Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 48: Chỉ là hắn không dám thừa nhận.




Sắc mặt Bùi Thư Thần trở nên có chút quái lạ:
"Ông chắc chắn máy móc không nhầm chứ?"

 

"Chắc chắn rồi." Bác sĩ Triệu cười nhạt, ánh mắt như mang theo niềm vui khi thấy người khác khổ sở.
"Cái máy đó bệnh viện mua với giá cao, nếu không chính xác thì viện trưởng chắc sẽ khóc trong nhà vệ sinh mất."

 

Bùi Thư Thần thoáng ngây người, hồi tưởng lại đêm hôm đó.

 

Hắn nhớ rõ mình đã thấy lịch đánh dấu thời kỳ phát tình của Ôn Mộ. Ôn Mộ luôn sợ tiêm thuốc, mà cậu thì vẫn không nghiêm túc tiêm đủ liều ức chế - nên ba ngày đó đối với Ôn Mộ chắc chắn là rất khó khăn.

 

Hơn nữa, nếu như lúc đó Diệp Tĩnh Đường nhân cơ hội chen vào...

 

Trong lòng rối loạn, cảm xúc hỗn độn đến mức như mất kiểm soát.

 

Kể cả vòng cổ và quần áo cũng không đủ để khiến hắn yên tâm nữa. Hắn chỉ muốn... đến bên Ôn Mộ.

 

Thế là hắn gom mấy bộ đồ, lái xe suốt năm tiếng đồng hồ, chạy tới thành phố nơi đoàn phim đang đóng. Cả hành trình vô cùng vất vả, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Mộ, hắn cảm giác mình như kẻ lữ hành giữa sa mạc cuối cùng đã thấy nước.

 

Chỉ là bây giờ... bái sĩ Triệu lại nói với hắn, hôm đó hắn không hề phát bệnh.

 

Bùi Thư Thần có chút hoảng hốt, trong lòng dấy lên một cảm giác hoang mang khó tả.

 

Bác sĩ Triệu cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói thẳng:
"Thư Thần, là bạn của cậu, tôi thật sự khuyên cậu đừng tiếp tục lừa dối bản thân nữa. Cậu yêu thích Ôn Mộ, tại sao lại không chịu thừa nhận?"

 

Yêu sao?

 

Từ trước đến nay, Bùi Thư Thần vẫn luôn né tránh câu hỏi đó.

 

Từ năm bảy tuổi, hắn đã tin rằng tình cảm giữa Alpha và Omega không bao giờ thuần túy - luôn đi kèm với tín tức tố, với bản năng, với sự gắn kết sinh học nhiều hơn là tâm hồn.

 

Khi biết mình mắc chứng rối loạn nhận diện tin tức tố, hắn còn từng cảm thấy đó là điều tốt.

 

Hắn không muốn lập gia đình với một Omega, không phải vì chán ghét, mà vì đồng cảm. Dù xã hội có hô hào bình đẳng thế nào, Omega trong tình yêu và hôn nhân vẫn luôn yếu thế.

 

Tất cả những điều ấy, là ảnh hưởng đến từ gia đình hắn.

 

Bùi Thư Thần luôn cảm thấy ám ảnh với hai chữ "Hoàn Thái". Cha mẹ hắn - Diệp Văn Thái và Bùi Hoàn Chi - từng có độ xứng đôi tin tức tố cực cao hiếm thấy. Họ kết hôn, có lẽ từng yêu nhau, nhưng từ khi có ký ức, Bùi Thư Thần chỉ cảm nhận được giữa họ là sự lạnh nhạt, bằng mặt mà không bằng lòng.

 

Bùi Thư Thần từng nghĩ cha mẹ chỉ vì sự trói buộc của tin tức tố mà cưới nhau, rồi lại vì bản năng đổi mới của loài người mà chia tay.

 

Giữa họ... rốt cuộc có từng có tình yêu hay không?

 

Yêu - thứ tình cảm ấy đối với Bùi Thư Thần mà nói quá mơ hồ. Hắn không phân biệt được cảm xúc của mình đối với Ôn Mộ là xuất phát từ tin tức tố, hay là thứ gì sâu sắc hơn.

 

Giữa Omega và Alpha luôn có một sự khác biệt. Một khi hai bên hoàn thành ký hiệu vĩnh cửu, nếu tách ra - với Alpha, ngoại trừ một khoảng thời gian ngắn chưa quen, gần như không để lại ảnh hưởng gì lâu dài. Nhưng đối với Omega, muốn thoát khỏi khao khát tin tức tố từ Alpha thì cách duy nhất là phải đi xóa ký hiệu.

 

Quá trình ấy vô cùng đau đớn. Và sau đó là một thời gian dài dài để hồi phục.

 

Độ xứng đôi càng cao, ký hiệu càng sâu, thì càng khó tẩy sạch. Bùi Hoàn Chi là một người từng phải trải qua điều đó - một Omega có độ phù hợp cực cao với bạn đời.

 

Năm Bùi Thư Thần lên bảy, hắn chính mắt nhìn thấy mẹ mình - Bùi Hoàn Chi sau khi xóa ký hiệu, dường như biến thành một đóa hoa bị rút hết sinh khí, cấp tốc héo úa.

 

Mẹ hắn mất ba năm để trở lại trạng thái bình thường. Ba năm ấy, là cơn ác mộng Bùi Thư Thần không bao giờ muốn nhớ lại.

 

Rất lâu về trước, mẹ hắn từng là một Omega dịu dàng. Nhưng sau cuộc phẫu thuật đó, tính cách bà thay đổi hoàn toàn - trở nên độc lập, cứng rắn, lạnh lùng. Bà từng hẹn hò nhiều lần sau này, nhưng không mối quan hệ nào lâu dài. Giống như bà đã đánh mất khả năng yêu.

 

Từ nhỏ, Bùi Thư Thần đã tin rằng việc xóa ký hiệu là một vết thương không chỉ trên cơ thể - mà còn tàn phá sâu sắc cả tâm hồn.

 

Năm nay hắn ba mươi mốt tuổi, trước khi gặp Ôn Mộ, hắn chưa từng cho phép bản thân bước vào một mối quan hệ tình cảm, đặc biệt là với Omega. Ảnh hưởng từ gia đình lớn hơn hắn tưởng rất nhiều. Ở tận sâu trong đáy lòng, hắn sợ - sợ một ngày vì bản năng mà vô tình làm tổn thương một Omega yếu ớt.

 

Thế nhưng, vận mệnh lại đưa Ôn Mộ đến bên hắn, trói buộc họ vào nhau bằng những sợi dây mà hắn không có cách nào dứt bỏ.

 

Bùi Thư Thần chẳng lẽ không biết bản thân đã thích Ôn Mộ từ lâu?

 

Chỉ là hắn không dám thừa nhận.

 

Trước đây, hắn từng cho rằng cảm tình dành cho Ôn Mộ là do bệnh, là bởi tin tức tố hấp dẫn. Nhưng hôm nay hắn mới hiểu rõ - dù không có tin tức tố, dù có là một Beta, hắn vẫn sẽ yêu Ôn Mộ.

 

Bởi vì Ôn Mộ đã chạm đến tất cả những điểm khiến tim hắn rung động.

 

Tin tức tố chẳng qua chỉ là một phần rất nhỏ trong tất cả những gì khiến hắn không thể rời mắt khỏi cậu.

 

Hắn đã vô số lần kiềm chế bản thân không ký hiệu Ôn Mộ. Hắn nghĩ, nếu có thể, hắn sẽ đối xử tốt với cậu cả đời. Nhưng mà... nếu một ngày nào đó, Ôn Mộ không còn yêu hắn nữa, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn không dám tưởng tượng.

 

Bùi Thư Thần hy vọng Ôn Mộ luôn luôn được tự do, luôn mềm mại và rực rỡ như bây giờ - dù cậu có yêu hay không yêu hắn, cũng phải luôn có quyền lựa chọn rời đi.

 

Hắn không muốn lặp lại bi kịch mà mẹ mình từng trải qua.

 

Tác giả có lời muốn nói:
Bùi Thư Thần: "Sợ thật sự... Nếu một ngày Ôn Mộ không còn yêu tôi nữa thì phải làm sao đây?"

 

Ôn Mộ: "Thực ra thì giờ cũng chưa có yêu đến mức đấy..."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận