Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Chương 58: Đang nhớ em.




Sau mấy ngày xin nghỉ, Ôn Mộ quay trở lại làm việc. Trước đó cậu còn lo lắng mọi người sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, nhưng khi đến nơi mới phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều. Vài biên kịch đang theo đoàn làm phim ra ngoài, trong văn phòng chỉ còn lại lác đác mấy người.

 

Chu Bắc vẫn luôn ở lại công ty. Cậu ta phát hiện Ôn Mộ dường như có gì đó thay đổi.

 

Ôn Mộ mới đến, lúc đầu cho người ta cảm giác là một người ngoan ngoãn, dễ nói chuyện. Sau khi trải qua thời gian làm việc, cậu dần trưởng thành hơn, trở nên chững chạc. Mà lần này sau mấy ngày nghỉ, khí chất trên người Ôn Mộ lại có thêm chút mị lực khó nói, kiểu càng nhìn càng thấy đẹp, đến mức một Omega như Chu Bắc cũng không nhịn được nhìn chằm chằm.

 

Ôn Mộ phát hiện bên cạnh có người cứ chăm chú nhìn mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Chu Bắc, liền khó hiểu hỏi:
"Bắc Bắc, cậu nhìn tôi làm gì thế? Trên mặt tôi có dính gì à?"

 

Chu Bắc cảm thán:
"Gần đây khí sắc của cậu tốt thật đấy. Yêu vào có khác!"

 

Ôn Mộ bị nói trúng tim đen, mặt thoáng đỏ lên. Mỗi ngày bị ép đến mức không còn sức sống, vậy mà trông lại có khí sắc tốt?

 

Chu Bắc thấy cậu đỏ mặt, liền tiếp tục chủ đề đang dang dở từ lần trước:
"Cậu với Bùi tổng... thật sự là đang ở bên nhau à?"

 

Ôn Mộ lập tức nhìn quanh bốn phía, rồi nhỏ giọng nhắc nhở:
"Cậu nói nhỏ chút! Và tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!"

 

Quan hệ giữa cậu và Chu Bắc rất tốt, hầu như chuyện gì cũng có thể tâm sự. Hai Omega tụ lại lại toàn bàn chuyện xấu hổ, mặt thì đỏ bừng nhưng giọng điệu lại hớn hở, hệt như đang thảo luận báu vật.

 

"Đau không? Có thật là giống như trong phim, sảng khoái vậy sao?" Chu Bắc tò mò đến mức ánh mắt sáng rực.

 

Ôn Mộ ngượng ngùng gật đầu:
"Cũng... cũng sảng khoái."

 

"Oa..." Chu Bắc trợn mắt kinh ngạc, liền truy hỏi:
"Thế cỡ nào là 'sảng khoái'?"

 

Ôn Mộ thành thật đáp:
"Rất sảng khoái."

 

Chỉ là mỗi ngày đều như vậy thì hơi quá sức. Ôn Mộ nghĩ thầm, nếu có thể cách một hai ngày thì tốt biết mấy.

 

Chu Bắc xuýt xoa:
"Tôi cũng muốn có người yêu!"

 

Ôn Mộ nghiêm túc đề nghị:
"Chọn người eo khỏe một chút. Nhưng cũng đừng quá khỏe..."

 

Chu Bắc lập tức gật đầu ghi nhớ, lại hỏi nhỏ:
"Thế có đánh dấu chưa?"

 

Ôn Mộ thoáng sững lại. Câu hỏi này đúng là thẳng thắn quá mức. Cậu khẽ lắc đầu.

 

Vấn đề này quả thực khiến Ôn Mộ hơi bối rối. Theo lý thuyết, sau thời kỳ phát tình, việc ký hiệu vĩnh viễn cũng không dễ dẫn đến mang thai. Nhưng điều khiến cậu để ý hơn là, Bùi Thư Thần dường như không có ý định ký hiệu gì cả.

 

Chu Bắc an ủi:
"Không sao, chuyện này cần suy nghĩ kỹ. Cậu cũng đừng nóng vội đồng ý nếu Bùi tổng đề xuất trước. Cứ suy xét từ từ."

 

Ôn Mộ gật đầu, nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ - thực ra cậu không hề do dự. Cậu chỉ không hiểu tại sao Bùi Thư Thần lại chưa đề cập đến chuyện này.

 

Trước kia có một lần Ôn Mộ từng hỏi Bùi Thư Thần về chuyện đó, nhưng hắn không trả lời. Không phải không nghe thấy, mà có vẻ như là không muốn trả lời. Ôn Mộ cũng không dám hỏi lại, bởi vì kiểu chuyện thế này nếu hỏi quá nhiều lại giống như cậu đang quá vội vàng, quá sốt ruột.

 

Chu Bắc đột nhiên nhớ ra một chuyện khác, mắt sáng lên:
"Mộ Mộ, Tái suất giang hồ sắp phát sóng rồi đó! Tôi hồi hộp quá đi."

 

"Ừm, tôi cũng đang rất lo." Ôn Mộ gật đầu.

 

Nam Phụ Si Tình Tái Xuất Giang Hồ là bộ phim hài mà Ôn Mộ chắp bút, sắp sửa được phát sóng đồng loạt trên các nền tảng. Dạo gần đây, lòng cậu cứ thấp thỏm mãi không yên.

 

Bùi Thư Thần chỉ cần có cơ hội là kéo cậu ra ngoài xuất hiện cùng, trên mạng liền có người bàn tán nói cậu chẳng có gì ngoài khuôn mặt, rằng cậu chỉ là chó ngáp phải ruồi, may mắn bám được người chống lưng.

 

Trước kia, Ôn Mộ còn cười cười bỏ qua, dù sao cũng là đang khen cậu đẹp trai. Nhưng giờ thì khác rồi, cậu bắt đầu để tâm. Cậu muốn chứng minh bản thân.

 

Làm biên kịch vốn là công việc không thể nóng vội, cần thời gian tích luỹ từng chút một, nhưng Ôn Mộ không thể chờ được. Không phải vì danh tiếng hay lời khen, mà là vì cậu không muốn bị xem nhẹ, đặc biệt là từ người thân của Bùi Thư Thần.

 

Cậu muốn cho họ thấy, Bùi Thư Thần chọn cậu là hoàn toàn có lý do.

 

Tuy bộ phim vẫn chưa phát sóng, nhưng tài khoản chính thức của đoàn phim đã tung đoạn video teaser lên mạng. Hôm đó, Ôn Mộ về đến nhà là lập tức dán mắt vào điện thoại, liên tục lướt bình luận.

 

Bùi Thư Thần ở bên cạnh an ủi:
"Yên tâm đi, nhất định sẽ hot."

 

Nhưng Ôn Mộ chẳng buồn để tâm. Bùi Thư Thần vừa đau lòng vừa buồn cười: "Lời của anh mà em cũng chẳng thèm tin."

 

Trong mắt Ôn Mộ, Bùi Thư Thần là chuyên gia lừa đảo - lần trước bảo phải đi công tác, hại cậu tưởng thật, kết quả sáng hôm sau nằm bẹp không xuống nổi giường. Mà cái "công tác" đó phải đến một tuần sau hắn mới đi thật.

 

Ôn Mộ dứt khoát quay lưng về phía hắn, mặt lạnh lùng lướt điện thoại, coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai.

 

Bùi Thư Thần bất mãn, từ phía sau ôm lấy cậu, cúi đầu ngậm lấy vành tai, giọng khàn khàn trêu chọc:
"Bảo bảo~"

 

Ôn Mộ nghiêng đầu né tránh, lạnh lùng cự tuyệt:
"Không được!"

 

Nhưng sau đó, chỉ cần Bùi Thư Thần ghé sát vào tai thì thầm một câu:
"Ngày mai thật sự phải đi công tác rồi..."

 

Ôn Mộ liền mềm lòng, lại bị dụ dỗ lên giường lần nữa.

 

-

 

Sau khi Bùi Thư Thần xuất ngoại, Nam phụ si tình tái xuất giang hồ cũng chính thức phát sóng hai tập đầu tiên.

 

Ôn Mộ dán mắt vào bảng số liệu, nhìn lượt phát tăng vùn vụt, phản hồi của khán giả cũng vô cùng tích cực.

 

Lượng thảo luận trên mạng không hề giảm nhiệt, phần lớn đều là lời khen. Dù cũng có một vài ý kiến trái chiều nhưng đó là điều không thể tránh khỏi. Làm biên kịch, cậu hiểu rõ - chỉ cần phần đông khán giả yêu thích tức là bộ phim đã có một khởi đầu không tệ.

 

Ôn Mộ vui mừng không tả xiết. Tuy công lao lớn thuộc về diễn viên và đạo diễn, nhưng với tư cách biên kịch, cậu cũng cảm thấy mình đã góp một phần sức nhỏ.

 

Ngay lập tức cậu chụp lại số liệu và vài đoạn review gửi cho Bùi Thư Thần để khoe khoang.

 

Chẳng bao lâu sau, Bùi Thư Thần gửi lại một đoạn tin nhắn thoại. Ôn Mộ mở ra, bên tai vang lên giọng nói mang theo ý cười ấm áp:
"Anh đã nói rồi mà, bảo bối của anh là giỏi nhất."

 

Ôn Mộ đỏ mặt, nhưng vẫn bật đi bật lại đoạn ghi âm ấy không dưới mười lần. Cậu thật sự rất thích giọng nói của Bùi Thư Thần - nhẹ nhàng, trầm ổn, mang theo cảm giác vững vàng khó tả.

 

Liếc nhìn đồng hồ, giờ bên kia chắc cũng đang vào chạng vạng tối, cậu gửi một tin nhắn:
[ Anh đang làm gì đó? ]

 

Bùi Thư Thần trả lời rất nhanh:
"Đang nhớ em."

 

Ôn Mộ đỏ cả vành tai, vội vàng gõ chữ đáp lại, ở văn phòng không tiện gửi tin nhắn thoại:
[ Em cũng nhớ anh. ]

 

Sợ đối phương lại nói mấy câu càng buồn nôn hơn, cậu vội chuyển đề tài, hỏi về tình hình công việc.

 

Lần này Bùi Thư Thần ra nước ngoài để đàm phán hợp tác, lịch trình kín mít nên không thể dẫn cậu theo. Mới xa nhau hai ngày mà Ôn Mộ đã thấy không quen. Cậu nào ngờ, người bên kia cũng đang nhớ cậu đến phát cuồng.

 

-

 

Bùi Thư Thần chỉ mới xuất ngoại được ba ngày, đang trên đường ra sân bay thì nhận được cuộc gọi từ Ôn Mộ.

 

Giọng Ôn Mộ vang lên đầy hoảng hốt:
"Làm sao bây giờ... mẹ anh bảo em đợi bà để cùng ăn tối."

 

Bùi Thư Thần lập tức nghiêm túc, dịu giọng trấn an:
"Đừng vội, từ từ nói. Em đã đồng ý rồi sao?"

 

"Ừm..." Ôn Mộ đáp khẽ, "Em không dám từ chối." Mẹ của Bùi Thư Thần hẹn cậu gặp mặt, làm sao cậu dám nói không chứ.

 

"Vậy em cứ đi đi." Bùi Thư Thần nói, "Để anh bảo tài xế đưa em đi."

 

Hắn còn nhớ, ngay ngày hôm sau khi hai người chính thức bên nhau, hắn đã báo với mẹ mình - Bùi Hoàn Chi. Dù sao bà cũng từng nhiều lần bày tỏ lo lắng, sợ con trai bị một Omega đơn thuần dụ dỗ. Bùi Thư Thần vốn không định cho hai người sớm gặp mặt, phần vì không yên tâm, phần vì sợ mẹ mình quá nghiêm khắc sẽ dọa Ôn Mộ sợ.

 

Không ngờ mẹ hắn lại chọn lúc hắn không có nhà, tự mình hẹn Ôn Mộ ra ngoài.

 

Đầu dây bên kia, Ôn Mộ đang căng thẳng đến mức vắt vạt áo xoắn lại, lòng rối như tơ vò.

 

So với gia cảnh nhà Bùi Thư Thần, cậu vốn dĩ cách một trời một vực. Mấy ngày nay lại nghe nhiều phim ảnh hay chuyện đồn đoán, cậu không tránh khỏi tưởng tượng đủ kiểu, sợ Bùi Hoàn Chi không đồng ý để bọn họ ở bên nhau.

 

Cậu thậm chí nghĩ, có khi nào Bùi Hoàn Chi sẽ làm giống như trong mấy phim truyền hình ấy, trực tiếp bắt Bùi Thư Thần ra nước ngoài, khóa thẻ ngân hàng của hắn, không cho hắn trở về, tàn nhẫn bắt hai người họ chia tay.

 

Cậu có chút khó chịu trong lòng, hỏi Bùi Thư Thần: "Mẹ anh tìm em, có phải là muốn đưa tiền cho em... bắt em chia tay anh không?"

 

Bùi Thư Thần nghe lời cậu nói thì trầm mặc vài giây, nghiêm túc hỏi lại:" Vậy em sẽ cầm tiền rồi rời khỏi anh sao?"

 

"Em không biết." Ôn Mộ nhỏ giọng nói.

 

" Vậy nếu như bà bắt em phải làm vậy, em sẽ nghe theo lời bà sao?

 

Bùi Thư Thần nói, khẽ tiếng thở dài, nhưng Ôn Mộ vẫn nghe thấy được, cậu sốt ruột trả lời:

 

"Em, em có thể cầu xin mẹ. Em có thể tự kiếm tiền, tiền em kiếm được đều sẽ cho anh hết. À, còn có thể đem tài sản đi công chứng, em không cần tiền của anh. Em sẽ xin bà, xin bà đừng bắt chúng ta chia tay, em thực sự rất yêu anh mà..."

 

Bùi Thư Thần lặng người. Hắn không nghĩ tới, phải may mắn cỡ nào mới gặp được Ôn Mộ.

 

"Em yên tâm, dù phải từ bỏ quyền thừa kế, rời khỏi Hoàn Thái, trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi... anh cũng sẽ chọn ở bên em."
Bùi Thư Thần nghiêm túc nói, "Nhưng nếu thật đến lúc đó, anh phải nhờ em nuôi rồi."

 

Ôn Mộ bật cười, nghiêm túc bảo đảm:
"Em sẽ nuôi anh! Em nhất định sẽ nỗ lực kiếm tiền, sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi."

 

-

 

Ôn Mộ vì phép lịch sự, đến nhà hàng sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng.

 

Bùi Hoàn Chi đến đúng giờ như đã hẹn. Vẫn là đôi giày cao gót mười phân, váy áo chỉn chu, từng sợi tóc đều được chăm chút tỉ mỉ. Người phụ nữ ấy, từ đầu đến chân đều toát lên vẻ sắc sảo và khí thế.

 

Ngồi đối diện bà, Ôn Mộ cố gắng giữ lưng thẳng, cố che đi vòng eo thon nhỏ của mình, giả vờ điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì trong lòng cậu nghĩ, với tính cách như Bùi Hoàn Chi, chắc chắn sẽ không ưa những người quá rụt rè nhu nhược.

 

Bùi Hoàn Chi không thích dài dòng. Vừa ngồi xuống, bà liền nói thẳng:
"Ta biết con đang ở bên Bùi Thư Thần."

 

Ôn Mộ gật đầu: "Vâng, Bùi lão sư."

 

Bùi Hoàn Chi hơi cau mày, như cảm thấy cách xưng hô kia có gì đó sai sai:
"Gọi ta là lão sư làm gì? Gọi cô đi." (*gốc là bá mẫu, mình để cô cho dễ nghe và phù hợp hơn)

 

Ôn Mộ khẽ ngẩn người, tay ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy vạt quần, rồi ngoan ngoãn nói:
"Cô ạ."

 

Bùi Hoàn Chi gật đầu, sau đó bất ngờ hỏi:
"Nó vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn con đúng không?"

 

Ôn Mộ thoáng cứng người, mất mấy giây mới phản ứng lại:
"Vâng... vẫn chưa."

 

"Vậy thì tốt." Bùi Hoàn Chi gật đầu, rồi nói tiếp, giọng điềm nhiên mà sắc sảo:
"Ôn Mộ, ta muốn khuyên con nên cân nhắc lại cho kỹ."

 

Tay Ôn Mộ khẽ siết chặt, ánh mắt run lên. Cuối cùng cũng đến rồi sao? Là lúc sẽ yêu cầu cậu rời xa Bùi Thư Thần?

 

Cậu đang chuẩn bị buông ra những lời đã nhiều lần luyện tập trong đầu, hy vọng có thể lay chuyển được trái tim người mẹ - thì không ngờ, Bùi Hoàn Chi lại nói tiếp:
"Thư Thần lớn hơn con nhiều tuổi, lại ích kỷ, cố chấp, sạch sẽ quá mức, tính tình còn tệ..."

 

Nói đến đây, dường như nhận ra mình đang hạ thấp con trai, bà hơi dừng lại rồi đổi giọng:
"Tuy tính tổng thể vẫn coi như là một đứa đáng tin, nhưng dù sao ta vẫn muốn con suy nghĩ thật kỹ. Đây không phải trò chơi. Một khi bị đánh dấu vĩnh viễn, thì cả nửa đời sau con đều sẽ gắn chặt với nó."

 

Ôn Mộ ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra.

 

Qua vài giây im lặng, cuối cùng cậu mới phản ứng lại - không phải bà đang muốn chia rẽ hai người, mà là lo lắng cho cậu?

 

Ôn Mộ ngơ ngác, hoàn toàn không nắm được tình hình hiện tại.

 

Nhưng cuối cùng cậu cũng coi như là phản ứng lại điều sai sai nào đó - hóa ra mình bị Bùi Thư Thần lừa rồi


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận