Bùi Thư Thần ngoài miệng thì nói lời lưu manh, động tác lại cố gắng kìm nén mà nhẹ nhàng hơn. Ôn Mộ sợ đau, hắn không nỡ làm tổn thương cậu.
Hai tay Ôn Mộ nắm chặt ga trải giường, âm thanh nghẹn ngào phát ra từ họng. Bùi Thư Thần hạ người xuống, để Ôn Mộ bám lấy cánh tay hắn, ngón tay khẽ luồn vào tóc cậu động viên an ủi.
Ôn Mộ khẽ nâng đầu lên hôn lên hầu kết của Bùi Thư Thần, toại nguyện nghe thấy tiếng rên ẩn nhẫn của đối phương. Đuôi mắt cậu ẩm ướt ửng hồng, có chút ngây thơ xen lẫn dục vọng thúc giục hắn tiếp tục.
Thế nhưng cuối cùng Ôn Mộ vẫn đánh giá bản thân quá cao. Chẳng bao lâu cậu đã bắt đầu run rẩy, nghẹn ngào mà khẽ gọi, từng tiếng như mèo nhỏ trong cơn phát tình - mềm mại, yếu ớt, lại mang theo bất lực.
Ga trải giường màu sẫm bị mồ hôi thấm ướt, mà cũng không hoàn toàn chỉ là mồ hôi. Ôn Mộ kiệt sức nằm bẹp trên đó, ánh mắt mơ màng tan rã, làn da mang theo sắc hồng phớt, phủ kín những dấu vết lấm tấm đỏ nhạt.
Thân thể của Omega mang vẻ đẹp độc đáo, giao hòa giữa nét cứng cỏi nam tính và sự mềm mại dịu dàng vốn thuộc về nữ tính. Trên người lại có thêm phần trong trẻo non nớt của thiếu niên, như chùm nho vừa ngả sang chín, mỏng manh run rẩy nơi đầu cành, chạm vào là chảy mật ngọt đầy tay.
Ôn Mộ bị hắn làm đến rối tung rối mù, Bùi Thư Thần ôm cậu đi tắm rửa sạch sẽ, nhưng chẳng bấy lâu sau lại lôi cậu ra làm lộng lần nữa. Giằng co mãi đến sáng sớm mới ôm nhau ngủ say.
Khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều của ngày hôm sau.
Ôn Mộ mở mắt nhìn đồng hồ, lập tức hoảng hốt. Tiêu rồi, cậu vẫn chưa kịp xin nghỉ.
Cậu định bật dậy tìm điện thoại, nhưng bên hông lại có một cánh tay vắt ngang, siết chặt không cho cậu nhúc nhích.
Phía sau gáy là hơi thở ấm áp phả tới. Cậu nghe Bùi Thư Thần khàn giọng nói, ngữ điệu vẫn còn lười biếng sau khi tỉnh ngủ:
"Anh đã nói với Doãn Đồng rồi. Dù sao ở nhà làm việc cũng được, mấy hôm nay đừng đến công ty nữa."
Giọng hắn khẽ khàng, mang theo âm mũi khàn khàn, gãi nhẹ vào tai khiến Ôn Mộ không thể không nhớ đến những chuyện tối hôm qua.
Cậu im lặng không đáp. Bùi Thư Thần cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ dùng lực xoay người Ôn Mộ lại, vừa vặn đối mặt, đúng như dự đoán người trong ngực đỏ bừng cả mặt.
Trên người Ôn Mộ chẳng có mảnh vải nào che thân, toàn là những dấu vết loang lổ do tối qua Bùi Thư Thần để lại. Ánh mắt hắn tối lại, trong cơ thể dường như lại dấy lên phản ứng.
"Xấu hổ?" Hắn cúi đầu trêu chọc, giọng đều đều như thể đang nói chuyện phiếm, "Hôm qua ai là người cứ bảo thoải mái, còn giục anh nhanh lên?"
Nói đến đây, khóe môi Bùi Thư Thần khẽ nhếch:
"Không ngờ bảo bối của anh lại biết chơi như thế."
Ôn Mộ lập tức chôn đầu vào gối, hận không thể lập tức bốc hơi khỏi mặt đất.
Nhưng mà hình như hắn nói cũng không sai. Cậu đúng là bị điên rồi. Mới xác nhận quan hệ một ngày cậu đã vội vàng đẩy người ta lên giường. Bình thường Ôn Mộ tuyệt đối không dám nói ra những lời như tối qua, càng không dám làm mấy chuyện không biết xấu hổ đó.
Rõ ràng đã biết thời kỳ động dục có thể khiến người ta mất kiểm soát, thế mà cậu lại không tự nhắc nhở bản thân.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng không có gì nghiêm trọng cả. Dù sao Bùi Thư Thần bây giờ là bạn trai cậu, trong thời kỳ đặc biệt giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Ôn Mộ thậm chí còn nghĩ thầm, nếu sớm biết Bùi Thư Thần cũng thích mình thì tốt rồi...
Cậu xấu hổ rúc vào chăn như con đà điểu, Bùi Thư Thần không thúc ép, chỉ nhàn nhã vuốt nhẹ lưng trần của cậu, ngón tay lơ đãng lướt qua từng chỗ.
Cuối cùng vẫn là bụng đói kêu lên, Ôn Mộ ngượng ngùng ló đầu ra, nhỏ giọng nói đói bụng.
Buổi trưa đầu bếp đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, chắc giờ đã nguội, chỉ cần hâm lại là được. Nhưng chân Ôn Mộ mềm nhũn không thể đi nổi, Bùi Thư Thần đành xuống bếp mang đồ ăn lên.
Hắn dọn xong mâm cơm để ở phòng khách, Bùi Thư Thần quay trở về phòng gọi Ôn Mộ. Không nghĩ tới mình vừa mới đi một lúc thôi, quay lại đã không biết cậu chạy đi đâu rồi.
Lần theo hương thơm quen thuộc, Bùi Thư Thần đi đến phòng thay đồ, vừa mở cửa đã thấy Ôn Mộ đang ngồi bệt dưới giá áo, quấn tạm áo sơ mi của hắn, lộ ra khuôn mặt ngơ ngác từ trong đống quần áo.
Bùi Thư Thần sững người vài giây, sau đó bước tới, vỗ nhẹ lên mông cậu một cái:
"Còn muốn ăn cơm không đây?"
Ôn Mộ khẽ gật đầu, tay vươn lên quấn lấy cổ hắn.
Thật ra ban đầu cậu chỉ định vào thay quần áo, không ngờ mới vừa tách nhau một chút, trong lòng đã cảm thấy trống rỗng bất an, thế là lại theo bản năng tìm đến nơi có mùi của Bùi Thư Thần...
Cậu lí nhí nói:
"Xin lỗi... em có phải dính người quá không?"
Bùi Thư Thần cúi đầu cười, giọng khẽ:
"Dính thế này vẫn chưa đủ, anh còn thấy thiếu đây này."
-
Ăn xong no căng, Ôn Mộ ngồi ngây ra trên ghế sofa, cả người rũ xuống, có chút mệt mỏi, thần trí cũng lơ mơ.
Bùi Thư Thần dọn dẹp chén đũa xong, quay lại ngồi bên cạnh, nghiêm túc nói:
"Cởi quần ra để anh xem một chút."
Ôn Mộ lập tức cảnh giác:
"...Anh định làm gì?"
"Không làm gì cả." Bùi Thư Thần mặt không biến sắc, giọng điệu vẫn rất đứng đắn:
"Kiểm tra xem có bị thương không."
Ôn Mộ xấu hổ đưa tay che mông:
"Không cần đâu, em cảm thấy không bị thương gì hết."
Thật ra cũng không đau, chỉ hơi ê ẩm, kiểu như sưng nhẹ thôi.
Bùi Thư Thần không nói hai lời, kéo cậu qua:
"Chính em thì nhìn kiểu gì? Còn hai ngày nữa lận, nhỡ bị thương thì sao chịu nổi."
Hai ngày nữa?
Ôn Mộ ngơ ra, mất mấy giây mới hiểu được ý của câu đó, lập tức mặt trắng bệch:
"Không... Không phải chứ, không cần... không cần làm tiếp đâu..."
Bùi Thư Thần đáp ngay:
"Cần." Hắn thuận miệng lôi kéo bác sĩ Triệu xuống nước cùng.
"Bác sĩ Triệu cũng nói là cần thiết. Em không tin anh thì ít nhất tin bác sĩ chứ?"
Ôn Mộ cứng họng, đành phải ngoan ngoãn nằm sấp cho kiểm tra.
Bùi Thư Thần cúi người nhìn một chút, xác nhận không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi đỏ chút thôi. Quả thật, Ôn Mộ mềm mượt hơn người thường, hắn cũng đoán là không đến mức bị thương, nhưng tận mắt kiểm tra vẫn yên tâm hơn.
Ôn Mộ không thấy gì, lại thấy hắn im lặng thì hơi lo, giọng yếu xìu hỏi:
"Sao rồi ạ?"
Bùi Thư Thần im lặng mấy giây, vẻ mặt đăm chiêu:
"Làm sao bây giờ... hình như không được nữa rồi."
Câu đó khiến Ôn Mộ sững sờ, suýt khóc:
"Vậy làm sao giờ?! Đều tại anh..."
Bùi Thư Thần nhịn không nổi mà bật cười, dịu dàng nói:
"Trêu em đấy. Mà kể cả có không được cũng chẳng sao."
"Anh...!" Ôn Mộ tức muốn xì khói, lập tức vung chân đá hắn một cú, nhưng lại bị Bùi Thư Thần giữ lại, cúi đầu hôn lên mu bàn chân cậu một cái.
Ôn Mộ nghẹn lời trong giây lát, cuối cùng bất đắc dĩ lẩm bẩm:
"Anh đúng là đồ biến thái..."
Vừa nói xong, cậu đã bị Bùi Thư Thần kéo vào lòng, hắn nghiêng đầu hôn lên môi cậu, khẽ cười:
"Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi."
-
Ôn Mộ không muốn cứ tiếp tục lười biếng như ba ngày vừa rồi nữa, liền viện cớ rằng mình đang gấp rút hoàn thành một kịch bản. Bùi Thư Thần cũng ngồi trong thư phòng làm việc cùng hắn, thỉnh thoảng lại lượn qua lượn lại bên cạnh, không rõ đang bận rộn hay cố tình quấy rối.
Ôn Mộ bị làm phiền đến không thể tập trung, nhịn không được lên tiếng:
"Anh đừng cứ nhìn em mãi được không? Anh không cần làm việc à?"
Bùi Thư Thần thản nhiên đáp:
"Anh là ông chủ, việc thì để người khác làm."
Ôn Mộ nghĩ nghĩ, đúng là vậy, ngẫm lại chính mình cũng đang làm thuê cho người ta, lập tức cảm thấy thân phận mỏng manh. Quả nhiên là xã hội của đám tư bản.
Bùi Thư Thần liếc qua màn hình máy tính của Ôn Mộ, bất chợt cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào một đoạn rồi chậm rãi đọc lên...
"Cảm xúc lúc này rất mãnh liệt... ơ?" Bùi Thư Thần nghiêng đầu nhìn Ôn Mộ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ.
Ôn Mộ luống cuống tay chân, vội vàng che màn hình máy tính lại:
"Đoạn này em chưa biết viết, để sau đi."
Bùi Thư Thần bật cười, giọng điệu châm chọc:
"Sao lại không biết viết? Tối qua anh dạy kỹ lắm mà."
"Chuyện đó không liên quan!" Ôn Mộ cứng cổ phản bác, "Đoạn này vốn dĩ em không định thêm vào."
"Không viết sao được? Cảnh giường chiếu là tinh túy của cả phim đấy, thậm chí có thể là linh hồn luôn." Bùi Thư Thần từ tốn nói, rồi như nghĩ ra gì đó, mỉm cười đầy thâm ý, "Hay là em cảm thấy hôm qua tư thế quá đơn điệu?"
Ôn Mộ mặt đỏ bừng, xấu hổ đứng bật dậy đẩy người kia ra ngoài:
"Không được nói nữa! Mau ra ngoài!"
Bùi Thư Thần cười ha hả, thấy chọc đủ rồi mới chịu rút lui về làm việc của mình.
Thế nhưng, Bùi Thư Thần không chủ động chọc ghẹo Ôn Mộ nữa. Vậy mà cách một lúc, Ôn Mộ lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cảm thấy bản thân thật chẳng ra sao khi cứ như thế mà nhớ hắn.
Cậu tự an ủi, thời kỳ động dục của Omega ai cũng thế, rồi mặt dày đến gần:
"Anh đang làm gì vậy?"
Bùi Thư Thần cười như không cười liếc cậu một cái, sau đó lại đưa mắt về màn hình máy tính.
Ôn Mộ nhìn theo, là một loạt đề ôn thi lý thuyết giao thông.
Đa phần luật cơ bản thì Bùi Thư Thần đều thuộc, nhưng thi lý thuyết toàn quốc thì luôn có mấy câu cực kỳ oái oăm, không xem kỹ dễ sai lắm.
Ôn Mộ lập tức cảm thấy có lỗi:
"Xin lỗi, là lỗi của em."
Bùi Thư Thần yêu nhất là cái dáng vẻ ngoan ngoãn biết sai của cậu, vừa nhìn đã thấy ngứa ngáy trong lòng:
"Chỉ nói xin lỗi là xong à? Không có động thái bù đắp nào sao?"
Ánh mắt Ôn Mộ sáng lên, tràn đầy nhiệt huyết:
"Vậy để em kiểm tra anh!"
Bùi Thư Thần: "..."
Ôn Mộ chọn toàn mấy câu đánh đố cực khó, nhưng Bùi Thư Thần vẫn trả lời trôi chảy không sai câu nào. Ôn Mộ ngạc nhiên không dám tin:
"Mới đọc qua có một chút mà anh nhớ hết rồi sao?"
Bùi Thư Thần nói như lẽ đương nhiên:
"Chuyện nhỏ như vậy có gì khó đâu."
"Anh đúng là lợi hại thật đấy." Ôn Mộ nhỏ giọng cảm thán.
Bùi Thư Thần tiện tay kéo cậu vào giữa hai chân, ôm lấy:
"Anh lợi hại như vậy, có thưởng không?"
Ôn Mộ do dự một hồi lâu, rốt cuộc mới hôn nhẹ một cái lên má hắn.
Bùi Thư Thần lập tức nở nụ cười:
"Chỉ như vậy thôi à? Ki bo thật."
"Vậy anh muốn gì?" Ôn Mộ dè dặt hỏi.
Bùi Thư Thần nghiêng đầu, ghé vào tai Ôn Mộ nói mấy câu. Ôn Mộ lập tức đỏ mặt đến tận mang tai:
"Không phải em hẹp hòi, nhưng chuyện đó mà làm nhiều quá sẽ không tốt cho sức khoẻ đâu."
Bùi Thư Thần cố nhịn cười, giả bộ u sầu quay mặt đi, làm ra vẻ rất buồn bã. Ôn Mộ hơi hoảng, cuống quýt hỏi:
"Anh giận thật sao?"
Bùi Thư Thần khe khẽ thở dài, ánh mắt nhìn ra xa xăm:
"Em thật sự thích anh... hay là chỉ đang lợi dụng anh để giải quyết..."
"Không phải vậy!" Ôn Mộ luống cuống bịt miệng hắn lại, "Em sao có thể lợi dụng anh chứ? Em, em đã thích anh từ lâu rồi... chỉ là khi đó, em không nhận ra."
Tình cảm trong lòng sớm đã nảy mầm, chỉ là cậu vẫn luôn cố ép mình quên đi, không dám thừa nhận.
Bùi Thư Thần nhẹ nhàng gỡ tay cậu xuống:
"Vậy bây giờ... chúng ta tính sao?"
"Cái đó..." Ôn Mộ chớp mắt, nhanh trí tìm cớ:
"Em hôm nay vẫn chưa ra ngoài, muốn đi hóng gió một chút."
Bùi Thư Thần gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười. Dù sao hắn cũng không định ép người, không thể để mình giống cầm thú thật được.
Vừa tới cửa, Ôn Mộ cúi người xuống mang giày, vòng eo thon mềm khẽ cong lên, chiếc quần jeans bó sát căng ra, đường cong ở giữa lưng quần khẽ hõm xuống, lộ ra một đường rãnh mờ mờ khiến người ta khó mà dời mắt.
Vừa muốn đứng thẳng lưng, Ôn Mộ đột nhiên cảm giác thấy một mảng mát lạnh trên đùi, từ quần chảy xuống ống chân, cậu giật mình kêu thành tiếng, tay hoảng loạn chống trên tủ giày, một tay Bùi Thư Thần nắm chặt lấy eo cậu,...
"Anh sao vậy, nói không giữ lời..."
Bùi Thư Thần thoải mái ôm cậu lên, khí lực vững vàng: "Đã ướt như vậy rồi, sao mà đi bộ được nữa."
"Còn không phải tại anh sao..." Ôn Mộ dùng mu bàn tay che đi đôi mắt ẩm ướt vì bị bắt nạt.
-
Alpha ba mươi mốt tuổi mới được nếm mùi sắc tình, căn bản không dừng lại được. Sau đó không ngoài dự đoán lại tiếp tục một màn lăn lộn không biết xấu hổ.
Ôn Mộ cảm thấy mình sắp không xong rồi, chỉ có thể khóc nức nở xin tha mạng.
Bùi Thư Thần hôn nhẹ cậu, "Ngoan. Em lại phát tình rồi, làm như vậy em mới thấy thoải mái hơn."
Ôn Mộ vừa khóc loạn vừa trợn trắng mắt lườm hắn.
Đồ quỷ!
Cậu khóa ngồi, bị Bùi Thư Thần ôm khư khư trong ngực, cằm đặt lên vai đối phương.
Ôn Mộ thích tư thế hai lồng ngực dán chặt vào nhau như này, có cảm giác như mình được quý trọng vậy.
Hai gò má cậu đỏ bừng, vừa không có sức lực, lại nghĩ đến một chuyện, thẹn thùng nhỏ giọng hỏi: "Sao anh không vào thêm nữa?"
Bùi Thư Thần ôn nhu hỏi: "Vào đâu?"
"Tiến vào chỗ đó ấy, chỗ đó...." Ôn Mộ muốn nói là khoang sinh sản, nhưng ngại ngùng nói mãi không được. Trong lòng cậu có chút hoài nghi sao Bùi Thư Thần không đánh dấu cậu vĩnh viễn.
Bùi Thư Thần trầm mặc vài giây mới nói: "Em vẫn còn nhỏ, anh không muốn em phải mang thai sớm như vậy."
Ôn Mộ liền xấu hổ. Omega đúng là rất dễ mang thai trong kỳ phát tình, mà cậu là nam, mang thai ư...
Một lát sau cậu vẫn không nhịn được mà hỏi tiếp: "Vậy chờ kỳ phát tình qua, anh có đánh dấu em không?"
Bùi Thư Thần không trả lời, thay vào đó động tác càng mạnh hơn. Ôn Mộ bị làm đến nỗi không phát ra nổi âm thanh gì nữa.