Phòng nghỉ ngơi quá nhỏ, hai người chen nhau trên giường khiến Ôn Mộ ngủ không yên. Mới hơn năm giờ sáng cậu đã tỉnh giấc.
Bùi Thư Thần vốn ngủ không sâu, vừa cảm nhận được cử động nhẹ của Ôn Mộ liền mở mắt. Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Mộ đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Nhớ lại chuyện tối qua mình khóc như mưa, cậu ngượng nghịu nói nhỏ:
"Xin lỗi Bùi tổng, tối qua đã làm phiền anh rồi..."
Bùi Thư Thần nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, khẽ xoa đầu:
"Là anh nên xin lỗi em mới đúng. Em nằm thêm chút nữa, anh đi mua bữa sáng."
Ôn Mộ cảm thấy Bùi Thư Thần có chút kỳ quái, còn chưa kịp nói gì hắn đã đứng dậy rời đi.
Khoảng mười phút sau, anh quay lại, tay xách theo hộp đồ ăn. Hắn cẩn thận dọn bữa sáng ra bàn: cháo trứng bắc thảo thịt nạc, tiểu long bao, cùng sữa đậu nành có cắm sẵn ống hút.
Ôn Mộ có chút choáng váng vì được "phục vụ" kỹ lưỡng như vậy:
"Cảm... cảm ơn Bùi tổng..."
Cháo nóng, mùi thơm dịu. Ôn Mộ đói bụng thật sự, không khách sáo mà ăn sạch phần của mình.
Bùi Thư Thần chỉ ăn một chút, sau đó ngồi bên cạnh yên lặng nhìn cậu ăn, còn dịu dàng giúp lau miệng bằng khăn giấy.
Ôn Mộ cảm thấy... lạ lắm.
Tại sao Bùi Thư Thần đột nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy? Không phải là... "hồi quang phản chiếu" chứ? Chuẩn bị đuổi cậu đi nên bỗng dưng tử tế?
Vừa nghĩ đến đây, Ôn Mộ liền khẩn trương. Dù biết sớm muộn gì cũng phải rời đi, nhưng nếu là hôm nay thì quá đột ngột, cậu còn chưa thu dọn đồ đạc nữa mà.
Bùi Thư Thần không biết trong đầu Ôn Mộ đang quay cuồng đủ loại kịch bản, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
"Hôm nay em được nghỉ đúng không?"
Ôn Mộ gật đầu. Bùi Thư Thần nói sẽ đưa cậu về nhà hắn nghỉ ngơi.
Ôn Mộ nói: "Hôm nay em phải về nhà, lát nữa em và mẹ sẽ đưa em gái đi công viên trò chơi."
Đây là điều mà cậu đã hứa với Hứa Mạn và Ôn Dao từ lâu rồi.
"Vậy để anh đưa em về."
"Không cần đâu ạ," Ôn Mộ vội xua tay, "Em tự bắt xe là được."
Bùi Thư Thần nhìn cậu bằng ánh mắt mà Ôn Mộ không thể hiểu nổi: "Giữa chúng ta còn cần khách sáo vậy sao?"
Không có cách nào phản bác, Ôn Mộ vẫn luôn là Bùi Thư Thần nói gì thì cậu nghe đó.
Hai người cùng xuống nhà xe, trên đường đi, Bùi Thư Thần vẫn nắm tay Ôn Mộ.
Lực chú ý của Ôn Mộ đều tập trung vào tay hai người.
Ngoại trừ tối hôm qua, đã rất lâu rồi cậu và Bùi Thư Thần không có tiếp xúc thân cận như vậy.
So với tối qua trong cơn hoảng loạn thì lúc này rõ ràng hơn, tỉnh táo hơn. Bàn tay ấy lành lạnh, cảm giác truyền đến từ da thịt làm Ôn Mộ... có chút nghiện.
Người này sao mà thay đổi thất thường đến thế? Hôm qua còn lạnh nhạt, hôm nay đã dịu dàng thế này.
Thang máy không mất nhiều thời gian để đi xuống, giờ vẫn là sáng sớm, không có ai khác, dưới hầm ngoại trừ còn lác đác vài chiếc xe thì cũng chỉ là một mảng trống.
Đi chưa được bao xa, Ôn Mộ đã nghe thấy tiếng động phía sau một chiếc xe, ngay trên bãi đỗ gần đó.
Bùi Thư Thần cũng nghe thấy, liền kéo tay Ôn Mộ bước đến gần.
Vòng qua chiếc xe việt dã, cảnh tượng sau đó khiến Ôn Mộ sững người - hai người đang hôn nhau, vô cùng kịch liệt.
Người bị ép sát vào cửa xe dường như đang chống cự, còn người kia giữ chặt tay đối phương, cố định lên thân xe, hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Là... Cố Trì Thanh và Lăng Mặc.
Ôn Mộ hoàn hồn, lập tức đưa tay lên che mắt Bùi Thư Thần.
Không được để hắn thấy. Nếu nhìn thấy cảnh này, hắn sẽ đau lòng biết chừng nào...
Thế nhưng Bùi Thư Thần lại nhẹ nhàng gỡ tay Ôn Mộ ra, nắm lấy bàn tay ấy đặt vào lòng bàn tay mình. Hắn khẽ liếc cậu, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng.
Không cho người ta xem người khác hôn nhau... Đáng yêu như vậy là muốn làm sao đây?
Vừa đi được một đoạn, Ôn Mộ nghe thấy có tiếng động phía sau một chiếc xe gần đó.
Bùi Thư Thần cũng nghe thấy, liền kéo tay Ôn Mộ tiến lại gần.
Vòng qua chiếc xe việt dã, cảnh tượng sau đó khiến Ôn Mộ trợn tròn mắt.
Hai người đang hôn nhau — hơn nữa còn vô cùng mãnh liệt.
Một người bị ép sát vào cửa xe, dường như đang chống cự, còn người kia giữ chặt tay đối phương, áp mạnh lên thân xe.
Là... Cố Trì Thanh và Lăng Mặc.
Ôn Mộ bừng tỉnh, vội vã giơ tay che mắt Bùi Thư Thần.
Không thể để anh thấy. Nếu nhìn thấy cảnh này... liệu anh có tan nát cõi lòng không?
Bùi Thư Thần chỉ khẽ gỡ tay Ôn Mộ xuống, nắm lấy đặt trong lòng bàn tay mình. Anh nhìn cậu, trong mắt ánh lên ý cười bất đắc dĩ.
Đến cả không cho người khác xem cảnh hôn nhau... sao lại có thể đáng yêu đến vậy?
Cố Trì Thanh liếc qua, thấy có người tới thì vùng khỏi Lăng Mặc, vung tay đấm mạnh vào bụng đối phương.
Lăng Mặc đau đến lùi lại một bước. Cố Trì Thanh đứng dậy, lau vội khóe môi đã bị cắn rách.
Lăng Mặc bị cắt ngang chuyện tốt, nhìn Ôn Mộ và Bùi Thư Thần bằng ánh mắt không vui.
Ôn Mộ hồi hộp quay sang nhìn Bùi Thư Thần, trong lòng thấp thỏm - không lẽ hai người sắp đánh nhau? Nếu đánh thật... cậu chắc chắn sẽ đứng về phía Bùi Thư Thần.
Nhưng trái với lo lắng của cậu, tin tức tố trên người Bùi Thư Thần lại hoàn toàn bình tĩnh, không hề mang theo chút phẫn nộ nào. Hắn chỉ nhíu mày, nhìn Cố Trì Thanh nhắc nhở:
"Chỗ công cộng, chú ý một chút."
Cố Trì Thanh ậm ừ đáp, đẩy Lăng Mặc ra mà rời đi.
Rõ ràng người chủ động chẳng phải anh, bị cưỡng ép còn bị người ta bắt gặp. Mà Bùi Thư Thần nữa, sáng sớm không ngủ, kéo Ôn Mộ đến bãi đỗ xe làm chi.
Cố Trì Thanh vừa đi, Lăng Mặc cũng chẳng còn hứng thú, định lên xe rời đi.
"Chờ đã." Bùi Thư Thần đột nhiên gọi.
Ôn Mộ tim đập thình thịch - sao lại gọi người ta lại làm gì? Không phải thật sự định đánh nhau đấy chứ?
Cố ảnh đế, quay lại cứu người đi...
Lăng Mặc dừng lại, cau mày nhìn Bùi Thư Thần.
"Các người đang yêu nhau?" Bùi Thư Thần hỏi thẳng.
"Ừ." Lăng Mặc không chút do dự thừa nhận.
Ôn Mộ sững người. Cố ảnh đế và Lăng Mặc... đang quen nhau sao?! Nhưng Lăng Mặc là alpha mà... Vậy Bùi Thư Thần sẽ nghĩ thế nào?
Lăng Mặc nhướn mày: "Công ty các anh sẽ không can thiệp vào chuyện riêng chứ?"
Bùi Thư Thần thẳng thắn: "Miễn là đừng làm loạn nơi công cộng. Nếu còn tái phạm, tôi không dám chắc mình sẽ làm gì."
Lăng Mặc hiểu ý - đây là cảnh cáo. Làm gì cũng phải biết tiết chế, phải biết suy nghĩ cho Cố Trì Thanh một chút.
"Biết rồi." - nói xong, Lăng Mặc lên xe rời đi.
Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm. May thật, không đánh nhau. Hai alpha mà lao vào đánh, cậu kéo cũng không nổi.
Bùi Thư Thần thấy cậu đứng đó mặt mũi ngốc ngốc, vừa buồn cười lại vừa thấy đáng yêu, liền kéo tay cậu đưa lên xe, còn cẩn thận thắt dây an toàn.
"Bùi tổng..." Ôn Mộ ngập ngừng, "Anh... anh không sao chứ?"
Bùi Thư Thần quay sang cười nhẹ: "Không có chuyện gì."
Ngoan quá đi à.
Hắn cho rằng Ôn Mộ đang hỏi liệu chuyện tình của Cố Trì Thanh có ảnh hưởng đến Hoàn Thái hay không.
Đúng là sẽ có ảnh hưởng. Việc Cố Trì Thanh yêu đương - lại còn là AA luyến, nếu công khai sẽ gây ra làn sóng thoát fan không nhỏ, ảnh hưởng tới doanh thu.
Nhưng Bùi Thư Thần cũng không phải người vô tình đến mức can thiệp vào đời tư nghệ sĩ. Cố Trì Thanh là diễn viên, không phải thần tượng, chuyện yêu đương đâu cần giấu giếm mãi. Chỉ cần xử lý truyền thông ổn thỏa, tung tin từ từ, không gây sốc là được.
Đến dưới nhà Hứa Mạn, Bùi Thư Thần giúp Ôn Mộ tháo dây an toàn, tay thuận thế vuốt nhẹ tóc cậu, khi rút tay về còn khẽ chạm vào tai và má - không dấu vết, nhưng rất tự nhiên.
"Vào đi."
"Vâng, Bùi tổng... hẹn gặp lại." Ôn Mộ đáp, giọng vẫn mang theo chút do dự.
Cậu vẫn đang nghĩ: sao Bùi Thư Thần lại có thể bình tĩnh như vậy? Lẽ nào... hắn thật sự đã buông bỏ tình cảm với Cố Trì Thanh?
Một cảm xúc lạ lùng âm thầm trỗi dậy trong lòng Ôn Mộ - một niềm vui vụng trộm, rồi lại bị thay thế ngay bằng một ý nghĩ khác.
Nếu Bùi Thư Thần không còn thích Cố Trì Thanh nữa... thì sự tồn tại của cậu còn ý nghĩa gì không?
Vì vậy, hành động dịu dàng hôm nay... chẳng phải là "hồi quang phản chiếu" trước khi kết thúc hợp đồng, rồi chuẩn bị bảo cậu dọn đi sao?
Mang theo suy nghĩ ấy, Ôn Mộ trở lại nhà Hứa Mạn mà vẫn bồn chồn không yên. Định bụng ngủ một giấc cho quên hết, nhưng nằm mãi không chợp mắt nổi. Đến khi cùng mẹ và em gái đi công viên, đầu óc vẫn cứ để đâu đâu.
Hứa Mạn nhìn con trai thất thần, trong lòng xót xa. Bà vốn muốn hỏi han vài câu nhưng lại sợ mở lời chỉ khiến Ôn Mộ thêm buồn, mà bản thân bà cũng chẳng giúp được gì nhiều.
-
Từ công viên trò chơi đi ra thì trời đã nhá nhem tối. Hứa Mạn dắt Ôn Dao về nhà, còn Ôn Mộ bắt xe quay lại nhà của Bùi Thư Thần.
Vừa mở cửa, Ôn Mộ suýt nữa hét thành tiếng.
Phòng khách bừa bộn không thể tin nổi. Ngăn kéo bị lôi ra hết, bình nước, ly tách, lọ hoa, đệm ghế sofa... Tất cả những gì có thể rơi khỏi chỗ đều nằm ngổn ngang trên sàn.
Bị trộm à?!
Ôn Mộ hoảng sợ đến mức lấy tay bịt miệng, cố giữ bình tĩnh không để bản thân hét lên. Cậu rón rén đảo mắt quanh phòng khách, tránh làm xáo trộn hiện trường, định lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhưng nghĩ kỹ lại... kẻ trộm nào lại ngu đến mức lục tung phòng khách rồi vẫn còn loanh quanh ở đây? Với thân phận của Bùi Thư Thần, đồ có giá trị chắc chắn không để lộ thiên mà đều được cất kỹ trong két sắt hay ngân hàng. Trong phòng khách thì có gì để lấy?
Huống hồ mọi thứ không giống bị lục tìm, mà giống bị đập phá hơn.
Một cảm giác bất an trào lên trong lòng.
Ôn Mộ cố gắng tìm chỗ đặt chân, cẩn thận bước qua đống đồ đạc vỡ vụn. Khu vực cầu thang đỡ hơn một chút, chỉ có vài chiếc bình hoa bị đập vỡ.
Đúng như cậu đoán, "hung thủ" - Bùi Thư Thần đang ngồi co chân bên giường, mắt đỏ hoe.
Thấy Ôn Mộ đến, hắn ngẩng lên nhìn một cái rồi lập tức cúi đầu, ánh mắt né tránh, giống như đứa trẻ làm sai chuyện đang chờ bị mắng.
Tim Ôn Mộ bỗng chùng xuống.
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Bùi Thư Thần toát lên vẻ tuyệt vọng và đau đớn tột cùng, sự buồn bã như muốn nhấn chìm cả căn phòng. Ôn Mộ cũng cảm thấy bị cuốn vào cảm xúc ấy.
Quả nhiên là vì chuyện của Cố Trì Thanh và Lăng Mặc. Bùi Thư Thần dù ngoài mặt tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng vẫn không thể chấp nhận được.
Ôn Mộ đặt mình vào hoàn cảnh của người nọ mà suy nghĩ một chút. Nếu cậu là Bùi Thư Thần, trước giờ vẫn cho là Cố Trì Thanh không thích alpha nên mới không dám tỏ rõ tâm ý với người ta, đột nhiên quay đầu một cái crush đã ở cùng một alpha khác. Loại đả kích này, Ôn Mộ cảm thấy chính cậu cũng không chấp nhận được.
Bùi Thư Thần thật sự rất đáng thương. Ôn Mộ thấy xót xa đến mức không đành lòng, bước tới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vỗ về lưng an ủi.
"Xin lỗi," Bùi Thư Thần khẽ giọng nói, "Tay anh... không kiểm soát được."
Tiểu Hắc từ đâu đó lững thững đi tới, kéo quần Ôn Mộ, "meo" một tiếng như muốn tố cáo: Em đã cố ngăn rồi, mà không ngăn được...
"Không sao, không sao," Ôn Mộ dịu giọng, "Đồ hỏng thì sửa, không sửa được thì mua lại, không sao hết."
Bùi Thư Thần tựa đầu vào ngực Ôn Mộ, khẽ gật đầu, ánh mắt u uất như đứa trẻ vừa bị cả thế giới bỏ rơi. Trái tim Ôn Mộ như bị bóp nghẹt.
Hắn rõ ràng là bị chấn động nặng, kỳ mẫn cảm cũng bị kích phát.
Ôn Mộ không do dự, nghiêng đầu đưa sau gáy tới gần, để Bùi Thư Thần cắn một cái - an ủi cũng là chữa lành.
Sau đó cậu nhẹ nhàng dỗ dành hắn ngủ thiếp đi, như dỗ một đứa trẻ lạc đường.
Sáng hôm sau, không ai nhắc lại chuyện đêm qua. Trong lúc họ đi làm, nhân viên đến thay hết đồ đạc trong phòng khách, âm thầm như chưa từng có gì xảy ra.
Ôn Mộ hiểu ý, biết Bùi Thư Thần không muốn khơi lại chuyện cũ. Còn Bùi Thư Thần thì lại cho rằng Ôn Mộ đã biết mình phát bệnh, vậy cũng không cần phải giải thích thêm nữa.
"Có thể khôi phục lại như ban đầu không?" Bùi Thư Thần hỏi.
Một ông thợ già nhìn kỹ món đồ, chậm rãi gật đầu: "Có thể. Nhưng sẽ mất khá nhiều thời gian."
Lúc này, Bùi Thư Thần đang đứng trong một xưởng thủ công nhỏ.
Hắn cứ tưởng mình đã khỏi hẳn căn bệnh kia, không ngờ lại có ngày tái phát - chỉ vì vô tình làm rơi chiếc lược mà Ôn Mộ đã tặng.
Khi thấy hoa văn trên chiếc lược gỗ bị trầy xước, tâm trạng hắn bỗng hoàn toàn sụp đổ. Lúc lấy lại tinh thần, toàn bộ căn nhà đã bị hắn đập phá sạch sẽ.
Chiếc lược ấy, là món quà Ôn Mộ đích thân chọn cho hắn.
Chỉ là một vết xước nhỏ thôi, nhưng với hắn, đó như một sự xúc phạm, một mất mát không thể chấp nhận nổi. Đó là món quà của người mà hắn yêu thương.
Mà nói đến mới nhớ - sinh nhật của Ôn Mộ cũng sắp đến rồi.
Hắn là người rất chú trọng cảm giác nghi thức, lần này... hắn đã có quyết định. Hắn muốn nhân dịp đó, nghiêm túc nói với Ôn Mộ:
Rằng hắn muốn bên cậu suốt đời.
-
Ôn Mộ viết xong kịch bản phim, mang đến cho Doãn Đồng xem. Vừa xem xong, Doãn Đồng đã hỏi:
"Mộ Mộ, cậu có nhận ra chỗ nào chưa ổn không?"
Ôn Mộ gãi cổ, hơi lúng túng:
"Là tuyến tình cảm đúng không, thầy Doãn?"
Doãn Đồng bật cười: "Phần huấn luyện, thi đấu, cao trào đều không tệ. Nhưng tuyến tình cảm thì... thêm vào còn không bằng không có."
Ôn Mộ gật đầu khiêm tốn: "Em sửa mãi phần này mà vẫn thấy không ổn."
Doãn Đồng gật gù: "Tình cảm tuyến của cậu khá cũ kỹ, kiểu 'yêu mà không được', trình tự cũng là trình tự ấy. Nhưng nội tâm nhân vật lại không đủ sức thuyết phục - không thấy được anh ta yêu sâu đậm đến mức nào. Như thể sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất, chuyện tình cảm chỉ như thêm vào cho có."
Anh dừng lại một chút rồi đề nghị: "Hoặc cậu có thể tìm cách gắn tuyến tình cảm vào sự nghiệp của nhân vật. Ví dụ như, anh ta giành chiến thắng không chỉ vì mơ ước, mà còn vì muốn nhận được ánh mắt công nhận từ người mình yêu."
"Dạ... em hình như hiểu một chút rồi." Ôn Mộ gật đầu, tiếp thu.
Về đến nhà, cậu bắt đầu chỉnh sửa lại phần kịch bản. Trong đó, nam chính yêu đơn phương một đồng đội - cũng là một alpha. Nhưng người mà đồng đội ấy thích, lại là một cô gái Omega cùng đội.
Ngay từ đầu, Ôn Mộ đã thấy tình huống này rất giống với cảm xúc của Bùi Thư Thần.
Chỉ mới hôm qua, cậu vẫn còn nhìn thấy Bùi Thư Thần khổ sở đến mức phát bệnh vì chuyện của Cố Trì Thanh và Lăng Mặc. Lúc ấy, Ôn Mộ bỗng như hiểu ra...
Ánh mắt của nam chính luôn dõi theo người kia - nhưng trong mắt người ấy, chưa từng có hắn.
Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau lòng, như bị ai bóp nghẹt không thở nổi.
Ngày 28 tháng 5 là ngày sinh nhật ghi trên chứng minh thư của Ôn Mộ — thực ra là ngày nguyên chủ được đưa vào trại trẻ mồ côi. Ôn Mộ là trẻ bị bỏ rơi, không ai biết sinh nhật thật sự của cậu là ngày nào. Viện trưởng khi ấy bèn lấy ngày đón cậu vào làm ngày sinh nhật.
Các đồng nghiệp trong tổ biên kịch tổ chức cho cậu một bữa tiệc nhỏ. Ôn Mộ đội mũ sinh nhật, thổi nến và lặng lẽ ước nguyện.
Cậu có nhiều lời cầu nguyện - hi vọng Hứa Mạn và Ôn Dao luôn khoẻ mạnh, mong mình có thể viết được nhiều câu chuyện hay hơn, mong đồng nghiệp đều thuận lợi... và cũng mong Bùi Thư Thần đừng mãi đau khổ như thế.
Sau khi nhận được những món quà và lời chúc phúc, Ôn Mộ nâng ly rượu:
"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc em suốt thời gian qua. Ly rượu này, kính mọi người!"
Nói rồi cậu cạn sạch một hơi.
Cả tổ tròn mắt kinh ngạc:
"Woa, không ngờ Mộ Mộ tửu lượng tốt thật đó!"
Ôn Mộ cười ngượng.
Thật ra tửu lượng của cậu không tệ. Trước đây hồi đại học, từng uống với bạn cùng phòng thất tình đến mức bạn kia nôn thốc nôn tháo, còn cậu thì chẳng hề gì.
Nhưng Ôn Mộ vẫn ít khi uống rượu, bởi vì cậu luôn thấy cuộc sống đầy hy vọng, chẳng có gì phải mượn rượu giải sầu cả.
Tuy nhiên hôm nay uống loại rượu nặng, tửu lượng dù có tốt cũng bắt đầu thấy lâng lâng. Mà cái cảm giác hơi say ấy lại khiến Ôn Mộ thấy dễ chịu. Vì mấy ngày nay, cậu thật sự không vui.
Cứ mãi suy nghĩ về nam chính trong kịch bản - người ôm tình cảm đơn phương, người không bao giờ được nhìn lại.
Thầy Doãn bảo cậu nên nghe vài bản tình ca chậm rãi, tìm chút cộng hưởng cảm xúc. Cậu chọn được một bài hát có phần lời rất hợp:
"Tôi yêu người, không phải người yêu của tôi. Trong lòng người ấy, từng tấc đều dành cho người khác."
Ca khúc này cậu đã nghe cả ngày, đến cả trong buổi tiệc sinh nhật cũng không ngừng văng vẳng trong đầu.
Một ly rượu vào, đầu óc bắt đầu lâng lâng, cậu không kiềm được rót thêm ly nữa.
Chu Bắc hoảng: "Mộ Mộ, bớt uống lại đi! Rượu này nặng lắm đó."
Ôn Mộ cười: "Không sao, tôi uống được mà."
Bài hát ấy như bị ma ám, lặp đi lặp lại trong đầu cậu. Hôm nay... nhất định phải uống đến mức nó biến mất.
Sau khi ăn uống vui vẻ, náo nhiệt một hồi, Ôn Mộ chợt nhớ ra - Bùi Thư Thần đã từng dặn cậu, buổi chiều có thể thoải mái cùng đồng nghiệp tụ họp, nhưng buổi tối thì phải dành thời gian cho hắn.
Ôn Mộ không nghĩ Bùi Thư Thần sẽ làm gì đặc biệt, càng không dám hy vọng xa vời rằng đối phương sẽ tổ chức sinh nhật cho mình. Ngược lại, đầu óc lại bắt đầu suy diễn lung tung: lỡ đâu tối nay Bùi Thư Thần định nói lời chia tay thì sao? Hợp đồng kết thúc trước thời hạn, bảo cậu thu dọn hành lý rời đi?
Càng nghĩ càng rối, Ôn Mộ không kìm được mà lại rót thêm một chén đầy.
Kết quả, tiệc sinh nhật kết thúc trong tiếng cười nói rôm rả, và Ôn Mộ - say rồi.
Nhưng không ai nhìn ra cả.
Tửu lượng của cậu thật sự không tệ. Sau khi say, trông vẫn tỉnh táo như thường - không nôn, không khóc lóc, cũng không làm trò. Nói chuyện đâu ra đó, hành động rõ ràng, ánh mắt sáng hơn bình thường một chút, nếu không ngửi thấy mùi rượu thì không ai biết được cậu đã uống không ít.
Khi Bùi Thư Thần đến đón, ngửi thấy mùi rượu trên người Ôn Mộ liền nhíu mày hỏi: "Uống bao nhiêu rồi đấy?"
"Chỉ vài chén thôi mà, tửu lượng của em tốt lắm, Bùi tổng đừng lo." Ôn Mộ đáp.
Bùi Thư Thần quan sát một chút, thấy cậu bước đi thẳng tắp, nói năng lưu loát, không hề có dấu hiệu gì là say, cũng yên tâm hơn. Chỉ có đôi mắt kia... trong trẻo lạ thường.
Đứa nhỏ này tửu lượng giỏi như vậy, hắn cũng thật không ngờ.
Dưới ánh mắt chăm chú của đồng nghiệp, Bùi Thư Thần nắm tay Ôn Mộ rời đi. Chu Bắc nhìn theo, ánh mắt đầy vui mừng: Cuối cùng cũng hòa nhau rồi à!
Nhưng chưa đi được bao xa, một chiếc Porsche đậu trước cửa mở ra. Diệp Tĩnh Đường bước xuống, tay cầm một bó tulip trắng.
Bùi Thư Thần liếc cậu ta bằng ánh mắt sắc như dao, hoàn toàn không có ý định để tâm, chỉ nắm chặt tay Ôn Mộ, định đi thẳng qua luôn.
Nhưng Diệp Tĩnh Đường sao có thể cam tâm? Anh ta chặn lại, chẳng buồn liếc nhìn anh trai mình, chỉ đưa hoa và một chiếc túi quà về phía Ôn Mộ: "Chúc mừng sinh nhật."
Những đồng nghiệp còn đứng lại xem trò vui đều hít hà, cảm giác như đang xem một phân đoạn gay cấn trong phim truyền hình: hai huynh đệ, ánh mắt đều dán chặt vào cùng một người - Ôn Mộ.
Bùi Thư Thần khẽ cúi đầu, nói nhỏ bên tai Ôn Mộ: "Mộ Mộ, đừng nhận."
Ôn Mộ đang hơi say, không nhận ra xưng hô kia đã khác trước, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ, không nhận."
Khóe môi Bùi Thư Thần cong lên, quay sang Diệp Tĩnh Đường, thản nhiên nói: "Nghe rõ chưa?"
Nói rồi hắn vòng tay ôm lấy Ôn Mộ, dẫn cậu rời đi một cách vô cùng đắc ý.
Diệp Tĩnh Đường lặng người thu tay lại, mắt đầy hụt hẫng. Chỉ đến khi ngẩng lên nhìn quanh, mới phát hiện các đồng nghiệp đang lặng lẽ tản ra bốn phía như chưa từng chứng kiến chuyện gì...
-
Bùi Thư Thần đưa Ôn Mộ về đến nhà, mở cửa xe, dắt tay cậu lên lầu. Ôn Mộ ngoan ngoãn đi theo.
Vào đến phòng thay đồ, Bùi Thư Thần mở một ngăn kéo. Nơi đó từng có hơn sáu mươi chiếc đồng hồ - đều là vòng cách tin tức tố, đủ loại kiểu dáng, bày gọn gàng thành hai hàng.
Giờ đây, đồng hồ chỉ còn một kiểu - giống nhau như đúc, chỉ khác kích cỡ.
Bùi Thư Thần vòng tay ôm lấy vai Ôn Mộ, dịu dàng nhìn cậu:
"Đây là quà tặng anh chuẩn bị cho em."
Ôn Mộ rất phối hợp "Oa" một tiếng đầy kinh ngạc.
"Nhưng mà..." Cậu nghi hoặc gãi đầu, "Sao lại nhiều như vậy? Thật sự quá nhiều luôn á."
Bùi Thư Thần nhìn cậu đầy sâu lắng, giọng nói nhẹ đến mức như sợ dọa đến người trong lòng: "Bởi vì anh muốn mỗi ngày đều được đeo vòng giống em."
Đôi mắt Ôn Mộ sáng rực như sao, không chút do dự gật đầu: "Được mà!" Bùi Thư Thần muốn gì, cậu đều muốn làm theo.
Niềm vui trong lòng Bùi Thư Thần gần như trào ra ngoài, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế, sợ Ôn Mộ chưa hiểu rõ ý mình, liền xác nhận lại một lần nữa: "Vậy... em đồng ý ở bên anh sao?"
Ôn Mộ suy nghĩ ngây ngốc một chút, rồi mạnh mẽ gật đầu: "Em đồng ý". Với lại, chẳng phải từ trước đến giờ vẫn luôn bên nhau sao?
Bùi Thư Thần vốn nghĩ Ôn Mộ sẽ đồng ý, nhưng không ngờ lại đồng ý dễ dàng đến vậy. Em thật lòng thích anh, mới có thể không chút do dự trước mọi điều anh làm - những chuyện lằng nhằng, vụng về, và cả lời tỏ tình không mấy ngọt ngào.
Tim hắn mềm đến độ không còn hình dạng, siết nhẹ eo nhỏ của Ôn Mộ, kéo người áp sát vào mình. Hai cơ thể vừa khít tựa như sinh ra để dành cho nhau. Bùi Thư Thần tựa trán vào trán cậu, khẽ thì thầm: "Anh yêu em đến mức chính anh cũng không hiểu nổi nữa..."
Ôn Mộ mơ hồ nghĩ, Bùi Thư Thần nói yêu cậu... Thì ra cậu đúng là rất dễ khiến người khác yêu mến, dù sao cậu cũng rất yêu chính mình mà.
Do uống rượu, hai má Ôn Mộ ửng hồng như phủ một lớp phấn đào, rơi vào mắt Bùi Thư Thần liền thành nét thẹn thùng vô cùng đáng yêu.
Rõ ràng ngại đến đỏ mặt, vậy mà vẫn thẳng thắn nhìn vào mắt hắn - giống hệt một chú ngốc ngọt ngào khiến Bùi Thư Thần càng nhìn càng mê. Hắn khẽ nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Nụ hôn nhẹ nhàng như đang chạm vào một món bảo vật mong manh.
Ôn Mộ ngoan ngoãn ôm cổ hắn, tay đặt hờ lên vai. Cậu rất thích Bùi Thư Thần hôn mình - cảm giác tê tê, mềm mềm, dễ chịu vô cùng.
Thế nhưng người kia chỉ chạm nhẹ trên môi rồi dừng lại. Ôn Mộ bị chọc đến ngứa ngáy trong lòng, liền thăm dò vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lên môi đối phương.
Hành động ấy như mồi lửa đốt vào thuốc nổ. Bùi Thư Thần bị khơi dậy ham muốn, lập tức nghiêng người, cướp lấy đôi môi nhỏ, nụ hôn dần trở nên sâu sắc và cuồng nhiệt.
Vị ngọt của Ôn Mộ trộn lẫn với mùi tin tức tố đặc trưng khiến Bùi Thư Thần gần như muốn nuốt người kia vào bụng. Hắn hôn đi hôn lại không biết chán, như thể đang thưởng thức hương vị ngon nhất đời mình.
Còn đang lơ mơ suy nghĩ những nơi khác liệu có giống vậy không...
Ôn Mộ bị hôn đến choáng váng, không biết lúc nào áo đã bị cởi, quần áo từng mảnh rơi xuống sàn nhà.
Bùi Thư Thần nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường, chôn mặt vào hõm cổ cậu mà cọ cọ. Ôn Mộ phối hợp khẽ rên rỉ, khiến người kia càng thêm trêu chọc.
"Bảo bối..." Bùi Thư Thần thì thầm, hơi thở gấp gáp, "Anh không đợi nổi nữa rồi, được không?"
Không có ai trả lời.
Hắn khẽ nhướng người nhìn - Ôn Mộ đã nhắm mắt ngủ mất, hơi thở đều đều, còn khe khẽ khò khè.
Bùi Thư Thần bật cười, dở khóc dở cười, đứng dậy giúp cậu mặc lại đồ ngủ, đắp chăn cẩn thận, rồi ôm cậu vào lòng.
Hắn đúng là quá nôn nóng rồi. Những chuyện thế này không cần vội - đợi sau khi kết hôn cũng chưa muộn.
Ôn Mộ tỉnh lại với một cơn đau đầu dữ dội.
Cậu nhắm mắt lại, mơ hồ nhớ ra tối qua cùng tổ biên kịch ra ngoài ăn uống, rồi được Bùi Thư Thần đón về. Sau đó thì... chẳng còn nhớ gì cả. Không lẽ lại gây chuyện mất mặt gì đó? Có thể là chưa kịp nói gì đã ngủ mất.
Hình như còn mơ thấy giấc mộng gì đó rất vui... nhưng giờ nghĩ không ra nổi.
Ôn Mộ hối hận, thật sự không nên uống nhiều đến vậy.
Cậu cảm thấy cả người uể oải, hơi mệt mỏi, vô thức cựa quậy. Người bên cạnh lập tức cảm nhận được động tĩnh, chậm rãi mở mắt.
Ôn Mộ giật mình khi bắt gặp ánh mắt Bùi Thư Thần - ánh mắt đó dịu dàng đến mức không thể diễn tả được, trong veo mà ẩn chứa niềm vui khôn xiết, xen lẫn một chút... thẹn thùng?
Bùi Thư Thần khẽ hôn lên trán cậu, thì thầm: "Bảo bối."
Ôn Mộ mở to mắt, mờ mịt chớp chớp...
Tình huống này là sao vậy?
Sao lại có chút... khủng bố quá rồi.