Ôn Mộ và Chu Bắc cùng chờ thang máy. Cửa mở ra, Lạc Sầm từ bên trong bước ra.
Ôn Mộ lịch sự gật đầu chào, nhưng Lạc Sầm chỉ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Gần đây, trong công ty ai cũng nhận ra sự khác thường - tổng tài không còn tan làm cùng Ôn Mộ, cũng không cùng nhau ăn cơm. Gặp ở công ty cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu, hờ hững như người xa lạ.
Tin đồn lan ra: Ôn Mộ thất sủng rồi, tổng tài không còn có hứng thú với cậu nữa.
Lạc Sầm cũng tin như vậy. Hắn không buồn để tâm đến Ôn Mộ nữa, vênh mặt đi thẳng.
Chu Bắc tức giận lắm, lầm bầm:
"Trước thì một tiếng Ôn lão sư, giờ quay ngoắt 180 độ. Cái gì mà đắc ý lố bịch vậy, chẳng phải chỉ mới theo tổng tài đi dự sự kiện? Nghĩ mình là gì chứ. Đúng là chanh chua!"
Ôn Mộ cười cười, vỗ nhẹ vai Chu Bắc:
"Đừng giận mà."
Chu Bắc nguôi giận, nhưng vẫn lo lắng quay sang nhìn cậu:
"Gần đây cậu nhìn mệt mỏi lắm, còn có cả quầng thâm..."
Ôn Mộ lắc đầu:
"Không có gì đâu, chắc do mấy hôm ngủ không ngon."
Thật ra là vì đã lâu không còn ngủ cạnh Bùi Thư Thần. Không ngửi thấy tin tức tố của hắn, cậu thấy trống vắng, khó ngủ.
Chu Bắc dè dặt hỏi:
"Cậu với Bùi tổng cãi nhau à?"
Ôn Mộ lắc đầu.
Cậu cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Từ sau lần Bùi Thư Thần đến trường quay tìm cậu, gần như suốt cả tháng sau, hắn ta không còn chủ động liên lạc. Lúc đó, Ôn Mộ còn nghĩ có lẽ Bùi Thư Thần bận. Nhưng đến khi cậu quay về công ty, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, gặp cũng chỉ gật đầu cho có.
Buổi tối Bùi Thư Thần thường không về nhà, có về cũng chỉ ngủ ở thư phòng. Hắn không nói gì về việc kết thúc hợp đồng, cũng không yêu cầu Ôn Mộ dọn đi. Mỗi ngày vẫn có người đưa đón cậu đi làm - nhưng giữa hai người đã chẳng còn một chút gần gũi nào.
Tựa như... quay trở lại thời điểm ban đầu - khi tất cả chỉ là hợp đồng.
Ôn Mộ không hiểu vì sao, mà cũng không dám hỏi.
Thấy Chu Bắc nhìn mình đầy lo lắng, Ôn Mộ cười nhẹ:
"Không sao đâu, anh đừng lo. Đừng nói với ai nhé... ban đầu cũng chỉ là ký hợp đồng thôi. Giờ đến thời hạn, chắc là sắp hết hiệu lực rồi."
Chu Bắc nghe xong mà không thể nào tin nổi:
"Sao lại như vậy được..."
Anh từng nghĩ tổng tài là kiểu người hiếm thấy thật lòng trong giới này. Không ngờ... cũng chỉ là vậy thôi.
Ôn Mộ nghe vậy, lòng lại thấy nhói. Cậu không muốn thừa nhận mình khó chịu, nhưng cảm giác mất mát ấy là thật. Ở bên nhau lâu như vậy, dù là với tiểu Hắc, một con mèo, khi tách ra cũng đã thấy trống trải, huống chi là con người...
Nhưng thời gian rồi sẽ làm nguôi ngoai tất cả, cậu tự nhủ vậy.
-
Công ty dự định sản xuất một bộ phim điện ảnh, vai chính dựa trên nguyên mẫu của một vận động viên trượt băng nghệ thuật nổi tiếng. Doãn Đồng giao cho Ôn Mộ phụ trách viết kịch bản.
Ôn Mộ đang ngồi trong phòng làm việc, xem tư liệu về vận động viên kia. Người này đã gần sáu mươi tuổi, từng trải rất nhiều điều truyền kỳ, hiện tại đã giải nghệ nhiều năm và đang làm huấn luyện viên.
Đang mải ký tài liệu, Ôn Mộ cảm giác có người đến gần, đứng sau lưng mình. Cậu quay đầu lại, mừng rỡ gọi:
"Cố ảnh đế?"
Cố Trì Thanh mỉm cười rạng rỡ:
"Lâu quá không gặp, Mộ Mộ."
Cả hai ngồi xuống tầng một của quán cà phê trong toà nhà Hoàn Thái để trò chuyện. Lúc này Ôn Mộ mới biết, kịch bản phim còn chưa viết xong, nhưng nam chính đã được chọn - chính là Cố Trì Thanh.
Cố Trì Thanh mang quà từ nước ngoài về cho Ôn Mộ, trò chuyện vài câu xã giao rồi chia sẻ một chút góc nhìn của anh về nhân vật. Ôn Mộ chăm chú lắng nghe, gật đầu ghi nhớ.
Sau khi bàn xong chính sự, Cố Trì Thanh nhìn Ôn Mộ, nghiêm túc hỏi:
"Bùi Thư Thần có bắt nạt cậu không?"
Trong công ty lời ra tiếng vào đủ kiểu, đến tai anh cũng không ít.
Ôn Mộ vội vàng lắc đầu:
"Không có đâu, Bùi tổng đối xử với tôi rất tốt."
Cố Trì Thanh vẫn có chút bán tín bán nghi:
"Nếu hắn bắt nạt cậu thật, cứ nói với tôi, tôi thay cậu dạy dỗ hắn."
Ôn Mộ bật cười thành tiếng.
Cậu chợt nghĩ đến việc Bùi Thư Thần gần đây lạnh nhạt với mình, không biết có phải vì đã buông bỏ chấp niệm với Cố ảnh đế hay không - hoặc có lẽ đang lấy can đảm để theo đuổi người ấy. Dù là lý do nào, Ôn Mộ cũng cảm thấy tốt cả.
Cậu không muốn bản thân chỉ là một cái bóng thế thân trong lòng ai đó. Như thế sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng thêm đau lòng.
Cố Trì Thanh gặp Ôn Mộ xong, lúc này đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa trong văn phòng tổng tài.
"Bùi Thư Thần, đầu óc anh hỏng rồi à?" — anh không nhịn được thốt lên.
Bùi Thư Thần chẳng buồn ngẩng đầu:
"Không nói được cái gì tử tế thì cút ra ngoài đi."
Cố Trì Thanh không mấy để tâm, vẫn tiếp tục:
"Tiểu Diệp kia dám công khai nói sẽ theo đuổi Ôn Mộ. Người ta dịu dàng hơn anh, biết nói chuyện hơn anh, lại còn trẻ hơn. Tôi thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ cái gì."
Bùi Thư Thần nhàn nhạt đáp:
"Thì liên quan gì đến tôi?"
Cố Trì Thanh giận đến nghẹn lời, lắc đầu bỏ đi.
Cánh cửa khép lại, không gian trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Bùi Thư Thần mới dừng bút, tháo kính xuống, đặt nhẹ vào ngăn kéo bàn làm việc.
-
Ôn Mộ nói với tài xế một tiếng rằng tối nay cậu sẽ tăng ca, bảo anh không cần đến đón, vì cũng không chắc khi nào mới về được.
Bộ phim lần này ngoài tuyến chính kể về hành trình trưởng thành của một vận động viên, còn cần thêm một mạch truyện tình cảm.
Tình cảm luôn là điểm yếu của Ôn Mộ. Cậu khá giỏi xây dựng nội dung chính, nhưng hễ chạm đến tình yêu là lại thấy lúng túng, không biết nên bắt đầu từ đâu - có lẽ là do chưa từng trải qua mối tình nào thực sự.
Vì vậy Ôn Mộ quyết định ở lại công ty buổi tối để tập trung nghĩ kỹ phần này. Dù sao về nhà Bùi Thư Thần giờ cũng chỉ có một mình, ở lại viết kịch bản cho xong còn hơn.
Khi xuống tầng lấy đồ ăn ngoài, Ôn Mộ bất ngờ gặp Bùi Thư Thần. Hắn vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như dạo gần đây.
Ôn Mộ nhớ sáng nay khi gặp nhau, Bùi Thư Thần còn đeo kính. Giờ thì không. Nhưng... không đeo kính lại càng đẹp trai hơn, cậu không kiềm được mà liếc nhìn mấy lần.
-
Bùi Thư Thần đi thang máy trước. Gần đây, Ôn Mộ vẫn luôn giữ khoảng cách, tự giác không dùng chung thang máy với hắn, nên chờ chuyến sau.
Lúc đó, một đồng nghiệp bên tổ nhiếp ảnh bất ngờ gọi: "Tiểu Ôn, cậu rảnh không?"
"Dạ, có chuyện gì cần giúp sao?" Ôn Mộ đáp.
"Giờ tôi có chút việc gấp, cậu có thể giúp mang máy này lên phòng thiết bị tầng phụ không? Chỉ cách hai tầng thôi."
"Được mà." Ôn Mộ vui vẻ đồng ý.
"Cảm ơn nhiều nhé, hơi nặng chút, vất vả rồi."
"Không sao đâu." Ôn Mộ nhận lấy máy ảnh, vác lên vai. Vai cậu nặng trĩu xuống ngay tức thì.
Quả thật nặng, cậu thầm nghĩ dân nhiếp ảnh ngày nào cũng vác mấy thứ này, đúng là không dễ dàng gì.
Đến phòng thiết bị ở tầng phụ, đèn hơi tối, cậu dùng một cái giá đỡ chặn cửa lại, rồi vào sắp xếp đồ cho ổn. Mệt đến toát mồ hôi mới xong.
Vừa quay lưng định rời đi thì giá đỡ trượt xuống, cửa "cạch" một tiếng khép lại.
Căn phòng lập tức tối om.
Ôn Mộ trợn mắt, vội chạy tới kéo cửa — không được. Khóa cửa hình như bị kẹt.
Làm sao bây giờ... Ý nghĩ đầu tiên bật lên trong đầu cậu là: gọi cho Bùi Thư Thần.
Ôn Mộ rút điện thoại, soạn vội một tin nhắn. Nhưng khi nhấn gửi, khung tin nhắn chỉ quay vòng vòng rồi hiện dấu chấm than đỏ.
Tầng hầm không có tín hiệu.
Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương Ôn Mộ, từng chút một, tay chân cũng bắt đầu trở nên lạnh ngắt.
-
Bùi Thư Thần đang tăng ca trong văn phòng. Đến tận nửa đêm, tài xế nhắn tin cho biết: Ôn Mộ vẫn chưa gọi anh đến đón, nhắn tin cũng không thấy hồi âm.
Lông mày Bùi Thư Thần khẽ nhíu lại.
Hắn đặt điện thoại sang một bên, cố gắng tập trung trở lại công việc, nhưng chưa được một phút đã không kiềm được đứng dậy xuống lầu.
Tầng 22 nơi tổ biên kịch làm việc cũng đã tắt đèn, cửa khóa. Ôn Mộ không ở đó. Mà cũng chưa thấy về nhà. Vậy cậu ấy đã đi đâu?
Bùi Thư Thần gọi điện cho Ôn Mộ, không ai bắt máy, nhắn tin wechat cũng không trả lời.
Anh lập tức nhắn hỏi Chu Bắc xem Ôn Mộ có ở cùng cậu ta không. Không đợi được hồi âm, hắn gọi thẳng.
Chu Bắc trả lời: "Bùi tổng, Mộ Mộ không đi cùng tôi. Hôm nay cậu ấy nói sẽ tăng ca."
Bùi Thư Thần vội lục lại danh sách liên hệ, tìm đến số của Hứa Mạn, gọi đi.
"Cô Hứa, hôm nay Ôn Mộ có về nhà không ạ?"
"Không có," Hứa Mạn nhanh chóng hỏi lại. "Sao vậy, Bùi tổng? Tiểu Mộ có chuyện gì sao?"
"Em ấy..." Bùi Thư Thần tạm thời không biết có nên công khai quan hệ của hai người không, cho nên nói tạm lời an ủi với Hứa Mạn.
"Không đâu, cháu chỉ là không thấy em ấy ở công ty nên hơi lo. Nếu tìm thấy cháu sẽ báo ngay."
Cúp máy, Bùi Thư Thần cố nhớ lại. Khoảng sáu giờ hắn còn thấy Ôn Mộ xuống lầu lấy trà sữa - chắc là định làm thêm giờ. Nhưng tại sao đột nhiên lại mất tích?
Hắn lập tức đến phòng điều khiển an ninh xem camera. Trong màn hình, sau khi hắn rời đi, Ôn Mộ được một đồng nghiệp tổ quay phim nhờ mang đồ, rồi cậu đi vào tầng hầm - nơi đặt thiết bị. Từ đó không thấy quay lại.
Bảo vệ thấy sắc mặt hắn trầm xuống, dè dặt giải thích: "Cánh cửa đó hơi cũ, đôi khi sẽ tự động khóa lại từ bên trong..."
Sắc mặt Bùi Thư Thần lạnh hẳn. Hắn nói ngắn gọn: "Chìa khóa."
Bảo vệ hoảng hốt lục tìm trong đống chìa khoá, nhưng Bùi Thư Thần không đợi nổi - hắn chạy thẳng xuống tầng hầm, đá văng cánh cửa.
Trong phòng tối, Ôn Mộ đang ngồi co lại nơi góc tường, ôm chân, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía có tiếng động. Khi ánh sáng tràn vào, cậu theo phản xạ che mắt lại, nước mắt còn chưa khô hẳn.
Đôi mắt đỏ hoe. Mũi và hai má cũng ửng đỏ.
Khi đôi mắt đã thích ứng được với ánh sáng, Ôn Mộ khó khăn nhìn rõ người trước mắt...
Là Bùi Thư Thần.
Cuối cùng Bùi Thư Thần cũng đến tìm cậu rồi, Ôn Mộ nghĩ.
Cậu thực sự đã rất sợ hắn sẽ không đến.
Bùi Thư Thần bước nhanh tới, cúi người bế bổng Ôn Mộ lên. Cậu vòng tay ôm cổ hắn, chôn mặt vào hõm vai quen thuộc, hít lấy mùi hương tin tức tố - mùi hương khiến cậu an tâm.
"Xin lỗi," giọng hắn khàn khàn, "Anh đến trễ."
Từ sáu giờ chiều đến tận nửa đêm - Ôn Mộ bị nhốt suốt sáu tiếng. Bùi Thư Thần tự trách không thôi. Sao hắn lại khốn nạn như thế, không đến tìm cậu sớm hơn.
"Không sao mà," Ôn Mộ khẽ nói, nghẹn ngào, giọng mềm như gió thoảng.
Bùi Thư Thần sao có thể phát hiện cậu mất tích mà đích thân đến tìm? Chẳng phải điều đó chứng tỏ... hắn vẫn quan tâm đến cậu sao?
Tốt quá rồi. Ôn Mộ thầm nghĩ, trong lòng dâng lên một tia ấm áp không tên.
-
Bùi Thư Thần đưa Ôn Mộ trở về văn phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường trong phòng nghỉ. Hắn ngồi xuống, dùng ngón cái lau đi vệt nước mắt trên má cậu, sau đó cúi người tháo giày giúp.
Ôn Mộ ngượng ngùng rụt chân lại, nhưng Bùi Thư Thần giữ lấy mắt cá chân cậu, trầm giọng:
"Ngủ một chút đi, anh ở đây với em."
Ôn Mộ siết chặt tay, vòng qua eo Bùi Thư Thần, vùi đầu vào lòng hắn. Mùi hương quen thuộc, hơi ấm quen thuộc, nhịp tim trầm ổn - tất cả khiến cậu thấy yên lòng.
Vẫn là cảm giác này...
Ôn Mộ khẽ siết tay hơn. Cậu thầm nghĩ - nếu có ngày phải rời xa, thì phải biết trân trọng từng giây phút thế này. Vì ôm lấy người mình yêu, thật sự là một điều hạnh phúc.
Cảm xúc dịu đi, hơn nữa tin tức tố của Alpha cũng giúp ổn định hơn. Chẳng bao lâu Ôn Mộ thiếp đi. Trong giấc mơ lại hiện về hình ảnh thời thơ ấu, cậu bất an run rẩy một hồi.
Bùi Thư Thần nhẹ nhàng xoa lưng cậu, giúp cậu yên giấc.
Đều là lỗi của hắn. Nếu như hắn quan tâm đến cậu một chút thì cũng sẽ không để lâu như vậy mới phát hiện Ôn Mộ mất tích.
Hắn cứ nghĩ mình có thể để Ôn Mộ rời đi.
Nhưng không - suốt thời gian qua, từng ngày trôi qua không có cậu, đều khiến lòng hắn trống rỗng. Là hắn không thể nào rời bỏ Ôn Mộ, ngay từ đầu đã như thế rồi.
Nếu có một ngày Ôn Mộ rời đi, sẽ có người khác thay hắn ở bên cậu. Đến ngày ấy, hắn sẽ không còn có tư cách để được ôm cậu nữa, Ôn Mộ sẽ không phòng bị mà đem tuyến thể ra trước mặt người đó.
Bùi Thư Thần không chấp nhận cái khả năng đó, nếu có người muốn cắn Ôn Mộ, hắn sẽ đi giết người đó.
Ôn Mộ là của hắn.
Hắn không muốn trốn tránh nữa. Không muốn chần chừ. Không muốn đánh mất cậu.
Cậu ấy đã thích hắn từ trước khi phân hoá mà.
Bùi Thư Thần cúi xuống, đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Ôn Mộ.
"Tâm can của anh."