Sau khi kết thúc bữa ăn cùng Bùi Hoàn Chi, Ôn Mộ bước ra khỏi nhà hàng với tâm trạng nặng nề. Không muốn để tài xế phải chờ nên cậu tự mình lái xe đến, nhưng lúc này lại không muốn về nhà. Nghĩ ngợi một lúc, cậu lái xe thẳng đến sân bay.
Tại ga quốc tế, chuyến bay của Bùi Thư Thần còn khoảng hai tiếng nữa mới hạ cánh. Ôn Mộ tuỳ ý tìm một chỗ ngồi chờ, đầu óc rối bời.
Lúc nãy Bùi Hoàn Chi đã nói với cậu rằng bà và ba của Bùi Thư Thần có độ tương thích cực cao. Chính vì thế, sau cuộc phẫu thuật bà đã phải chịu những di chứng nặng nề về tinh thần.
Bùi Hoàn Chi nói:
"Ta không phải muốn chia rẽ hai đứa. Bùi Thư Thần quan tâm con, ta là mẹ, đương nhiên hy vọng nó hạnh phúc. Nhưng nếu không nói ra để con cân nhắc, lương tâm ta sẽ không yên."
Trong đầu Ôn Mộ đầy ắp suy nghĩ hỗn loạn. Nhưng hai tiếng đồng hồ rồi cũng trôi qua nhanh chóng. Cậu đứng dậy đi tới cổng ra, đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bùi Thư Thần.
Hắn vẫn nổi bật như thế, lưng cao chân dài, sơ mi xắn tay, áo khoác khoác hờ trên tay, cả người toát ra vẻ tùy ý mà tự tại. Trong mắt Ôn Mộ, Bùi Thư Thần luôn như vậy, bình thản như chẳng chuyện gì trên đời có thể khiến hắn dao động. Cậu thật khó tưởng tượng, một người từng chịu nhiều tổn thương như vậy sao lại có thể bình thản đến thế.
Không kiềm chế được cảm xúc, Ôn Mộ giống như chú cún nhỏ thấy chủ nhân, chạy nhào vào lòng hắn.
Bùi Thư Thần thoáng sững người, rồi bật cười khẽ:
"Nhiệt tình vậy sao?"
Ôn Mộ dụi mặt vào hõm cổ hắn thì thầm:
"Nhớ anh."
Cơn xúc động bộc phát khiến cậu mất mặt trước bao người. Mãi đến khi thấy thư ký Trần cậu mới giật mình xấu hổ, suýt chút nữa vùi mặt xuống đất trốn luôn cho rồi.
Chờ tiễn thư ký Trần đi, Ôn Mộ mới dám kéo tay Bùi Thư Thần. Vừa ra bãi đỗ xe, Bùi Thư Thần thấy Ôn Mộ tự mình lái xe đến, liền trêu chọc:
"Sao không để tài xế đến đón? Hay em muốn làm gì đó trong xe?"
Ôn Mộ đỏ mặt buông tay hắn ra ngay:
"Anh nghĩ nhiều rồi!"
Sợ Ôn Mộ mệt, Bùi Thư Thần giành lái xe chở cậu về. Vừa vào nhà, Ôn Mộ đã như con mèo nhỏ, len lén dính sát lại.
Bùi Thư Thần biết chắc Bùi Hoàn Chi đã nói gì đó với cậu, nhưng hắn lại rất hưởng thụ cái cảm giác được dỗ dành thế này. Ôn Mộ da mặt mỏng, bình thường hiếm khi chủ động như vậy trừ những lúc trong kỳ phát tình.
Cậu nhẹ nhàng ôm hắn, tay khẽ vuốt sau cổ, tóc mềm lướt nhẹ qua da khiến cả người Bùi Thư Thần tê dại.
Giọng hắn khàn đi vì kìm nén:
"Mẹ anh đã nói gì với em? Có phải lại hối lộ em bằng tiền để em rời xa anh không?"
Ôn Mộ phồng má, tức tối nói không có. Nhưng trong lòng thì chẳng còn nghĩ đến chuyện giận hờn trêu đùa, chỉ còn sót lại chút đau lòng.
Bùi Hoàn Chi từng kể rằng sau phẫu thuật, có những lúc bà dằn vặt Bùi Thư Thần, khiến cậu không ngừng nhớ lại những lời bà đã nói:
"Trước lúc mổ, ta không ngờ mình lại trở thành như vậy. Cảm giác lúc đó như nửa linh hồn bị xé đi. Sau khi rửa ký hiệu, ta đặc biệt căm ghét cha của nó, mà khổ nỗi, Bùi Thư Thần lại có vài phần giống ông ấy... Con có thể tưởng tượng được không? Một người mẹ lại căm ghét chính đứa con của mình."
"Ta từng hạ thấp nó, dùng tất cả mọi thứ có thể trong tay để mắng mỏ, để đánh đập. Sinh nhật của nó năm đó, ta còn đánh nặng hơn, đến nỗi sau này nó không bao giờ muốn tổ chức sinh nhật nữa."
"Trạng thái đó kéo dài suốt ba năm, đến khi ta nhận ra mình đã làm gì..."
-
Ôn Mộ nhớ lại đoạn video Bùi Thư Thần thi đấu trượt băng ngày trước. Khi đó, hắn và Bùi Hoàn Chi vẫn còn là một cặp mẹ con hạnh phúc. Thế nhưng, mọi thứ sau đó lại thay đổi. Bùi Hoàn Chi như biến thành một người khác, chính tay chặt đứt lý tưởng của con trai mình.
Giọng cậu trầm xuống, mang theo chút buồn bã:
"Anh không muốn ký hiệu em là vì sợ em cũng sẽ thay đổi, trở thành một người giống cô sao?"
Bùi Thư Thần không còn cười như thường ngày nữa. Biểu cảm hắn nghiêm túc hơn hẳn.
Thực ra, hắn chưa từng định đi quá nhanh với Ôn Mộ. Nhưng sức hấp dẫn từ người trước mắt quá lớn, khiến hắn không kiềm chế nổi. Mỗi lần đều muốn tiến xa thêm một chút, lại cố gắng tự khắc chế chính mình.
Bọn họ vừa mới bắt đầu bên nhau, đang trong giai đoạn yêu say đắm nhất, khi người ta dễ lầm tưởng rằng mọi thứ đều hoàn mỹ. Mà Ôn Mộ chỉ mới hai mươi mốt tuổi, cái tuổi dễ rung động, dễ bị cuốn theo cảm xúc. Bùi Thư Thần không muốn dùng cái ký hiệu vĩnh viễn đó để trói buộc cậu, như vậy quá ích kỷ.
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên vành tai Ôn Mộ, dịu dàng nói:
"Anh chỉ muốn cho em thêm một chút thời gian. Để em từ từ suy nghĩ thật kỹ."
Ôn Mộ gật đầu. Nếu đây là điều Bùi Thư Thần cho rằng là tốt nhất, thì cậu sẽ nghe theo. Cậu cũng muốn trong tình yêu này Bùi Thư Thần không cần phải mang bất kỳ gánh nặng nào.
Cả hai im lặng ôm nhau thêm một lúc. Một lúc sau, Bùi Thư Thần nhỏ giọng nói:
"Anh đi tắm đây." Rồi bất ngờ ghé sát tai cậu, cười khẽ trêu: "Tắm cùng nhé?"
Ôn Mộ vừa đau lòng vừa yêu thương, mất lý trí mà... đồng ý luôn. Bùi Thư Thần có chút bất ngờ, nhưng rồi cười khẽ, ôm cậu vào lòng.
Thật ra, hắn vốn không định để Ôn Mộ biết về những chuyện quá khứ đó, những ký ức tuổi thơ quá tồi tệ, nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ. Dù sao thì thời gian cũng đã trôi qua, mối quan hệ giữa hắn và mẹ cũng đã dần tốt hơn. Nhưng lúc Ôn Mộ ôm hắn dịu dàng đầy đau lòng, Bùi Thư Thần bỗng thay đổi suy nghĩ.
Thậm chí hắn còn chủ động kể lại những chuyện cũ, thậm chí còn nói mình từng nghĩ mẹ học Taekwondo chỉ để đánh mình hiệu quả hơn. Ôn Mộ nghe xong, đau lòng đến rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào:
"Sao có thể thảm như vậy được chứ..."
Tối hôm đó, Bùi Thư Thần cảm thấy đặc biệt thoả mãn. Ôn Mộ vừa dịu dàng, vừa phối hợp, còn thì thầm rất nhiều lời yêu thương khiến tim hắn mềm nhũn. Cậu thậm chí còn khai phá thêm vài tư thế mới mà trước đây chưa từng thử qua.
Bùi Thư Thần rút ra một chân lý: Biết "bán thảm" tuy mất mặt, nhưng thực sự rất có ích.
-
Bộ phim do Ôn Mộ viết kịch bản ngày càng hot, độ nhiệt tăng vọt. Mấy diễn viên chính trong phim có người thì là tân binh, người thì vô danh - bỗng chốc vụt sáng thành sao.
Anh họ của Ôn Mộ, Từ Trác, khi biết cậu chính là biên kịch của bộ phim thì tâm trạng lập tức trở nên phức tạp. Trước đó khi đi thử vai, hắn hoàn toàn không biết kịch bản là của Ôn Mộ. Nếu biết sớm, có lẽ hắn đã không vì bất mãn Ôn Mộ mà tùy hứng bỏ ngang, khiến vai nam chính hai vốn trong tầm tay trượt mất.
Nhưng ai có thể ngờ được Ôn Mộ lại có bản lĩnh như vậy? Một phút bốc đồng, kết quả chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm.
Ôn Mộ nhìn vào số dư trong tài khoản ngân hàng mà ngỡ mình hoa mắt.
Phim chiếu mạng được tính tiền theo lượt phát, càng nhiều lượt xem thì biên kịch được chia càng nhiều. Khi ký hợp đồng, Ôn Mộ đã lựa chọn hình thức chia phần theo doanh thu, không ngờ bộ phim lại bùng nổ như vậy, đến mức cậu kiếm được đủ tiền mua nhà cho cả Hứa Mạn và Ôn Dao.
Phim hot, không chỉ dàn diễn viên tăng độ nhận diện, đạo diễn cũng có thêm danh tiếng, mà giá trị của biên kịch như Ôn Mộ cũng theo đó mà "nước lên thuyền lên".
Thậm chí còn có tạp chí muốn mời cậu phỏng vấn, nhưng Ôn Mộ đều từ chối. Cậu vẫn đang dùng bút danh "Tôi Yêu Trà Sữa", đơn giản vì không muốn bị chú ý quá nhiều.
Tuy vậy, vẫn có cư dân mạng đào ra mấy video ngắn mà trước đây Ôn Mộ từng viết cho công ty của Diệp Tĩnh Đường. Chỉ trong thời gian ngắn, tài khoản đó tăng vọt hơn hai trăm ngàn lượt theo dõi. Ngay cả Diệp Tĩnh Đường cũng không ngờ mình lại ăn hời được lần nữa.
Ôn Mộ có chút hoảng. Dù chuyện này đã từng thẳng thắn với Bùi Thư Thần, nhưng nghĩ đến việc từng gián tiếp giúp Diệp Tĩnh Đường kiếm tiền, cậu vẫn có chút lo Bùi Thư Thần sẽ giận.
Cậu tự an ủi mình: Dù sao Bùi Thư Thần cũng rất bận, chắc không có thời gian để quan tâm đến mấy chuyện nhỏ này đâu.
Ai ngờ tối đó về nhà, Ôn Mộ lại bắt gặp Bùi Thư Thần đang lướt mấy video ngắn đó.
Cậu nhìn rõ nội dung trên màn hình điện thoại, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Bùi Thư Thần nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt sâu không thấy đáy:
"Rất thú vị đó."
Ôn Mộ cười gượng: "... Ha ha." Cười còn khó coi hơn khóc.
Bùi Thư Thần không nói gì thêm, chỉ vẫy tay. Ôn Mộ như con cún ngoan ngoãn đi tới ngồi lên đùi hắn. Kế tiếp, cổ cậu bị cắn một cái rõ đau.
Bùi Thư Thần chỉ là lòng dạ hẹp hòi mới không vui mà làm vậy, Ôn Mộ lại hiểu lầm. Bình thường chỉ có khi ở trên giường Bùi Thư Thần mới cắn cậu, đã lâu rồi không làm lại cái trò này, Ôn Mộ gấp gáp hỏi: "Anh làm sao vậy? Có phải bệnh lại phát rồi không?"
Bùi Thư Thần phản ứng mấy giây, lúc này mới nhớ ra hình như Ôn Mộ vẫn chưa biết bệnh của hắn đã khỏi.
"Ừ," hắn khẽ đáp, giọng mơ hồ.
Ôn Mộ chỉ biết là lúc Bùi Thư Thần phát bệnh thì cần tin tức tố, cậu cuống cuồng phát tin tức tố để trấn an hắn, cũng chẳng biết mình cần làm gì nữa, vừa lo vừa gấp hỏi:
"Anh thấy khó chịu ở đâu?"
Bùi Thư Thần nắm lấy tay cậu, khẽ xoa đầu, "Nơi này,"
Lại chỉ vào vị trí trái tim: "Cả chỗ này nữa."
Ôn Mộ lập tức cau mày, thương đến muốn rơi nước mắt:
"Vậy em nên làm gì? Em có thể giúp gì không?"
Bùi Thư Thần ra vẻ trầm ngâm vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:
"Nằm với anh một lát."
... Một lúc sau, Ôn Mộ mơ màng nghĩ, hóa ra "nằm" mà Bùi Thư Thần nói, với "nằm" mà cậu nghĩ, căn bản không phải cùng một khái niệm.
-
Sáng hôm sau Bùi Thư Thần chủ động liên lạc với bác sĩ Triệu. Bác sĩ Triệu cười hì hì ở đầu dây bên kia:
"Tôi không nói cho cậu ấy biết cậu đã khỏi bệnh, có thể xem như đã giúp cậu một tay rồi đó nhé."
Nghe vậy, khóe môi Bùi Thư Thần khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười ngầm hiểu.
Ôn Mộ lo cho hắn cực kỳ. Mỗi lần thấy Bùi Thư Thần nhíu mày xoa mi tâm vì mệt, cậu đều ngay lập tức chạy tới hỏi có phải đang khó chịu chỗ nào không.
Thế là Bùi Thư Thần liền thuận nước đẩy thuyền, bắt đầu đóng vai người bệnh mãn tính. Lợi dụng tình huống đó để Ôn Mộ mềm lòng mà đáp ứng mấy yêu cầu biến thái của hắn. Chỉ cần hắn nói không khỏe, Ôn Mộ liền lập tức hóa thân thành bảo mẫu dịu dàng, ngoan ngoãn mà chủ động.
Bùi Thư Thần thì thấy rất hài lòng, chỉ có Ôn Mộ là người chịu trận đến khổ sở.
Cuối tuần, vừa tờ mờ sáng, Ôn Mộ đã giãy dụa định bò dậy. Bùi Thư Thần đưa tay kéo lại, ôm chặt trong lòng:
"Dậy sớm làm gì thế?"
Ôn Mộ lí nhí như tiếng muỗi:
"Đi vệ sinh..."
Bùi Thư Thần ngồi dậy ngay:
"Để anh bế em đi."
"Không cần!" Ôn Mộ vội đẩy hắn ra, chân còn hơi run nhưng vẫn kiên quyết đi một mình. Thật ra mục tiêu của cậu không chỉ có mỗi nhà vệ sinh, cậu muốn lén đem bộ đồ cosplay hôm qua vứt đi. Cái thứ đó mà bị dì giúp việc thấy được thì đúng là mất mặt đến độ không dám sống nữa.
Không ngờ Bùi Thư Thần lại theo sau, khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm, giọng như đang nghiền ngẫm:
"Hóa ra là đi xử lý 'chứng cứ phạm tội'. Bẩn quá rồi, thôi vứt đi, mua cái mới."
Ôn Mộ đỏ bừng mặt:
"Người ta có muốn đâu! Mà nói rồi nhé, chỉ lần này thôi, sau này không được phép nữa."
Bùi Thư Thần cười ôm lấy cậu từ phía sau, thấp giọng thì thầm:
"Ừ, được thôi. Lần sau thử mấy món khác vậy."
Ôn Mộ ngơ ngác.
...Cái gì mà "mấy món khác"? Không lẽ còn có trò khác nữa? Bùi Thư Thần này, thật sự là biến thái! Nếu không phải vì thấy hắn bệnh tình nghiêm trọng, Ôn Mộ chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý mấy cái yêu cầu vừa kỳ lạ vừa xấu hổ kia.
-
Hôm đó, Ôn Mộ quên mất mình đã để một xấp tài liệu ở đâu, bèn vào thư phòng của Bùi Thư Thần lục tìm quanh quẩn.
Cậu mở ngăn kéo dưới cùng của tủ sách, chỗ mà bình thường gần như chẳng bao giờ đụng tới. Không thấy tài liệu mình cần, Ôn Mộ vừa định đóng lại thì ánh mắt bỗng khựng lại.
...Cái này là gì vậy?
Cậu tò mò lấy ra tập văn kiện bên trong, tiện tay lật xem. Đến khi nhìn rõ những dòng chữ trên tờ giấy, ánh mắt Ôn Mộ dần dần trở nên phức tạp - có bối rối, có tức giận, có xấu hổ... Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm trạng cũng rối bời.
Đúng lúc đó, Bùi Thư Thần đi vào, định gọi cậu:
"Bảo bối, tìm được chưa..."
Câu nói giữa chừng liền nghẹn lại khi thấy Ôn Mộ quay đầu nhìn hắn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Bùi Thư Thần lập tức có dự cảm xấu:
"Em... em đang xem cái gì vậy?"
Ôn Mộ giơ tập giấy lên, giọng không thể tin nổi:
"Đây là gì? Bùi Thư Thần, anh đã khỏi bệnh rồi mà! Vậy mà còn dám thông đồng với bác sĩ Triệu gạt em—"
Còn dám giả bệnh, bắt cậu mặc đồ cosplay hầu gái... Bùi Thư Thần không phải làm người, Ôn Mộ tức muốn chết rồi.
Bùi Thư Thần đứng tại chỗ, có chút lúng túng, có chút hết cách.
Xong đời, lật xe.
Ôn Mộ nghiến răng, cầm bản báo cáo chẩn đoán trong tay, trong đầu chợt lóe lên mấy công thức làm thịt chó.