hỏi, giọng mang theo ý cười.

 

Ôn Mộ không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay người giận dỗi.

 

Người này đúng là quá đáng! Khi hắn phát bệnh còn giả vờ mất trí nhớ, Ôn Mộ vì giữ thể diện cho hắn nên im lặng, không hề nhắc lại. Vậy mà đến phiên mình, Bùi Thư Thần lại cứ nhè đúng chỗ đau mà trêu chọc. Quá thiếu đạo đức! Đúng là da mặt dày như thành lũy, đời này cậu theo không kịp.

 

Bùi Thư Thần thấp giọng xin lỗi, hơi thở phả vào gáy cậu: "Đừng giận mà. Xin lỗi... Anh cũng không biết vì sao, cứ không nhịn được muốn trêu em một chút."

 

Ôn Mộ vẫn không đáp. Nhưng tim trong lồng ngực lại đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài.

 

Cuối cùng, vì công việc vẫn bộn bề, Bùi Thư Thần chỉ ở lại một đêm rồi quay về. Ôn Mộ vui thì có vui... nhưng cũng cảm thấy trống vắng một chút. Chính cậu cũng thấy bản thân rất mâu thuẫn.

 

-

 

Tại bệnh viện, Bùi Thư Thần theo định kỳ đến kiểm tra. Bây giờ đã chuyển sang mỗi tháng một lần. Bác sĩ Triệu hỏi như thường lệ: "Gần đây cảm giác thế nào? Chắc không còn vấn đề gì nữa đâu ha?"

 

Bùi Thư Thần trầm giọng đáp: "Hai hôm trước hình như có phát tác một lần."

 

Bác sĩ Triệu nhíu mày:
"Không thể nào. Tuần đó tôi theo dõi thì cậu không hề có biểu hiện gì bất thường."

 

"Gì cơ?" Bùi Thư Thần không giấu nổi kinh ngạc.

 

Bác sĩ Triệu thong thả giải thích: "Bệnh viện mới nhập thiết bị mới, có thể theo dõi hoạt động thần kinh ở vỏ não trước một tuần. Dữ liệu của cậu hoàn toàn bình thường, không có dấu hiệu phát bệnh gì cả."

 

Bùi Thư Thần rơi vào trầm mặc.

 

Bác sĩ Triệu nghiêng đầu nhìn, rồi bật cười, như đã hiểu rõ:
"Cái này... chắc là Bùi tổng bị bệnh tương tư rồi phải không?"

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận