Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 53: Rời đi.




Ôn Mộ chết lặng, Bùi Thư Thần thế mà có thể tùy tiện nói ra mấy lời này, sao mà... sao mà không biết xấu hổ như vậy, chuyện mang thai sao có thể mang ra mà đùa giỡn cơ chứ!?
Cậu đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối. Vậy mà Bùi Thư Thần vẫn bình tĩnh như không, còn bắt đầu tưởng tượng đến cảnh làm thế nào để khiến cậu... mang thai.

 

May mà hắn nhanh chóng kéo tư duy quay về thực tại, nghiêm túc nói:
"Đau dài không bằng đau ngắn. Hôm nay đi nhổ luôn, anh đi với em."

 

Ôn Mộ giãy giụa một hồi không được, cuối cùng cũng bị hắn hôn dỗ dành, mơ mơ màng màng bị đưa đến bệnh viện. Lúc nằm trên ghế chờ nhổ răng, Ôn Mộ hồi hộp đến mức run lẩy bẩy. Bùi Thư Thần ngồi bên nắm tay cậu, dịu dàng an ủi.

 

Khi tiêm thuốc tê, Ôn Mộ đau đến phải rên lên một tiếng, Bùi Thư Thần xót đến cau cả mày.

 

Bác sĩ Triệu tình cờ đi ngang, đứng ở cửa nhìn một màn ấy, cảm khái: không ngờ Bùi tổng lại đối với vợ tương lai cưng chiều như vậy - đúng là nam nhân tốt.

 

Nhổ răng xong, Ôn Mộ như mất hồn mất vía. Mãi đến khi về đến nhà mới dần tỉnh táo lại. Vì mới nhổ răng, cậu chỉ có thể ăn cháo loãng. Bùi Thư Thần dặn đầu bếp nấu cháo, còn tự mình cầm muôi múc cháo đòi đút cho cậu ăn.

 

Ôn Mộ xấu hổ nhận lấy:
"Em còn dùng tay được mà, tự ăn được."

 

"Ừ," Bùi Thư Thần cười khẽ, khóe môi cong lên rõ ràng mang ý trêu ghẹo.

 

Ôn Mộ biết hắn đang cười gì, mặt cậu sưng một bên như thể có ai nhét bánh bao vào trong má. Vậy mà Bùi Thư Thần còn lấy đó làm chuyện cười, đúng là quá đáng.

 

Cậu thảm như vậy rồi, Bùi Thư Thần còn cười cậu - người xấu.

 

Dù lúc ấy cậu gần như bị dọa ngất, vẫn còn nhớ rõ sau khi rút răng xong, lúc được Bùi Thư Thần ôm ra khỏi phòng khám hắn đã nhẹ nhàng nói:
"Bảo bối giỏi lắm, dũng cảm lắm."

 

Lời ấy như đâm vào lòng, khiến Ôn Mộ suýt bật khóc, không biết có phải do thuốc tê hết tác dụng, hay là do tim quá mềm.

 

Răng khôn của Ôn Mộ là loại mọc lệch, gây đau nhức dữ dội sau khi thuốc tê tan. Hơn nữa, nhổ răng xong còn mất sức, Ôn Mộ cả người mệt rã rời, tâm trạng cũng rớt xuống đáy.

 

Buổi tối Bùi Thư Thần lấy cớ dẫn cậu ra ngoài cho khuây khỏa, bảo cậu thay đồ cho ấm.

 

Tới nơi, Ôn Mộ mới hiểu vì sao hắn nói phải mặc dày một chút, đó là một sân trượt băng trong nhà rộng lớn, vắng vẻ đến mức không một bóng người.

 

Đây chính là nơi Bùi Thư Thần bắt đầu học trượt băng từ năm bốn tuổi. Sau này khi Bùi Hoàn Chi không cho tiếp tục học, sân băng cũng bị bán đi. Mười mấy năm sau Bùi Thư Thần đã mua lại.

 

"Em không phải đang viết kịch bản phim về trượt băng sao?" Bùi Thư Thần nói.

 

"Anh đưa em đến trải nghiệm thực tế."

 

Mắt Ôn Mộ sáng rực lên:
"Nhưng mà... em không biết trượt..."

 

"Anh dạy."

 

Bùi Thư Thần ngồi xổm xuống giúp Ôn Mộ mang giày trượt, sau đó nắm tay cậu, từ từ dắt đi trên sân băng. Ôn Mộ căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ, hai tay nắm chặt tay Bùi Thư Thần như ôm cọc cứu mạng.

 

"Thả lỏng đi, anh sẽ không để em ngã đâu," Bùi Thư Thần cười nói.

 

Ôn Mộ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lập tức dừng lại ở gương mặt hắn.

 

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Bùi Thư Thần không đeo kính, đôi mắt mang ý cười dịu dàng, vài sợi tóc mái rũ xuống trán. Anh tuấn đến mức khiến tim cậu như muốn dừng lại.

 

Ôn Mộ hoảng hốt. Sân băng quá tĩnh, cậu sợ tiếng tim mình đập quá lớn sẽ bị nghe thấy.

 

Có lẽ ánh mắt cậu nhìn quá lộ liễu, Bùi Thư Thần khẽ cong môi cười:
"Đẹp trai lắm sao?"

 

Ôn Mộ quýnh lên, ấp úng không biết nên trả lời như thế nào. Một giây sau cậu đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Bùi Thư Thần.

 

Bùi Thư Thần không kịp chuẩn bị mà buông tay ra, sau đó phản ứng lại ôm lấy eo cậu nhấc bổng khỏi mặt băng, ôm trọn vào lòng rồi xoay tròn vài vòng.

 

Hoảng loạn qua đi, Ôn Mộ bật cười, vừa cười vừa thấy vết thương nhói lên.
"Anh dọa em một trận!"

 

"Nhưng vui đúng không?" Bùi Thư Thần hỏi.

 

Ôn Mộ gật đầu, vẫn chưa hết cười.

 

Chỉ chốc lát sau, lại bị xoay thêm mấy vòng nữa.

 

-

 

Mặt Ôn Mộ đã bớt sưng, chiếc răng khôn kia cũng xem như đã an ổn. Bùi Thư Thần không chờ thêm được nữa, lập tức dẫn cậu ra ngoài "ra mắt", chính hắn cũng không biết từ bao giờ bản thân lại thích... khoe bạn trai đến thế.

 

Lần này là tham gia buổi công bố một trò chơi mới, mà khéo thay Ôn Mộ chính là biên kịch chấp bút cho phần cốt truyện. Dẫn bạn trai đi ăn tiệc mừng, đúng là danh chính ngôn thuận đến không thể chê vào đâu được.

 

Sau khi sự kiện kết thúc, dưới ánh đèn flash và ánh mắt của bao người, Bùi Thư Thần nắm tay Ôn Mộ vô cùng tự nhiên, còn cố tình để phóng viên chụp rõ hai chiếc đồng hồ đôi trên cổ tay họ.

 

Ôn Mộ ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hốt hoảng, Bùi Thư Thần đang làm cái gì vậy!?

 

Mãi cho đến khi rời khỏi khu vực ống kính, Ôn Mộ mới dè dặt hỏi: "Bùi tổng... Vừa rồi có rất nhiều truyền thông đều chụp được..."

 

Bùi Thư Thần vẻ mặt ung dung, còn tỏ ra rất vui vẻ:
"Chính là để họ chụp mà."

 

Ôn Mộ sững người, trong đầu xoay vòng cả buổi vẫn không hiểu nổi, chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất: có phải gần đây Cố Trì Thanh và Lăng Mặc dính scandal yêu đương, hắn không muốn mình thua kém nên cũng chơi lớn?

 

Tin tức nhanh chóng leo lên top 1 hot search. Ôn Mộ, cái tên tưởng như đã biến mất khỏi giới giải trí, nay lại một lần nữa được cộng đồng mạng "đào mộ".

 

Netizen lập tức lôi lại video thanh minh năm ngoái của Bùi Thư Thần, so với ánh mắt tràn đầy yêu thương hôm nay nhìn Ôn Mộ, ai nấy đều cảm khái:
"Nhân loại là động vật dùng mắt nhìn."

 

Khán giả tò mò: nếu đã "ôm được bắp đùi vàng", sao Ôn Mộ không có tài nguyên gì nổi bật? Hóa ra bây giờ cậu đã chuyển sang làm biên kịch.

 

Cư dân mạng thi nhau bình luận:

 

[ Kịch bản của anh ấy chắc còn xem được không vậy? ]

 

[ Cầu đừng lên sóng, tha cho khán giả đi... ]

 

[ Bùi tổng lấy lòng người yêu đúng là không có giới hạn. ]

 

Ôn Mộ nhìn thấy hết những lời đó nhưng chẳng để tâm. Làm biên kịch vốn là công việc phía sau hậu trường, chỉ cần viết tốt kịch bản là được, còn người khác hiểu lầm hay đánh giá thế nào, với cậu chẳng ảnh hưởng gì.

 

Cho đến khi có người bình luận:
[ Bùi Thư Thần trước kia không phải tuyên bố không thích Omega sao? Nói trắng ra vẫn là động vật thị giác nông cạn thôi mà. ]

 

Bình luận này vốn chỉ là một dòng tiêu cực trong hàng nghìn comment, ai ngờ lại bị "tay trượt" bấm thích bởi một cái tên đặc biệt - Từ Trác, nghệ sĩ dưới trướng Hoàn Thái, đồng thời cũng là anh họ của Ôn Mộ.

 

Người đại diện của Từ Trác suýt chút nữa muốn khóc:
"Ăn dưa cũng phải dùng nick phụ chứ! Bấm like bằng tài khoản chính là muốn chết à?!"

 

Từ Trác qua loa xin lỗi. Hắn đương nhiên không cần nick clone, bởi vì đấy không phải trượt tay, mà là hắn cố ý.

 

Anh ta thực lòng thấy câu nói đó đúng quá đi chứ. Bùi Thư Thần rõ ràng là hạng người nông cạn, vậy mà không ai dám nói, anh ta bấm like để bày tỏ "chính nghĩa" thì có sao.

 

Vừa hay, Bùi Thư Thần đang tham gia một buổi phỏng vấn cho tạp chí, phóng viên hỏi: "Có thể hỏi ngài một số câu về đời sống riêng tư không?"

 

Trước đây, kiểu câu hỏi này chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng giờ thì khác, Bùi Thư Thần ước gì đối phương hỏi thêm nhiều hơn.

 

"Bùi tổng, xin hỏi... việc hôm nay ngài công khai nắm tay bạn trai, có phải là xác nhận mối quan hệ chính thức không?"

 

"Ừm," Hắn gật đầu, khẳng định chắc nịch.

 

"Chúc mừng Bùi tổng," phóng viên tiếp lời, "Nhưng hôm nay có một nghệ sĩ Hoàn Thái bấm like một bình luận gọi ngài là 'động vật thị giác nông cạn'. Ngài nghĩ sao về chuyện đó?"

 

Bùi Thư Thần không buồn bận tâm, nhẹ nhàng đáp:

 

"Người có thể nói ra lời như vậy, chắc chắn không bao giờ được tư bản nông cạn như tôi lựa chọn."

 

Câu trả lời sắc sảo ấy ngay lập tức được cắt clip tung lên mạng, viral đến chóng mặt. Netizen cười bò, còn Từ Trác thì cảm thấy... cả mặt như bị tát bỏng rát.

 

-

 

Ôn Mộ muốn nghe ý kiến của Cố Trì Thanh liên quan đến kịch bản, nhưng khi gặp người thật thì bị tình trạng của anh ta dọa sợ đến giật mình.

 

Sắc mặt Cố Trì Thanh vô cùng kém, tinh thần mệt mỏi, cả người hốc hác, hoàn toàn không còn dáng vẻ rạng rỡ, đầy sức sống như trước.

 

"Cố ảnh đế, anh sao vậy? Gần đây bận quá không được nghỉ ngơi à?"

 

Cố Trì Thanh coi Ôn Mộ như bạn, nên cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Tôi chia tay rồi."

 

Ôn Mộ kinh ngạc đến nghẹn lời, phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa xong tin tức. Cậu dè dặt hỏi: "Tại sao lại chia tay vậy ạ?"

 

Cố Trì Thanh cười khổ: "Chúng tôi không hợp nhau."

 

Lăng Mặc quá thích kiểm soát, còn anh thì lại không chịu được bị ràng buộc. Tính cách hoàn toàn trái ngược, ở bên nhau rồi thì suốt ngày cãi vã. Anh quá mệt mỏi, cảm thấy không thể nào tiếp tục mối quan hệ này, có lẽ tách nhau ra một thời gian để bình tĩnh lại thì tốt hơn.

 

Ôn Mộ cảm thấy, Cố Trì Thanh nhất định là rất yêu Lăng Mặc, nếu không thì cũng không rơi vào tình trạng tệ đến vậy. Nhưng nếu đã không hợp, tiếp tục ở bên nhau chỉ càng khiến cả hai tổn thương.

 

Cậu khẽ an ủi: "Cố ảnh đế, anh đừng quá buồn. Nhớ phải chăm sóc bản thân nhé, nhìn anh bây giờ... thật sự khiến người ta lo lắng."

 

Cố Trì Thanh gật đầu, cố gắng cong môi cười: "Tôi sẽ ổn. Cậu không cần lo cho tôi đâu."

 

Ôn Mộ do dự một chút rồi hỏi: "Chuyện anh chia tay... tôi có thể nói cho Bùi tổng biết không?"

 

Cậu cảm thấy Bùi Thư Thần nên biết chuyện này. Dù sao việc Cố Trì Thanh từng hẹn hò với một alpha cũng chứng tỏ anh có thể chấp nhận mối quan hệ như vậy. Nếu Bùi Thư Thần thật sự còn tình cảm, có lẽ đây sẽ là một cơ hội.

 

Lý trí thì nghĩ vậy, nhưng tận sâu trong lòng, có một giọng nói nhỏ nhẹ không ngừng thì thầm: Giả vờ không biết đi. Đừng nói cho hắn ta.

 

Ôn Mộ cứ bị sự ích kỷ trong lòng giằng xé, chưa kịp quyết định thì Cố Trì Thanh đã mở miệng trước: "Bùi Thư Thần à? Cậu ấy biết từ lâu rồi."

 

Ôn Mộ lập tức ngây người.

 

-

 

Ôn Mộ trở lại nhà của Bùi Thư Thần, lòng rối như tơ vò, hồn vía lên mây.

 

Cậu biết tin Cố Trì Thanh chia tay, và khoảng thời gian gần đây, Bùi Thư Thần thường xuyên không về nhà sau giờ làm.
Có phải... hắn ta đi bên cạnh Cố Trì Thanh?

 

Trái tim Ôn Mộ hoang mang, đầy bất an. Cậu cảm thấy, có lẽ lần này thật sự là đến lúc kết thúc rồi. Dù Bùi Thư Thần không chủ động kết thúc hợp đồng, thì cũng chỉ còn chưa tới hai tháng nữa.

 

Ôn Mộ đứng ngồi không yên. Cậu đi cho mèo ăn, tưới hoa... nhưng làm gì cũng không thể tập trung. Trong lòng chỉ còn lại một từ: lo lắng.

 

Rồi cậu nghĩ đến một việc ít ra cũng có thể làm để chuẩn bị tinh thần.
Thu dọn hành lý.

 

Thật ra đồ đạc của cậu cũng không nhiều. Phần lớn là quần áo Bùi Thư Thần mua, cùng mấy chiếc đồng hồ đôi đầy tràn trong ngăn kéo, những thứ đó Ôn Mộ không định mang đi.

 

Chỉ vài món linh tinh nho nhỏ, cậu quyết định âm thầm thu xếp trước. Cậu sợ cảm giác chia tay, nên muốn từng chút một gom dần lại. Đến lúc phải rời đi có thể chỉ cần xách tay không bước ra cửa, giả như là đi làm như mọi ngày, không ai hay, không ai biết.

 

Ôn Mộ lần lượt cất từng món đồ vào vali:

 

Tấm huy chương mà Bùi Thư Thần tặng.
Cặp vé thủy cung hai người cùng đi chơi.
Chiếc đồng hồ đã từng bị cắn đến thay đổi hình dạng, là thứ mà Bùi Thư Thần dùng để gọi cậu quay về...

 

...

 

Cả chìa khóa căn nhà Bùi Thư Thần đưa cùng giấy chứng nhận bất động sản, Ôn Mộ cũng đem cất lại. Ôn Mộ dự định sau này sẽ ở lại chỗ đó, nhưng không hiểu sao... cậu không còn muốn vậy nữa.

 

Cậu đóng vali lại, dùng tay xoa nhẹ đôi mắt nóng lên.
Tại sao lại thấy muốn khóc đến vậy?

 

Không gọi tài xế, Ôn Mộ tự mình bắt xe, lặng lẽ kéo hành lý về nhà mẹ, về với Hứa Mạn.

 

Vừa thấy cậu lôi vali bước vào, Hứa Mạn lập tức hiểu ra. Bà không giả vờ không biết nữa, lặng lẽ bước vào phòng ngủ của Ôn Mộ, muốn ôm cậu một cái.

 

Ôn Mộ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Tim Hứa Mạn như bị bóp chặt, bà bước đến, nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng.

 

Ôn Mộ không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước trong veo từng giọt từng giọt lăn xuống gò má. Cậu cũng không hiểu vì sao lại đau như thế. Chắc là... thật sự không nỡ rời xa.

 

Bùi Thư Thần cũng thật là, nếu đã định quay về với Cố Trì Thanh, tại sao trước đó vẫn dịu dàng với cậu, vẫn đối xử thân mật như vậy?
Làm cậu xao động, để đến giờ trái tim mềm yếu này lại bị đau đến thế.

 

Hứa Mạn vỗ về lưng con:
"Không sao đâu Tiểu Mộ... không có gì phải buồn, chúng ta không sao cả."

 

Ôn Mộ dụi mặt vào vai mẹ, nghẹn ngào: "Mẹ, mẹ... mẹ đều biết rồi đúng không?"

 

Hứa Mạn siết chặt vòng tay, giọng run run:
"Là lỗi của mẹ... mẹ xin lỗi con. Mẹ bất lực quá."

 

Ôn Mộ lập tức lắc đầu, nước mắt lăn càng nhanh hơn: "Không phải đâu, mẹ là người tuyệt vời nhất. Hơn nữa... thật sự con không thấy mình bị ủy khuất gì cả. Bùi tổng, anh ấy đối xử với con rất tốt."

 

-

 

Ôn Mộ nhân lúc Bùi Thư Thần không có ở nhà đã lặng lẽ mang theo hành lý đi vài chuyến. Trong nhà giờ chỉ còn lại một ít vật dụng sinh hoạt cần thiết.

 

Cậu nghĩ, lúc rời đi sẽ mang theo cả Tiểu Hắc. Dù sao Bùi Thư Thần cũng không quá thích con mèo này, chắc sẽ không giành với cậu đâu.

 

Gần đây Diệp Tĩnh Đường thường xuyên nhắn tin hẹn gặp, trước giờ Ôn Mộ đều từ chối. Nhưng lần này, cậu quyết định sẽ đi.

 

Không phải vì dao động, mà là muốn gặp mặt nói rõ. Diệp Tĩnh Đường không phải mẫu người Ôn Mộ có thể yêu. Dù sau này hợp đồng với Bùi Thư Thần kết thúc, cậu cũng không định cân nhắc bất kỳ khả năng nào với Diệp Tĩnh Đường.

 

Tối hôm đó Bùi Thư Thần nói sẽ về muộn, bảo Ôn Mộ cứ tan làm trước. Ôn Mộ ngoan ngoãn gật đầu. Cậu rất muốn hỏi: Anh có phải đi tìm Cố Trì Thanh không?
Nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

 

Về đến nhà, Ôn Mộ cũng rời đi ngay, đến chỗ hẹn với Diệp Tĩnh Đường.

 

Cậu nhớ trước kia mỗi lần mình gặp riêng Diệp Tĩnh Đường, Bùi Thư Thần đều sẽ nhanh chóng xuất hiện. Nhưng lần này... chắc sẽ không. Dù sao, Bùi Thư Thần còn có chuyện quan trọng hơn để làm.

 

Vừa đến nhà hàng, Diệp Tĩnh Đường đã đưa cậu một bó hoa. Ôn Mộ nhận lấy, cảm ơn rồi để sang một bên. Cậu không định dây dưa lâu, nên nói thẳng:

 

"Diệp tổng, hôm nay tôi tới là để..."

 

"Đừng nói vội," Diệp Tĩnh Đường ngắt lời, "Tôi biết chắc em muốn từ chối, nhưng... nhẫn tâm vậy sao? Một bữa cơm với tôi cũng không muốn ăn cùng à?"

 

Ôn Mộ khựng lại. Đối phương đã nói như vậy, cậu cũng ngại không từ chối thẳng nữa.

 

"Vậy... ăn trước đi."

 

Diệp Tĩnh Đường mừng rõ, gọi phục vụ mang đồ ăn lên. Ôn Mộ thì chỉ ăn qua loa vài miếng, tâm trí không yên. Một lát sau, cậu chủ động mở miệng:

 

"Diệp tổng, tôi thật lòng cảm ơn tình cảm của anh, nhưng tôi không thể đáp lại được."

 

Diệp Tĩnh Đường cười khổ: "Vì anh tôi sao?"

 

Ôn Mộ khó hiểu trong lòng, cảm thấy có chút nghẹn: "Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy."

 

"Vậy là vì em thích Bùi Thư Thần à?"

 

Ôn Mộ nhíu mày: "Tại sao anh cứ phải nhắc đến Bùi tổng? Cho dù không có anh ấy, tôi cũng..."

 

Diệp Tĩnh Đường cố chấp ngắt lời: "Tôi chỉ muốn biết thôi. Nếu em không thích tôi thì tôi đã buồn lắm rồi. Nhưng nếu là vì em yêu anh ấy... chắc tôi đau đến chết mất."

 

Ôn Mộ im lặng.

 

"Làm ơn, cho tôi một câu trả lời rõ ràng," Diệp Tĩnh Đường khẩn cầu, "Dù có tuyệt vọng, tôi cũng muốn dứt khoát." Diệp Tĩnh Đường nhất quyết không tha cho cậu, "Em thích Bùi Thư Thần à?"

 

Ôn Mộ lặng lẽ cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu.

 

Diệp Tĩnh Đường đặt điện thoại lên bàn, màn hình vẫn đang hiển thị giao diện trò chuyện.

 

Một lúc sau, cậu khẽ nói:

 

"Chắc là... không thích đâu."

 

Yêu Bùi Thư Thần sao? Cậu... không dám.

 

Ở đầu bên kia cuộc trò chuyện, điện thoại trong tay Bùi Thư Thần bất ngờ trượt khỏi tay, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay cũng theo đó rơi xuống, lăn long lóc trên sàn, không biết biến mất vào xó xỉnh nào.

 

Ôn Mộ ngồi ăn tối cùng Diệp Tĩnh Đường, tâm trạng rối loạn. Cậu chẳng còn cảm giác gì với món ăn trước mặt, chỉ ăn được vài miếng, rồi cầm khăn giấy lau miệng:

 

"Diệp tổng, tôi ăn xong rồi, xin phép về trước—"

 

Lời còn chưa dứt, Ôn Mộ đột ngột trừng to mắt, kinh ngạc nhìn người phía sau Diệp Tĩnh Đường.

 

Bùi Thư Thần... Tại sao lại đến đây? Làm sao hắn biết họ ở chỗ này?

 

Bùi Thư Thần không nói không rằng, bước thẳng tới, nắm lấy cổ tay Ôn Mộ kéo dậy.

 

Ánh mắt hắn u tối, cả người toát ra một luồng khí lạnh lẽo khiến Ôn Mộ cảm thấy hoang mang đến mức không dám nhìn thẳng.

 

Diệp Tĩnh Đường đột nhiên đứng lên: "Ôn Mộ nói cậu ấy không muốn đi theo anh, anh có tư cách gì mà cứ ép buộc như vậy?"

 

Bùi Thư Thần không đáp, ánh mắt lại hướng về phía Ôn Mộ.

 

Cậu lập tức phản xạ, nhỏ giọng nói: "Diệp tổng, xin lỗi. Bùi tổng có chuyện tìm tôi, tôi phải đi trước."

 

Diệp Tĩnh Đường chết lặng.
Người trước mặt nhìn thì hiền lành, mềm mại, nhưng tim cứng rắn hơn bất cứ ai.

 

Bùi Thư Thần chẳng buồn để ý tới Diệp Tĩnh Đường, kéo Ôn Mộ rời đi ngay lập tức.

 

Ôn Mộ sợ.

 

Khí thế trên người Bùi Thư Thần như bị đóng băng. Tuy không nổi giận ra mặt, nhưng so với mọi lần, lần này lại càng đáng sợ hơn.

 

Một đường im lặng đi tới bãi đỗ xe, Bùi Thư Thần ấn Ôn Mộ vào ghế sau, rồi cũng ngồi vào, không cho cậu chút không gian nào để né tránh.

 

Ôn Mộ rụt người, tim đập thình thịch, không dám lên tiếng.

 

Hắn ta đang giận sao? Là vì mình đi ăn tối với Diệp Tĩnh Đường ư?

 

Bùi Thư Thần ấn nhẹ ngón tay mình, nơi mới bị rách da lúc nắm quá chặt rồi chậm rãi nói:

 

"Những gì hai người vừa nói, tôi nghe thấy cả rồi."

 

Ôn Mộ giật mình.


Là Diệp Tĩnh Đường để hắn nghe lén? Tại sao có thể như vậy. Nhưng nghĩ lại, dường như cậu cũng không nói điều gì quá đáng?

 

Bùi Thư Thần nhìn cậu chằm chằm. Trong đôi mắt sâu thẳm kia không rõ cảm xúc gì, chỉ lạnh lẽo mà bình tĩnh đến lạ thường:

 

"Ôn Mộ... em đúng là không có tim."

 

-------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói: Bật một bài hát tỉnh mộng cho Cẩu tử. (Cẩu tổng đã thảm lắm rồi, mọi người không nên cười.)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận