Ôn Mộ thật sự tức giận. Đây là lần đầu tiên cậu giận Bùi Thư Thần.
Không phải vì những trò trêu chọc xấu hổ của hắn hay vì bị Bùi Thư Thần lừa. Mà là vì cậu thật sự rất lo lắng, thế nhưng Bùi Thư Thần lại có thể nhẫn tâm nhìn cậu lo lắng suốt gần hai tháng, thậm chí nếu không tình cờ phát hiện ra tờ báo cáo kia thì không biết hắn còn định giả vờ tới bao giờ.
Bùi Thư Thần vội vàng ôm lấy cậu dỗ dành, nói là vì yêu thích mới làm như vậy.
Ôn Mộ nghiêm mặt, không bị lung lay:
"Miệng thì nói yêu em, nhưng yêu thì cũng không được lừa em như thế. Anh có biết em đã lo lắng thế nào không?"
Nói xong, cậu dằn mạnh một câu, giống như trước kia Bùi Thư Thần từng nghiêm khắc nói với cậu:
"Anh là đồ không có tim phổi."
Bùi Thư Thần nhất thời á khẩu. Đúng là hắn làm quá thật. Nhưng nghe thấy Ôn Mộ nói lo cho mình nhiều đến thế, trong lòng lại ngọt đến như có mật tan ra.
Cả buổi chiều Ôn Mộ không nói chuyện với hắn một câu nào. Đến tối cậu còn ôm gối định ra phòng khách ngủ.
Bùi Thư Thần hoảng lên, chắn trước cửa:
"Anh cũng đi ngủ."
Dứt lời cũng không nhúc nhích, rõ ràng không có chút ý định rời đi thật sự. Ôn Mộ tức mình, ném gối vào người hắn:
"Vậy anh đi nhanh lên, em muốn ngủ."
Bùi Thư Thần nhìn cậu, thở dài:
"Em nhẫn tâm thật đấy."
Ôn Mộ chui vào chăn, quay mặt vào tường lạnh lùng nói một câu:
"Anh còn nhẫn tâm gạt em, em có gì mà không nỡ."
Bùi Thư Thần bất lực, đành phải ôm gối lủi ra ngoài.
Ôn Mộ cẩn thận chờ một lúc, xác nhận người đã thật sự rời đi mới nhảy xuống giường, lén lút vào phòng thay đồ lục một cái vòng tay của Bùi Thư Thần rồi ôm về giường. Mùi hương quen thuộc làm cậu thấy dễ chịu hơn một chút, cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nằm xuống.
Còn bên kia, Bùi Thư Thần cũng không có Ôn Mộ bên cạnh, làm thế nào cũng không ngủ được. Hắn đợi đến lúc chắc chắn Ôn Mộ đã ngủ say mới rón rén quay lại phòng ngủ, nhẹ nhàng xoay nắm cửa định lẻn vào –
Cửa bị khóa.
Bùi Thư Thần: "..."
-
Mấy ngày liền, Ôn Mộ nhất quyết không chịu ngủ cùng giường với Bùi Thư Thần khiến tâm trạng của hắn tụt dốc không phanh. Trong các buổi họp, các giám đốc ai cũng rón rén nhìn sắc mặt hắn mà nói chuyện, sợ lỡ lời bị vạ lây.
Kết thúc cuộc họp, vừa trở về văn phòng, Bùi Thư Thần nhìn tập văn kiện mà thư ký Trần mang tới, sau khi ký xong thì bất ngờ gọi lại:
"Khoan đã."
Thư ký Trần quay đầu:
"Chuyện gì vậy, Bùi tổng?"
Bùi Thư Thần trầm mặc vài giây, cuối cùng cũng nghiêm túc mở miệng:
"Nếu cậu... cãi nhau với bạn gái, cậu sẽ dỗ thế nào?"
Thư ký Trần: "..."
Chẳng trách mấy hôm nay Bùi tổng mặt đen như đáy nồi, hóa ra là cãi nhau với Ôn tiên sinh.
Thư ký Trần xử lý mấy chuyện tình cảm này rất trực tiếp, đơn giản và hiệu quả. Anh nghiêm túc đáp:
"Hai chữ thôi, Bùi tổng: Mua quà."
Bùi Thư Thần trầm mặc một lát, xua tay ra hiệu cho thư ký Trần lui ra.
Ôn Mộ không phải con gái, mua đồ có khi chẳng ăn thua. Nhưng trong tình thế tuyệt vọng, hắn cũng đành thử một lần.
Hôm đó, Ôn Mộ đang nghiêm túc viết kịch bản trong phòng làm việc thì nhận được thông báo có chuyển phát nhanh. Cậu ngẩn người, dạo gần đây có mua gì đâu, sao lại có hàng gửi tới?
Xuống nhận, mang lên mở ra - bên trong là một hộp nhỏ và một hộp lớn: điện thoại di động đời mới nhất cùng một chiếc laptop cao cấp chưa bóc tem.
Ôn Mộ nhìn đống đồ mà ngơ ngác vài giây, rồi rất nhanh đoán ra là ai gửi, khóe môi bất giác cong lên.
Cùng lúc đó, Bùi Thư Thần theo dõi trạng thái giao hàng, thấy báo đã ký nhận, chuẩn bị nhắn tin hỏi thăm thì thấy Ôn Mộ nhắn trước.
Lông mày vốn nhíu chặt của hắn khẽ giãn ra, trong lòng tràn đầy mong đợi. Nhưng vừa mở ra đọc, lập tức: mặt đơ.
【Trước mắt còn dùng tốt, không nên lãng phí tiền. Điện thoại với laptop em sẽ trả lại.】
Bùi Thư Thần: "..."
Cắn răng nhắn lại:
【Vậy em vẫn còn giận à?】
Ôn Mộ cao quý lạnh lùng, chỉ trả lời duy nhất một chữ:
【Ừ.】
Bùi Thư Thần: "... Đau lòng quá rồi."
-
Con đường lấy lòng bằng quà cáp xem ra không ăn thua, Bùi Thư Thần đành lên mạng cầu viện cư dân mạng. Ai mà ngờ được, một tổng tài nắm trong tay cả một tập đoàn lớn như hắn, lại có ngày lặng lẽ tra cứu trên diễn đàn: "Omega giận rồi thì dỗ kiểu gì cho hiệu quả?"
Ngoài những ý kiến trùng lặp với thư ký Trần kiểu mua quà tặng đồ, phần lớn gợi ý còn lại đều chẳng dùng được vào việc gì. Quả thực đám cư dân mạng này không đáng tin.
Nhưng ngay khi định thoát ra, một câu trong đó bỗng lọt vào mắt hắn:
"Cưỡng hôn xong rồi dỗ, phục vụ chu đáo một chút, đảm bảo không giận nữa."
Phải nói là... quá phù hợp với phong cách nhất quán của hắn.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Thư Thần vẫn thấy hơi run. Nếu dám làm thật, lỡ Ôn Mộ càng giận thì sao? Hắn đành đau lòng ngậm ngùi gác lại phương án "cưỡng hôn dỗ giận", âm thầm lưu vào thư mục "chờ ngày thực hiện".
Hôm đó, tan làm về đến nhà, Bùi Thư Thần thấy Ôn Mộ đang ngồi gõ bàn phím soạn kịch bản. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Ôn Mộ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn bước vào, tay còn cầm theo một cái bàn phím.
Hiếm khi có cảnh Bùi tổng lúng túng như vậy, gương mặt vốn điềm đạm nay lại như mang theo một chút cầu xin nhỏ bé. Thể diện gì gì đó, so ra đâu bằng làm bảo bối hết giận.
Hắn nghiến răng, chuẩn bị quỳ xuống đặt bàn phím xuống đất thì Ôn Mộ hốt hoảng lao đến, nhanh tay giật lấy.
Cậu nâng bàn phím trong tay, vô cùng trân quý mà xoa xoa:
"Cái bàn phím này mà quỳ thì hư mất! Không thể giày xéo đồ điện tử được!"
Trong khoảnh khắc đó, Bùi Thư Thần nghe thấy trong lòng mình vang lên một tiếng rắc — giống như trái tim vỡ thành từng mảnh.
Hoá ra... Ôn Mộ chỉ xót bàn phím. Không ai xót đầu gối của hắn cả.
-
Ôn Mộ và Bùi Thư Thần đã chia phòng ngủ gần một tuần. Mỗi đêm, cả hai chỉ có thể ôm lấy quần áo và vòng tay của đối phương để ngủ như một cách an ủi bản thân.
Bùi Thư Thần hiểu rất rõ, đây là một cuộc khủng hoảng niềm tin nghiêm trọng. Ôn Mộ vốn là người dễ dỗ, trước giờ chưa từng lạnh nhạt với hắn như vậy. Lần này kéo dài cả tuần, rõ ràng là thật sự bị tổn thương.
Tối ngày thứ bảy, Bùi Thư Thần nhất quyết không chịu rời phòng ngủ. Không giống mọi lần bị đuổi thẳng, lần này Ôn Mộ lại nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói:
"Bùi Thư Thần, em có chuyện muốn nói với anh."
Bùi Thư Thần bắt đầu hoảng rồi, có phải hắn sắp đánh mất Ôn Mộ rồi không.
Hắn rất sợ, không thể nào tưởng tượng được quãng đời còn lại mà không có Ôn Mộ bên cạnh.
Bùi Thư Thần cẩn thận ôm lấy Ôn Mộ, vội vã xin lỗi:
"Bảo bối, anh sai rồi. Anh sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa, em không thích điểm gì ở anh thì cứ nói, anh sẽ thay đổi."
Giọng hắn gần như là cầu xin: "Đừng không cần anh mà."
Ôn Mộ nghe vậy, sống mũi cay xè. Có lẽ mấy ngày qua mình thật sự hơi quá, khiến Bùi Thư Thần hiểu lầm rằng cậu muốn chia tay.
"Không có chuyện không cần anh đâu, điểm nào của anh em cũng thích." Ôn Mộ dịu dàng vỗ lưng hắn, "Thật ra... em chỉ giả vờ giận thôi, từ lâu đã không còn giận nữa rồi."
Bùi Thư Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn bán tín bán nghi:
"Thật không? Em không lừa anh đấy chứ?"
"Thật mà." Ôn Mộ cười khẽ, rồi đột nhiên rút khỏi vòng tay hắn, quỳ một chân xuống đất. Trên tay cậu là một chiếc hộp nhỏ, không biết đã chuẩn bị từ khi nào.
Hộp mở ra, bên trong là hai chiếc nhẫn một lớn một nhỏ, đơn giản nhưng tinh xảo, lấp lánh ánh sáng của kim cương.
Đây là thứ Ôn Mộ đã mua từ lâu, dự định dùng vào dịp kỷ niệm ngày hai người ký hợp đồng năm ngoái. Cậu muốn dành cho Bùi Thư Thần một bất ngờ, nhưng không ngờ lại khiến hắn lo nghĩ nhiều như vậy.
Bùi Thư Thần thoáng sửng sốt, ánh mắt chấn động.
Ôn Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói run run vì căng thẳng:
"Anh từng nói muốn cho em thời gian suy nghĩ... Em nghĩ kỹ rồi. Bùi Thư Thần, anh có nguyện ý kết hôn với em không?"
Cổ họng Bùi Thư Thần nghẹn lại, không thốt nên lời. Một lúc sau, hắn xoa đầu Ôn Mộ, rồi đứng dậy bước đến bên tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp khác.
Ôn Mộ ngạc nhiên nhìn hắn. Thì ra Bùi Thư Thần cũng đã chuẩn bị từ trước. Chỉ là giấu kỹ quá, đến giờ vẫn chưa phát hiện ra.
Thực ra Bùi Thư Thần muốn cho Ôn Mộ một buổi cầu hôn lãng mạn khó quên, không nghĩ tới lại bị Ôn Mộ giành trước, đành phải chấp nhận sự đơn sơ vội vàng này.
"Cầu hôn phải là anh mới đúng," Bùi Thư Thần cười khẽ.
Ôn Mộ cười rạng rỡ:
"Chúng ta đều là nam, sao em lại không được làm chứ." Cậu nghĩ, vì Bùi Thư Thần là người tỏ tỉnh trước, cho nên cậu hy vọng mình sẽ là người cầu hôn.
Bùi Thư Thần mở hộp ra. Chiếc nhẫn bên trong khiến Ôn Mộ sững người vài giây. Nó rất mộc mạc, là một cặp nhẫn kim loại trơn không đính đá quý gì cả. Khác hẳn phong cách thường ngày của Bùi Thư Thần.
Chợt nhớ tới những vết thương từng thấy trên tay hắn, Ôn Mộ hỏi đầy kinh ngạc:
"Cái này... là do tự tay anh làm sao?"
Bùi Thư Thần gật đầu.
Hắn không phải thợ kim hoàn chuyên nghiệp, lại càng không giỏi chế tác thủ công. Cặp nhẫn đơn giản này là kết quả sau rất nhiều lần thất bại, nhiều lần tay bị thương. Cuối cùng, chỉ còn kiểu dáng đơn giản là thành công.
Ôn Mộ nhẹ nhàng cầm lấy nhẫn, phát hiện bên trong khắc một dòng chữ nhỏ bằng tiếng Anh:
"I blessed the day I found you."
(Cảm tạ trời cao mỗi ngày vì đã mang em đến bên tôi)
Vành mắt Ôn Mộ lập tức đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:
"Em đồng ý... Mau đeo cho em đi."
Thế là hai người, trong bộ đồ ngủ, ngu ngơ quỳ đối diện nhau, nghiêm túc đeo nhẫn vào tay đối phương một cách ngốc nghếch.
-
Ôn Mộ nằm trong lòng Bùi Thư Thần, giơ tay lên trước ánh đèn ngắm nghía chiếc nhẫn trên tay, càng nhìn càng thấy yêu thích, nhìn thế nào cũng không đủ. Nhưng cậu lại có chút khổ não:
"Làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ đeo cả hai chiếc ra ngoài như vậy? Nhìn kỳ quặc quá."
Bùi Thư Thần cười khẽ, nói:
"Thứ hai, tư, sáu đeo của em. Thứ ba, năm, bảy đeo của anh. Cuối tuần và ngày nghỉ lễ thì cả hai cùng đeo."
Ôn Mộ nghe xong liền nhoẻn miệng cười, tấm tắc khen:
"Bùi Thư Thần, anh thật là thông minh."
Trải qua một tuần xa cách, cuối cùng Bùi Thư Thần cũng được ôm lại Ôn Mộ, còn được cậu cầu hôn, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Lúc này hắn hoàn toàn tin tưởng, Ôn Mộ thực sự yêu hắn. Dù Ôn Mộ vốn rất tiết kiệm, vậy mà vẫn chịu bỏ ra một khoản tiền không nhỏ để mua chiếc nhẫn đắt như thế, đắt đến mức có thể mua được cả một căn nhà nhỏ. Nếu đây mà không phải là chân ái, thì trên đời này còn điều gì là thật lòng nữa?
Bùi Thư Thần ghé sát tai Ôn Mộ, như chuyện đương nhiên mà tiếp tục bước kế tiếp.
Ôn Mộ vốn đã nhạy cảm, đặc biệt là ở tai, chỉ cần một chút chạm nhẹ liền dễ dàng bị khơi gợi. Nhưng ngay lúc này, cậu chợt nhớ ra vẫn còn một chuyện vô cùng quan trọng chưa nói.
"Chờ đã, ừm... em còn chuyện muốn nói."
Bùi Thư Thần vẫn đang mải mê tạo ra từng đốm lửa nhỏ trên người cậu, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Ngày mai nói cũng được."
Ôn Mộ nghiêm túc đè tay hắn lại: "Không được... chuyện này rất quan trọng."
Đúng là vô cùng quan trọng. Chỉ là vừa nãy quá vui, cậu suýt chút nữa đã quên mất.
Bùi Thư Thần thoáng có chút không vui, nhưng vẫn dừng lại, yên lặng chờ cậu mở lời.
Ôn Mộ hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói ra chuyện mình giấu kín đã lâu - cậu là người đến từ một thế giới khác.
Hai người sắp kết hôn rồi, Ôn Mộ cảm thấy mình không thể giấu được nữa. Đây là điều cậu phải thẳng thắn nói rõ ra.
Bùi Thư Thần nghĩ, không trách khi trước hắn tra được thông tin của Ôn Mộ lại hoàn toàn không khớp, hóa ra từ đầu đã không phải cùng một người. Cũng khó trách Ôn Mộ lại một mực cho rằng hắn thầm mến Cố Trì Thanh.
Chỉ mất mấy phút hắn đã tiêu hóa xong toàn bộ chuyện này. Hơn nữa trong lòng còn cảm thấy may mắn vì Ôn Mộ đến từ một thế giới khác - nơi không có tin tức tố ràng buộc nhân loại.
Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra một vấn đề khác, liền hỏi Ôn Mộ đã đến thế giới này từ lúc nào.
Ôn Mộ đáp:
"Chính là buổi tối hôm đó ở phòng anh. Emđột nhiên phát hiện mình ở một nơi xa lạ, hoảng loạn không biết gì. Sau đó còn bị phân hoá, mấy ngày đó thực sự không biết làm sao em lại tới được đây."
Bùi Thư Thần nhìn cậu, ánh mắt phức tạp:
"Vậy nên, em từ đầu... đã không thích anh?"
Ôn Mộ sờ mũi, ngượng ngùng nói nhỏ:
"Ừm... Sau đó không phải em cũng nói rồi sao?"
Cậu nhớ tới lúc ký hợp đồng, chính mình còn nói thẳng là không thích Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần trầm mặc.
Hắn từng nghĩ ít nhất ban đầu Ôn Mộ là có cảm tình với mình, rồi vì hiểu lầm bản thân là thế thân của ai đó nên mới lùi bước, đè nén tình cảm. Nhưng bây giờ, ngay cả khởi điểm tình cảm cũng không có...
Bùi Thư Thần nhớ lại bao lần mình tự biên tự diễn...
"Lúc anh tổ chức sinh nhật, em sao lại chọn tặng ca-ra-vat và lược chứ?"
Ôn Mộ không chút do dự:
"Ca-ra-vat là do Chu Bắc gợi ý, nói thứ này chắc chắn dùng được, không sợ chọn sai. Còn cái lược... là để anh chải đầu cho lưu thông máu, sẽ không bạc tóc sớm. Em tự làm vì cảm thấy như vậy càng thể hiện thành ý."
Bùi Thư Thần nghẹn lời, nghi ngờ cả nhân sinh của mình.
"Bùi Thư Thần, anh giận sao?" Ôn Mộ nhẹ giọng dỗ, "Anh đừng giận mà, tuy ban đầu không có thích, nhưng bây giờ em rất rất thích anh rồi đó."
Bùi Thư Thần dịu dàng đáp:
"Anh không giận."
Nhưng sau đó, hắn dùng chính chiếc cà vạt Ôn Mộ từng tặng để trói tay cậu lại. Không sờ cậu, cũng không cho cậu tự làm gì, chỉ để Ôn Mộ treo lơ lửng giữa chừng, vừa khổ sở vừa nhịn không nổi.
Đến khi Ôn Mộ sắp bùng nổ, hắn lại dùng tay chặn lại.
Ôn Mộ đuôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi:
"Anh làm gì vậy..."
Bùi Thư Thần đáp mà không chớp mắt:
"Em ra nhiều quá cũng không tốt, chờ anh ra cùng em."
Ôn Mộ rưng rưng:
"Không... không chịu được nữa... cầu xin anh mà..."
Bùi Thư Thần cúi xuống, thì thầm bên tai cậu với giọng nói trầm thấp mê hoặc:
"Gọi chồng đi. Nói em yêu anh."
Ôn Mộ uất ức nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, Bùi Thư Thần mới chịu buông tay.
Cậu nước mắt lưng tròng:
"Anh thật nhỏ nhen... còn nói sẽ không bắt nạt em nữa."
Bùi Thư Thần lại cọ nhẹ bên tai cậu, nở nụ cười dịu dàng:
"Thế này đâu phải bắt nạt... là vì anh quá yêu em thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
"I blessed the day I found you." — một câu thoại làm tim đập thình thịch.
Chương sau là kết thúc chính văn rồi nha~