Hứa Mạn vừa mở cửa, nụ cười còn chưa kịp nở đã dần đông cứng trên mặt.
Ôn Mộ và Bùi Thư Thần đứng ngoài cửa. Trên tay Bùi Thư Thần là một loạt hộp quà được gói cẩn thận, lễ phép chào:
"Cháu chào bác gái."
Lại là cậu ta... Hứa Mạn thoáng sửng sốt. Lần trước Ôn Mộ chuyển đồ về nhà, bộ dáng rõ ràng như đã chia tay, hôm qua lại gọi điện nói muốn đưa bạn trai về ra mắt, bà còn tưởng là người mới.
Ôn Mộ gọi khẽ: "Mẹ."
Hứa Mạn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng niềm nở:
"Vào đi vào đi, đứa nhỏ này, tới là được rồi còn mang theo bao nhiêu quà cáp như thế."
Ôn Mộ: "..."
Hứa Mạn ngồi xuống ghế sofa đơn, Ôn Mộ và Bùi Thư Thần ngồi ghế đối diện. Nhìn thấy Bùi Thư Thần ngồi nghiêm chỉnh hai tay đặt trên đầu gối, Ôn Mộ không nhịn được bật cười khẽ.
Quay đầu nhìn lại phát hiện Hứa Mạn cũng đang ngồi với tư thế y chang. Có vẻ hình tượng của Bùi Thư Thần trong lòng mẹ đã khắc sâu đến mức dù đột nhiên đổi vai thành bạn trai con trai mình cũng không thoát được cảm giác căng thẳng.
Không khí im ắng đến mức tiếng kim giây đồng hồ cũng rõ ràng. Ôn Mộ nhanh chóng mở lời cứu nguy:
"Mẹ, đây là người yêu con, Bùi Thư Thần. Mẹ từng gặp rồi đó."
Hứa Mạn gượng gạo tiếp lời:
"À... đương nhiên, Bùi tổng, ai lại không biết chứ."
Bùi Thư Thần lễ độ nói:
"Bác có thể gọi cháu là Tiểu Bùi."
Hứa Mạn thoáng luống cuống:
"À... được, được."
Dù sao cũng là chủ nhà, con trai mang bạn trai về ra mắt, không thể tiếp tục thất lễ như thế. Hứa Mạn cố lấy lại tinh thần, nhớ tới mấy câu mình đã chuẩn bị sẵn từ hôm qua. Một câu bất giác bật ra khỏi miệng chưa kịp suy nghĩ:
"Tiểu Bùi đang làm chức vụ gì rồi?"
Ôn Mộ suýt chút nữa phun cười.
Bùi Thư Thần bị hỏi cũng hơi ngớ người, lịch sự đáp:
"Cháu... tự mình khởi nghiệp, hiện giờ đang điều hành một công ty."
Hứa Mạn xấu hổ cực kỳ:
"Ai da, thật ngại quá... đầu óc bác không được linh hoạt lắm."
"Không sao đâu ạ." Bùi Thư Thần nắm chặt tay, đột nhiên nghiêm túc nói,
"Bác gái, chuyện cháu từng giấu bác, cháu thật lòng xin lỗi. Cháu biết trên mạng có một vài lời đồn không hay, nhưng giữa cháu và Mộ Mộ thật sự không như người ta nói. Chúng cháu đang nghiêm túc hẹn hò, và mục tiêu là kết hôn. Cháu sẽ hết lòng chăm sóc em ấy, tuyệt đối không để em ấy phải chịu thiệt thòi."
Ôn Mộ bên cạnh đỏ mặt, thầm nghĩ sao tự dưng lại phát biểu nghiêm túc vậy trời...
Hứa Mạn sững sờ vài giây, cuối cùng cũng bình tĩnh lại:
"Thật ra bác không định can thiệp Mộ Mộ yêu ai, chỉ cần nó vui là được. Chỉ là bác hơi lo. Hai đứa xuất thân quá khác nhau, bác sợ Mộ Mộ sẽ chịu uất ức."
Bùi Thư Thần nói chắc nịch:
"Cháu đảm bảo sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Nhưng liên quan đến chuyện cả đời con trai, Hứa Mạn vẫn phải hỏi cho rõ:
"Vậy lúc trước vì sao Mộ Mộ lại mang đồ chuyển về? Nó về nhà khóc suốt, bác làm mẹ thật lòng không chịu nổi thấy con mình đau lòng như vậy."
Bùi Thư Thần kinh ngạc quay sang nhìn Ôn Mộ. Thì ra khi đó cậu thật sự đã khóc.
Ôn Mộ: "... Có hơi mất mặt."
"Mẹ, Bùi Thư Thần đối với con rất tốt, lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi. Để sau con từ từ kể cho mẹ nghe."
Hứa Mạn gật đầu:
"Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là được. Tiểu Bùi, cháu ngồi xem tivi đi, bác vào bếp nấu cơm."
Ôn Mộ nhanh chóng đứng dậy, lon ton theo vào bếp làm trợ thủ cho mẹ.
Cơm nước chuẩn bị xong đúng lúc Ôn Dao tan học về. Bốn người quây quần bên bàn ăn, Ôn Dao háo hức khoe:
"Em đã nói rồi mà! Bùi thúc... à không, Bùi tiên sinh chính là bạn trai của anh, vậy mà anh còn gạt em nói không thích người ta!"
Bùi Thư Thần ngồi đối diện nghe vậy không nhịn được bật cười, ánh mắt dịu dàng quét qua Ôn Mộ.
Ôn Mộ đen mặt. Một mẹ, một em gái sao toàn bán đứng mình thế này!
Ăn xong Bùi Thư Thần chủ động đề nghị rửa bát, nhưng Hứa Mạn cười xua tay:
"Không cần đâu, Tiểu Mộ đã mua cho bác máy rửa bát rồi."
Bùi Thư Thần thoáng thất vọng, có vẻ tiếc nuối vì không được biểu hiện thêm.
Trên đường về nhà, Ôn Mộ trêu hắn:
"Anh hôm nay có phải sốt sắng quá không?"
Bùi Thư Thần liếc cậu một cái, ánh mắt mang đầy vẻ "Sao có thể chứ?":
"Ngược lại là em đấy. Ban đầu còn nói không thích anh, vậy mà về nhà lại khóc lóc với mẹ."
Ôn Mộ nghẹn lời, chỉ biết quay đầu giả vờ ngắm phong cảnh, mặc kệ người nào đó cười trêu mãi không thôi.
-
Bùi Thư Thần vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại đến lượt Ôn Mộ căng thẳng.
Diệp Văn Thái tổ chức sinh nhật, Bùi Thư Thần dự định nhân dịp này dẫn Ôn Mộ đến gặp cha mình, đồng thời chính thức thông báo chuyện hai người chuẩn bị kết hôn.
Ôn Mộ đứng trước gương thay hết bộ này đến bộ khác, thần sắc rối rắm.
Bùi Thư Thần nhìn mà buồn cười, tiến lại gần vỗ nhẹ cậu một cái:
"Em căng thẳng cái gì chứ? Ông ấy sẽ không phản đối đâu. Mà cho dù có phản đối cũng vô dụng."
"Dù sao cũng là cha anh, tất nhiên em phải coi trọng rồi." Ôn Mộ nghiêm túc nói.
Bùi Thư Thần cười, ghé tai trêu chọc:
"Bảo bối mặc gì cũng đẹp. Nếu em không quyết định được thì đừng mặc nữa, ở nhà với anh, không cần đi đâu hết."
"Anh..." Ôn Mộ nghẹn lời đỏ mặt. Người này đúng là lúc nào cũng có thể nói ra mấy lời khiến người khác xấu hổ.
Đến nhà Diệp Văn Thái, Bùi Thư Thần đưa cho Ôn Mộ một phần lễ vật:
"Em cầm đi, quà của anh chọn riêng cho ông ấy."
Diệp Văn Thái thích sưu tầm tranh cổ, lần này Bùi Thư Thần đặc biệt chuẩn bị một bức tranh hiếm cho ông.
Trong sân người đến người đi, tiệc mừng sinh nhật rộn ràng náo nhiệt.
Bùi Thư Thần nắm tay Ôn Mộ xuyên qua đám người, tới trước mặt Diệp Văn Thái trịnh trọng giới thiệu:
"Đây là Ôn Mộ, vị hôn phu của con."
Ôn Mộ khéo léo đưa lễ vật lên:
"Chúc bác sinh nhật vui vẻ ạ."
Diệp Văn Thái vui vẻ nhận lấy, cười ha hả:
"Tốt tốt, đứa nhỏ ngoan, có lòng."
Lúc ấy Diệp Tĩnh Đường cũng vừa đi tới. Bùi Thư Thần thuận tiện bổ sung một câu:
"Chỉ chuẩn bị một phần quà, là con và hôn phu cùng tặng."
Ba chữ "vị hôn phu" được hắn cố ý nhấn mạnh, rõ ràng muốn tuyên bố chủ quyền.
Diệp Tĩnh Đường nhìn nhẫn trên tay hai người, ánh mắt phức tạp đầy u oán nhìn về phía Ôn Mộ.
Ôn Mộ lúng túng muốn tìm chỗ trốn, lặng lẽ móc móc lòng bàn tay Bùi Thư Thần.
Bùi Thư Thần hiểu ý, cười cười nắm tay cậu dắt đi, tiếp tục khoe khoang với những người khác.
Đến lúc ăn cơm, mẹ kế của Bùi Thư Thần cười hỏi:
"Đã định ngày cưới chưa?"
Bùi Thư Thần bình thản đáp:
"Ôn Mộ không thích ồn ào, nên chúng tôi quyết định tổ chức một lễ kết hôn đơn giản kết hợp với du lịch."
Bà ta lại nói:
"Vậy sau khi cưới phải nhanh có em bé, cha con chờ được ôm cháu lâu lắm rồi đấy."
Bùi Thư Thần thản nhiên trả lời:
"Ôn Mộ còn nhỏ, chuyện con cái không vội."
Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng, mẹ kế đành phải cười gượng cho qua.
Trên đường về, Ôn Mộ ngồi trong xe nghĩ nghĩ rồi hỏi:
"Anh không thích dì Vương sao?"
Bùi Thư Thần quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng:
"Trừ em ra, những người khác anh đều không thích."
Ôn Mộ nghe vậy tim như mềm ra, khóe miệng không nhịn được cong lên.
-
Bộ phim 《Sót Băng》 do Cố Trì Thanh đóng chính, biên kịch bởi Ôn Mộ, phòng vé bùng nổ, thành tích rực rỡ còn lọt vào danh sách đề cử của nhiều hạng mục liên hoan phim.
Ôn Mộ vốn không thích lộ diện trước công chúng, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt, cậu nhất định phải có mặt.
Ngoài chuyện tình yêu với Bùi Thư Thần, đã lâu lắm rồi cậu không xuất hiện trước ống kính truyền thông. Vì thế khi khán giả nhìn thấy cậu ngồi bên cạnh Bùi Thư Thần, phần lớn đều lầm tưởng Ôn Mộ tới với tư cách người nhà của Bùi tổng.
Giải thưởng lần lượt được công bố. Khi nghe Cố Trì Thanh giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc, Ôn Mộ kích động đến mức lòng bàn tay đỏ bừng vì vỗ tay quá mạnh.
Cậu thật lòng cảm thấy Cố Trì Thanh xứng đáng - mọi động tác trên băng đều do tự Cố Trì Thanh thực hiện không hề dùng thế thân.
Bùi Thư Thần bên cạnh nhíu mày không vui. Ôn Mộ chột dạ lén liếc hắn một cái rồi lặng lẽ buông tay xuống, không dám quá mức phấn khích nữa.
Khi đến hạng mục Biên kịch xuất sắc nhất, Ôn Mộ hoàn toàn không nghĩ tới mình, ngơ ngác cùng mọi người ngồi chờ xem ai sẽ lên nhận giải.
Cho đến khi người công bố đọc to:
"Xin chúc mừng biên kịch "Tôi yêu trà sữa"!"
Ôn Mộ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng đã bị Bùi Thư Thần nhẹ nhàng vỗ lưng nhắc nhở.
Những người trong giới biết "Tôi yêu trà sữa" chính là Ôn Mộ lập tức quay đầu chúc mừng.
Toàn hội trường vỗ tay vang dội, cảm giác này mãnh liệt đến nỗi khiến Ôn Mộ hơi choáng váng.
Cư dân mạng cũng bị sốc:
【 Cái gì??? Ôn Mộ là đại thần "Tôi yêu trà sữa"??? 】
【 Hôm qua còn có người chê cười cậu ấy chỉ nhờ gả vào hào môn, hôm nay đúng là tự vả 】
【 Đại thần vừa có tài vừa đẹp trai như vậy, tôi xin làm vợ trước 】
【 Bùi Thư Thần: Đêm nay có người cần bị ám sát rồi 】
...
Từ Trác đang ngồi ở nhà xem lễ trao giải trên TV, mẹ hắn bên cạnh lẩm bẩm:
"Sao lại là nó? Chắc chắn không phải tự nó viết, nhất định là thuê người khác làm cho."
Từ Trác cầm điều khiển bỗng cảm thấy phiền muộn.
Hắn lạnh nhạt đáp:
"Chấp nhận người khác giỏi hơn mình khó đến vậy sao?"
Hắn đã không còn muốn tiếp tục bị mẹ mình lấy ra so sánh nữa.
-
Sau đó trong một buổi phỏng vấn, Bùi Thư Thần bị hỏi về Ôn Mộ.
Người dẫn chương trình tò mò hỏi:
"Nghe nói Ôn Mộ là một biên kịch rất hiếm có, rất nhiều công ty muốn giành lấy. Vậy Hoàn Thái dùng cách gì để giữ chân cậu ấy?"
Bùi Thư Thần trả lời không chút do dự:
"Dùng chính tôi."
Câu trả lời vừa dứt, người dẫn chương trình sững người mất mấy giây, không biết nên tiếp lời thế nào.
Cư dân mạng thì cười đến phát cuồng:
【 Người dẫn chương trình: Câu này thật sự không biết nên tiếp thế nào luôn. 】
【 Bùi tổng: Diện âu phục, tự mình ra trận bắt vợ về nhà 】
【 ID "Bạn gái ngoài vòng tròn của Cố Trì Thanh" bình luận: Bùi tổng vừa đẹp trai vừa lưu manh như vậy, tôi chịu không nổi, quyết định sinh con cho anh ấy! 】
【 Người khác: Xin hỏi Cố Trì Thanh đã biết quyết định này chưa vậy? 】
-
Bùi Thư Thần xin phép một kỳ nghỉ dài nhất từ trước tới nay, cùng Ôn Mộ dạo một vòng khắp nơi trên thế giới.
Tận hưởng vui vẻ nhưng cũng có chút mệt mỏi trở về nhà. Ôn Mộ mơ hồ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra.
Bùi Thư Thần rất tốt bụng cho cậu một ngày nghỉ ngơi. Mãi đến lúc đó Ôn Mộ mới nhận ra trước đó đối phương đã nhẫn nhịn đến mức nào.
Một ngày một đêm kéo dài thành ba ngày, Ôn Mộ mơ mơ màng màng, tỉnh rồi ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, cả người mềm nhũn thành một vũng nước. Ga trải giường bị lộn xộn đổi tới đổi lui. Bị ôm từ phòng ngủ sang phòng khách, nhà bếp... khắp nơi trong nhà đều lưu lại dấu vết thuộc về Bùi Thư Thần.
Ôn Mộ cảm giác mình như biến thành một kẻ chẳng biết xấu hổ, chỉ có thể thều thào rên rỉ, đến mức sức lực phát ra tiếng cũng không còn, chỉ khe khẽ hừ hừ nơi cuống họng.
Cả thân thể giống như không còn là của mình. Bùi Thư Thần khiến cậu khóc, khiến cậu gọi, khiến cậu vui đến phát run, mà mỗi lần muốn van xin hắn dừng lại trong lòng lại lờ mờ mong đừng bao giờ kết thúc.
Ôn Mộ yếu ớt khoác hai tay lên vai Bùi Thư Thần, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn hắn.
Bùi Thư Thần cúi đầu chạm trán vào trán cậu, giọng nói trầm thấp dịu dàng:
"Đánh dấu rồi... Cả đời này em không thể rời khỏi anh nữa. Em nghĩ kỹ chưa?"
Ôn Mộ không trả lời, chỉ ôm chặt lấy eo hắn, hai chân siết chặt lấy người kia, như đang dùng hành động thay lời đáp.
Bùi Thư Thần không còn do dự. Hắn cúi người ngậm lấy tuyến thể sau gáy Ôn Mộ, không chút chần chừ mà lưu lại dấu vĩnh viễn.
Ôn Mộ thậm chí không kêu lên nổi nữa.
Không quá đau, chỉ là cảm giác kỳ lạ, tê dại lan khắp toàn thân khiến cậu như rơi vào giấc mộng mông lung. Thân thể không ngừng run rẩy bị Bùi Thư Thần ôm chặt lấy.
Không biết qua bao lâu Ôn Mộ mới lơ mơ tỉnh lại. Trong tầm mắt phủ một lớp hơi nước mờ ảo, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy những bông tuyết đầu mùa nhẹ nhàng bay.
Cậu cảm giác cơ thể mình dường như đã thay đổi, mùi hương tin tức tố của hai người hòa quyện như tan vào trong khí lạnh của tuyết đầu đông.
Ôn Mộ thoả mãn rúc vào lồng ngực Bùi Thư Thần, khoé môi khẽ cong.
Đây là chuyện cậu luôn khao khát.
Họ đáng lẽ phải thuộc về nhau như thế, từ máu thịt đến linh hồn, từ mùi hương đến trái tim.
—— Chính văn hoàn ——
—-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Đã kết thúc chính văn rồi! Sẽ có phiên ngoại, nội dung là gì thì chờ chút để tôi nghĩ xem nhé~
Mều mều giơ tay phát biểu: Hoàn chính văn rồi! Cảm ơn các bạn đã cùng Mèo theo dõi câu chuyện đáng yêu của Bùi tổng và Mộ Mộ.
Lâu rồi không edit nên vẫn còn nhiều lỗi typing, xưng hô, chính tả,... Mong các bạn giơ cao đánh khẽ, nếu phát hiện ra lỗi có thể note nhẹ một cái để mình sửa lại. Cảm ơn cả nhà ~~