Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 52: Cậu ấy vốn dĩ thích tôi.




Ôn Mộ với chân đặt lên bụng Bùi Thư Thần, cả người ngồi cứng đờ, xấu hổ đến mức chẳng còn tâm trạng xem TV, đến nội dung đang chiếu là gì cũng không biết.

 

Chưa đầy năm phút sau, cậu thật sự chịu không nổi nữa, nhỏ giọng nói:
"Em... em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ."

 

Bùi Thư Thần nhẹ nhàng đáp:
"Ừ, cùng ngủ."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Tuy bình thường hai người cũng ngủ cùng giường, nhưng hôm nay câu "cùng ngủ" này nghe vào tai lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái một cách khó nói. Ôn Mộ bắt đầu thấy sợ sợ.

 

Chưa kịp phản ứng gì, Bùi Thư Thần đã dán lại gần, vòng tay ôm cậu vào lòng rồi cùng nhau về phòng ngủ. Vừa tới bên giường, Ôn Mộ liền dè dặt đề nghị:
"Bùi... ca, hay là... hôm nay mình đắp chăn riêng đi?"

 

Bùi Thư Thần ngẩn người:
"Vì sao?"

 

Ôn Mộ vắt óc suy nghĩ lý do, nhanh chóng tìm được một cái:
"Vì... em sợ đêm ngủ giành mất chăn của anh."

 

Sao mà chu đáo thế... Bùi Thư Thần cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh như đang cười trộm:
"Không sao, anh không sợ lạnh."

 

Đối phương đã nói vậy, Ôn Mộ cũng không tiện phản bác thêm, đành ngoan ngoãn nằm xuống, cố tình nép sát mép giường, giữ khoảng cách hết mức có thể.

 

Tuy vậy, Bùi Thư Thần lại hiểu nhầm hành động của cậu, cho rằng là do Ôn Mộ ngại ngùng.

 

Dù sao thì hai người cũng mới xác nhận mối quan hệ, hắn cũng phải cho cậu chút thời gian, thế nhưng... ánh mắt thẹn thùng kia, dáng vẻ nhỏ bé co ro kia, đúng là khiến người ta muốn ôm mãi không buông tay.

 

Thật giống một lời thoại trên bộ phim truyền hình kia, "Bộ dáng xấu hổ như vậy của nàng thật khiến trẫm thích đến khó lòng buông tay".

 

Hơn nữa, hắn là alpha mà, không chủ động thì còn ai chủ động?

 

Vì vậy, chỉ cần một cử động nhẹ, Bùi Thư Thần đã dễ dàng kéo Ôn Mộ lại vào lòng.

 

Ôn Mộ cứng đơ, không dám cử động.
"Ngủ ngon..." cậu lí nhí nói.

 

Bùi Thư Thần nhướng mày:
"Chỉ vậy thôi?"

 

"...Còn... còn gì nữa sao?"

 

Bùi Thư Thần đáp rất đàng hoàng:
"Không có hôn chúc ngủ ngon."

 

Ôn Mộ: "..."

 

Cái gì mà hôn chúc ngủ ngon? Chuyện này từ bao giờ là quy trình bắt buộc vậy? Trước đây đâu có!

 

Chưa kịp nghĩ thêm, Bùi Thư Thần đã cúi xuống hôn cậu một cái thật mềm. Ôn Mộ bị hôn đến choáng váng, chưa kịp định thần đã thấy tay đối phương luồn vào trong áo mình, lập tức cậu khẽ hốt hoảng, rụt người lại:
"Chờ... đợi đã... buồn ngủ thật mà... ngủ được không..."

 

Bùi Thư Thần thấy thế liền dừng lại, dịu dàng dỗ dành:
"Ừ, ngủ đi."

 

Ôn Mộ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cậu sớm đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, nhưng trước nay Bùi Thư Thần chưa từng có bất cứ hành động nào quá mức, khiến cậu nghĩ... chắc đối phương sẽ không thật sự "làm gì".

 

Nào ngờ vừa rồi cảm nhận rõ ràng tin tức tố đang khuếch tán, khiến Ôn Mộ bối rối đến tim đập loạn. Trong lòng dâng lên cảm giác có lỗi với Bùi Thư Thần.

 

Khi cậu đang sắp chìm vào giấc ngủ, lại nghe Bùi Thư Thần lẩm bẩm bên tai:
"Em không mặc đồ ngủ cũng được, anh không ngại."

 

Ôn Mộ: "!!!"

 

Tối nay kích thích nhiều quá rồi! Bùi Thư Thần từ nãy đến giờ cứ liên tục tung "câu thoại kinh người", Ôn Mộ cảm thấy não mình sắp cháy luôn!

 

Bùi Thư Thần còn nhẹ giọng giải thích:
"Trước đây chẳng phải em thích không mặc đồ ngủ à?"

 

Ôn Mộ im lặng.

 

Cậu nhớ ra, đúng là khi mới dọn về đây có mấy đêm đầu cậu chỉ mặc mỗi quần lót ngủ. Kết quả hôm sau tỉnh dậy thấy Bùi Thư Thần nằm bên cạnh, còn bị hắn lườm cho một trận rồi nghiêm túc yêu cầu cậu sau này nhất định phải mặc đồ ngủ.

 

Từ đó về sau, cậu không dám sơ suất nữa.

 

Giờ bị gợi lại, Ôn Mộ vội lắc đầu chối ngay:
"Không được, không được... Em quen rồi!"

 

Bùi Thư Thần hơi thất vọng, nhưng vẫn cười, giơ tay tắt đèn ngủ, khẽ xoa nhẹ hai má Ôn Mộ, thì thầm:
"Ngủ ngon."

 

-

 

Bùi Thư Thần đến chỗ bác sĩ Triệu kiểm tra, có lẽ cũng là lần kiểm tra cuối cùng.

 

"Chúc mừng cậu, đã khỏi hẳn rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này cũng sẽ không tái phát nữa." Bác sĩ Triệu nói.

 

Bùi Thư Thần thoáng trầm mặc, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc khó tả. Thật ra hắn có chút hoài niệm những lúc phát bệnh, lúc được Ôn Mộ dịu dàng dỗ dành, cảm giác ấy... rất đặc biệt.

 

Bác sĩ Triệu thấy vậy, không khỏi sốt ruột thay:
"Này, tôi nói cậu có chịu nghĩ thông không đấy? Ôn Mộ là omega tốt như thế, bỏ lỡ rồi thì cậu biết tìm đâu ra người thứ hai?"

 

Bùi Thư Thần liếc ông ta một cái, ánh mắt hờ hững.

 

Bác sĩ Triệu lập tức hiểu ra, cười ám muội:
"Ồ~ Vậy là cậu cũng thông rồi? Không sợ tương tư nhập cốt, vậy thì chúc mừng nhé. Khi nào mời rượu cưới đây?"

 

Khóe môi Bùi Thư Thần cong lên:
"Cũng sắp rồi."

 

Bác sĩ Triệu cảm khái:
"Nếu không phải nhờ cái bệnh này, có khi cậu cũng chưa chắc theo đuổi được kiểu omega mềm mại như vậy đâu."

 

Bùi Thư Thần không hề ngượng, thản nhiên đáp: "Ông thì biết cái gì."
"Cậu ấy vốn dĩ đã thích tôi từ lâu rồi."

 

Cho nên, có bệnh hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau.

 

Bác sĩ Triệu cảm thán:
"Chậc chậc, tôi còn nhớ lúc mới bắt đầu, cậu gọi cậu ấy là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, 'cái người kia', 'cái omega kia'. Giờ thì thấy thơm rồi chứ, Bùi tổng?"

 

Bùi Thư Thần dĩ nhiên không định thừa nhận, đổi chủ đề luôn, bắt đầu cùng bác sĩ Triệu nghĩ xem làm thế nào để cầu hôn thuận lợi.

 

Ôn Mộ vì muốn hiểu rõ hơn tâm lý nhân vật chính trong kịch bản nên đã hẹn gặp nguyên mẫu nhân vật - huấn luyện viên trượt băng nghệ thuật.

 

Vị huấn luyện viên này từng là vận động viên ưu tú, sự nghiệp đầy thăng trầm. Vì căn bệnh viêm cột sống gây đau nhức, từng muốn từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì liên tiếp giành được nhiều chức vô địch.

 

Trò chuyện một hồi, huấn luyện viên đột nhiên hỏi:
"Cậu làm việc ở Hoàn Thái à?"

 

Ôn Mộ gật đầu xác nhận.

 

Huấn luyện viên nói tiếp:
"Tổng tài của công ty các cậu, hồi nhỏ từng học trượt băng với tôi đấy. Lúc ấy tôi mới vừa xuất ngũ, cậu ta có năng khiếu lắm, nhưng tiếc là không theo đến cùng."

 

Ôn Mộ giật mình, không ngờ Bùi Thư Thần từng học trượt băng.

 

Huấn luyện viên kể tiếp, Bùi Thư Thần từng tham gia các giải đấu dành cho thiếu nhi và luôn giành giải nhất. Ôn Mộ nghe mà lòng hiếu kỳ trỗi dậy, rất muốn tận mắt xem thử dáng vẻ trượt băng của Bùi Thư Thần năm ấy.

 

Huấn luyện viên nhìn ra ngay, liền nói:
"Cậu ta hồi nhỏ đáng yêu lắm, học động tác cũng rất nhanh. Cậu muốn xem không? Tôi vẫn còn giữ video."

 

Ôn Mộ hai mắt sáng rỡ, liên tục gật đầu.

 

Đêm về nhà, thừa dịp Bùi Thư Thần còn đang tăng ca, Ôn Mộ lén đeo tai nghe bật video lên xem.

 

Video đầu tiên là cảnh thi đấu trượt băng thiếu nhi. Ôn Mộ thấy một Bùi Thư Thần bảy tuổi, mắt sáng long lanh, da trắng như sứ, mặt tròn tròn đáng yêu vô cùng.

 

Không giống với hình tượng trưởng thành lạnh lùng hiện tại chút nào, hồi ấy Bùi Thư Thần tràn đầy nét ngây thơ, hồn nhiên và rất hay cười.

 

Trong bộ đồ biểu diễn lấp lánh, cậu trai nhỏ bé ấy lướt trên sân băng, thực hiện một cú nhảy hai vòng đầy chuẩn xác, tiếp đất vô cùng vững vàng. Ôn Mộ không nhịn được mà "Oa" lên một tiếng - nhỏ vậy đã giỏi thế này rồi sao?

 

Ống kính lia đến khán đài, ghi lại hình ảnh Bùi Hoàn Chi đang ngồi cổ vũ. Lúc ấy, trông bà rất dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng mà Ôn Mộ từng gặp.

 

Ôn Mộ đang chăm chú xem thì Bùi Thư Thần lặng lẽ bước đến sau lưng mà cậu không hay biết.

 

Trong video, cậu bé Bùi Thư Thần nhận huy chương vàng, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Vừa rời bục trao giải, vì quá vui mừng, cậu liền chạy nhanh về phía Bùi Hoàn Chi... rồi vấp ngã sõng soài.

 

Ôn Mộ bật cười, che miệng:
"Phụt, ha ha ha ha..."

 

Phía sau vang lên một giọng quen thuộc:
"Buồn cười lắm à?"

 

Ôn Mộ hoảng hồn, vội đóng laptop lại:
"Bùi tổng... anh về từ bao giờ vậy?"

 

"Chỗ cú xoay kiểu chim yến giữa đoạn." Bùi Thư Thần bình thản đáp.

 

Ôn Mộ đỏ mặt lúng túng. Thế nhưng cậu vẫn không kìm được mà khen hắn một câu:

 

"Anh lúc nhỏ giỏi thật đấy."

 

Bùi Thư Thần ngoài mặt vẫn điềm nhiên:
"Chuyện lâu rồi, quên gần hết rồi."

 

Kỳ thực, đó là trận đấu cuối cùng hắn tham gia.

 

Ôn Mộ tò mò:
"Sau đó sao không tiếp tục nữa? Thật tiếc."

 

"Sau bận quá, không có thời gian," Bùi Thư Thần đáp.

 

Thực ra, nguyên nhân chủ yếu là do Bùi Hoàn Chi. Nhưng đó là phần quá khứ không vui, hắn không muốn Ôn Mộ biết.

 

"Vậy... huy chương khi ấy giờ vẫn còn chứ?"

 

Bùi Thư Thần kéo Ôn Mộ đến tủ sách, lấy ra một hộp nhỏ, bên trong là chiếc huy chương vàng năm nào.

 

Ôn Mộ cẩn thận sờ lên, trong lòng không khỏi xúc động. Nhất định khi ấy Bùi Thư Thần rất yêu môn thể thao này, mà để từ bỏ chắc chắn phải trải qua một đoạn thời gian rất khó khăn.

 

Cậu đưa huy chương lại cho hắn, nhưng Bùi Thư Thần không nhận:
"Cho em đó, giữ mà chơi."

 

"Không được, thứ quan trọng thế này... em sao dám nhận?" Ôn Mộ vội xua tay.

 

"Đồ của anh, chẳng phải cũng là của em sao?"

 

Ôn Mộ ngẩn người.

 

Câu nói ấy, Bùi Thư Thần nói rất tự nhiên, như thể vốn dĩ nên là vậy.

 

Nhưng sao lại như thế được? Đồ của Bùi Thư Thần... sao có thể là của cậu?

 

Thấy Ôn Mộ ngẩn ngơ, Bùi Thư Thần cúi người hôn lên môi cậu một cái.

 

Đồ ngốc dễ dỗ quá. Cho cậu cái gì cũng vui như trẻ con được quà.

 

-

 

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Ôn Mộ đã ôm má trái, mặt nhăn nhó.

 

Bùi Thư Thần thấy vậy liền lo lắng hỏi:
"Sao thế? Đau răng à?"

 

Ôn Mộ khẽ gật đầu, khuôn mặt nhỏ cau lại vì đau.

 

"Há miệng ra, để anh xem nào," Bùi Thư Thần nói, giọng dịu dàng.

 

Ôn Mộ ngoan ngoãn làm theo. Bùi Thư Thần lấy đèn pin nhỏ soi vào bên trong, thấy tận phía cuối hàm có một chiếc răng đang nhú lên, vừa nhô khỏi lợi.

 

"Răng khôn rồi," Bùi Thư Thần kết luận, "Phải đi bệnh viện nhổ thôi."

 

Ôn Mộ lập tức trợn tròn mắt.
Nhổ răng?!

 

Thấy vẻ mặt như gặp đại địch của cậu, Bùi Thư Thần hỏi lại:
"Sợ à?"

 

Ôn Mộ sợ chết khiếp. Chỉ cần nghĩ đến mấy thứ lạnh toát như kẹp kim loại, kim tiêm, mũi khoan... là da đầu cậu đã tê rần, sống lưng lạnh toát.

 

"Không nhổ sau này dễ bị viêm lắm," Bùi Thư Thần vừa nhẹ nhàng xoa xoa tai Ôn Mộ, vừa bình tĩnh nói tiếp, "Với lại sau này em mang thai, đau răng thì không được uống thuốc đâu, chỉ có thể ráng chịu. Anh nhìn thấy chắc đau lòng chết mất."

 

Ôn Mộ ngẩn người.

 

Mang... mang thai? Gì cơ? Bùi Thư Thần... vừa nói gì vậy?!!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận