Thư ký Trần cùng bạn gái yêu xa suốt năm năm cuối cùng cũng kết hôn, sau đó rất nhanh đã đón chào một em bé cực kỳ đáng yêu.
Ôn Mộ thấy ảnh em bé trong vòng bạn bè thì thích đến mức không chịu nổi. Vì vậy trước ngày dự tiệc mừng trăm ngày Bùi Thư Thần đã dẫn cậu đến nhà thư ký Trần thăm bé trước.
Tặng tiền lì xì và dây chuyền vàng cho thư ký Trần xong, ánh mắt Ôn Mộ lập tức bị tiểu bảo bảo hút chặt không rời nổi.
Bé con trắng trẻo mũm mĩm, cười rộ lên còn lộ hai lúm đồng tiền nhỏ, mềm mại cực kỳ.
"Thật sự quá đáng yêu!" Ôn Mộ không nhịn được cảm thán.
Vợ thư ký Trần bế đứa nhỏ đến dịu dàng hỏi: "Cậu có muốn ôm thử không?"
Ôn Mộ vừa muốn ôm vừa lo lắng: "Có được không? Tôi sợ làm bé khóc mất..."
"Không sao đâu," thư ký Trần cười, "Bé không sợ người lạ đâu."
Ôn Mộ cẩn thận đón lấy như ôm bảo vật quý giá, chỉ sợ làm em bé khó chịu.
Quả nhiên bé con không hề sợ người lạ, mềm mềm dựa vào cổ Ôn Mộ, lông mi cong dài run run đáng yêu đến mức khiến tim người ta nhũn ra.
Cảm giác ôm trong ngực mềm mại thơm thơm mùi sữa, Ôn Mộ ôm một cái liền không muốn buông.
Vợ thư ký Trần đã quá mệt vì chăm bé, thấy Ôn Mộ ôm hộ còn mừng hết cỡ nên cứ để cậu ôm mãi.
Chỉ trong chốc lát, bé con đã ngoan ngoãn ngủ trong lòng Ôn Mộ.
Ôn Mộ tay chân luống cuống sợ đánh thức bé, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?"
"Không sao, đặt vào cũi là được." Thư ký Trần cười, muốn đón lấy nhưng Ôn Mộ sợ bé thức nên nhẹ giọng hỏi: "Để tôi ôm bé vào nhé?"
"Được chứ." Thư ký Trần đưa tay chỉ vào phòng.
Đi cùng với hai vợ chồng Bùi tổng còn có một vài đồng nghiệp khác, thư ký Trần tin tưởng Ôn Mộ nên cũng không lo lắng, để cậu tự làm còn mình thì ngồi nói chuyện ngoài phòng khách.
Ôn Mộ ôm bé con nhẹ nhàng đi vào phòng em bé, đặt xuống chiếc giường nhỏ, kéo chăn đắp kín, cuối cùng còn không nỡ mà nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bé rồi mới rón rén khép cửa bước ra.
Vừa quay đầu liền thấy Bùi Thư Thần đang đứng tựa cửa chờ mình.
"Đáng yêu không?" Bùi Thư Thần hỏi.
Ôn Mộ dùng sức gật đầu: "Đáng yêu cực kỳ."
Ánh mắt cậu sáng lấp lánh dưới ánh nắng, cả người dường như được dát lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Bùi Thư Thần nhìn đến không nhịn được, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt cậu: "Không đáng yêu bằng em."
Ôn Mộ nóng bừng cả mặt, lập tức liếc ngang liếc dọc xung quanh, may mà không ai chú ý tới chỗ này, phòng khách cũng không nhìn qua được.
Cậu vừa thẹn thùng vừa bất đắc dĩ nghĩ —
Cậu cảm thấy Bùi Thư Thần nói chuyện càng ngày càng buồn nôn.
-
Buổi tối hôm đó sau khi đôi chồng chồng thắm thiết trò chuyện, Ôn Mộ lười biếng nằm sấp trên người Bùi Thư Thần, nhỏ giọng nói:
"Chúng ta cũng sinh một bé con đi."
Bùi Thư Thần khẽ cười, hỏi:
"Sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?"
Ôn Mộ thành thật đáp:
"Vì mẹ em với cô Bùi cũng đều rất mong chúng ta nhanh nhanh có em bé mà."
Bùi Thư Thần chậm rãi vuốt nhẹ lưng cậu:
"Không cần quá để ý ánh mắt của người khác. Có con rồi, thời gian để em viết lách sẽ ít đi rất nhiều đấy."
"Nhưng mà... em cũng muốn." Ôn Mộ lí nhí nói.
Cậu vốn rất thích trẻ con, huống chi hai người đã kết hôn ba năm, cũng đã đến lúc thích hợp để đón một sinh mệnh nhỏ bé xuất hiện. Cậu cảm thấy mình đã sẵn sàng.
Bùi Thư Thần hôn cậu một cái đầy cưng chiều, nhẹ giọng nói:
"Được rồi, vậy thì cẩn thận chuẩn bị nhé."
Nói rồi, tay hắn chậm rãi trượt xuống ôm lấy eo Ôn Mộ, tiếp tục thấp giọng trêu chọc:
"Trước tiên... luyện tập thêm một chút quy trình mang thai đã."
-
Sau khi cùng Bùi Thư Thần nói rõ nhận thức chung, Ôn Mộ không khỏi có chút kích động. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy việc một nam nhân như mình mang thai có hơi kỳ quái nhưng mỗi lần nghĩ đến đứa bé kia sẽ là kết tinh tình yêu của cậu và Bùi Thư Thần, Ôn Mộ lại tràn đầy mong đợi.
Cậu bắt đầu tăng cường rèn luyện thể lực, chăm chú nghiên cứu các lưu ý khi mang thai, mỗi ngày đều kiên trì bổ sung vitamin B11 cùng các loại vitamin tổng hợp khác. Không chỉ vậy cậu còn chăm chỉ đọc sách dưỡng thai, mê mẩn xem các video về trẻ sơ sinh.
Bùi Thư Thần vừa kết thúc tăng ca mệt mỏi leo lên giường, vốn định ôm Ôn Mộ cưng chiều một phen, nào ngờ Ôn Mộ lại hoàn toàn không ở trong trạng thái, tâm trí đều treo lơ lửng trên quyển "Dưỡng thai bách khoa toàn thư" còn chưa đọc xong.
Bùi Thư Thần: ...
Hắn không cam lòng bị ngó lơ, khẽ cúi xuống cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của Ôn Mộ, thành công kéo sự chú ý của người kia trở về.
-
Đến kỳ phát tình tiếp theo, Ôn Mộ liền vừa căng thẳng vừa mong đợi.
Trước đây vì không muốn Ôn Mộ mang thai quá sớm, Bùi Thư Thần luôn cố gắng khắc chế chính mình trong phát tình kỳ, cũng sẽ không tiến vào quá sâu. Nhưng lần này...
Ôn Mộ nhìn thấy ánh mắt kia của Bùi Thư Thần, tim đập rộn ràng, vô thức nuốt nước bọt. Trong lòng lo sợ ba ngày tới sẽ phải "vật lộn" trên giường mà không rời nổi.
Nhưng vì tiểu bảo bảo đáng yêu trong tương lai, cho dù vất vả thế nào cậu cũng cắn răng chịu đựng.
Bị dày vò đến mức đầu óc choáng váng, eo mỏi đến như sắp gãy, Ôn Mộ vừa đỏ mặt vừa thầm nghĩ: nhiều lần như vậy, lần này chắc chắn sẽ thành công mang thai!
Nửa tháng sau, Ôn Mộ thấp thỏm hồi hộp nhìn que thử thai — chỉ có một vạch.
Tuy hơi hụt hẫng nhưng cậu cũng không để tâm quá nhiều. Dù sao muốn mang thai ngay lập tức cũng không dễ dàng, việc này là bình thường.
Tháng thứ hai, kết quả vẫn giống vậy.
Ôn Mộ tự an ủi mình: hiện tại rất nhiều người cũng phải cố gắng lâu mới có tin vui, nhân lúc này còn có thể tranh thủ luyện tập thân thể cho khỏe mạnh thêm một chút.
Nhưng đến tháng thứ ba, kết quả vẫn không đổi, Ôn Mộ bắt đầu thấy bất an.
Cậu đã làm kiểm tra trước khi chuẩn bị mang thai, cơ thể hoàn toàn không có vấn đề. Huống hồ Bùi Thư Thần mỗi lần đều cực kỳ nghiêm túc, làm sao lại không có kết quả?
Chẳng lẽ vấn đề nằm ở phía Bùi Thư Thần?
Vậy nên trước khi ngủ, Ôn Mộ dè dặt bóng gió gợi ý, muốn Bùi Thư Thần đi bệnh viện kiểm tra một lần.
Bùi Thư Thần nghe vậy thoáng im lặng. Ôn Mộ vội vàng xua tay: "Không phải đâu, em chỉ đoán bậy thôi, không nói nữa!"
"Không sao." Bùi Thư Thần vỗ về trấn an cậu, "Vốn dĩ anh cũng nên cùng em kiểm tra, chỉ là trước đây bận quá. Chiều nay rảnh anh sẽ đi bệnh viện."
Ôn Mộ lập tức vui vẻ, đôi mắt cong cong chủ động sáp lại gần. Bùi Thư Thần khẽ cười, tay vòng lấy eo cậu nhẹ nhàng hôn lên môi Ôn Mộ. Nụ hôn mềm mại dần dần sâu hơn, cuốn lấy từng nhịp thở như muốn xoa dịu toàn bộ bất an trong lòng cậu.
-
Lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Bùi Thư Thần, Ôn Mộ càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng hai người bọn họ đều hoàn toàn bình thường, Bùi Thư Thần sức khỏe tốt, tinh trùng cũng đạt chất lượng xuất sắc, thế nhưng tại sao mãi vẫn không mang thai được?
Dựa vào kinh nghiệm sống chung suốt ba năm qua, trực giác của Ôn Mộ mách bảo: nhất định có vấn đề.
Thừa dịp Bùi Thư Thần không có ở nhà, Ôn Mộ lén lút lục soát trong phòng ngủ và thư phòng. Quả nhiên cậu tìm được một lọ thuốc lạ trong ngăn kéo sâu nhất.
Đó là một lọ thuốc viên nhỏ, trên nhãn in chữ nước ngoài mà Ôn Mộ không nhận ra. Cậu lập tức dùng phần mềm dịch, quét thử thì là tiếng Pháp.
Từ công hiệu được ghi, đây rõ ràng là thuốc tránh thai chuyên dụng cho alpha.
Ôn Mộ chậm rãi ngồi phịch xuống ghế, hít sâu một hơi.
Trước đây Bùi Thư Thần từng đề cập chuyện uống thuốc, nhưng Ôn Mộ khi ấy kiên quyết không đồng ý. Bởi lẽ loại thuốc này dùng trong thời gian ngắn thì không sao, nhưng sử dụng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Giờ phút này nghĩ tới việc Bùi Thư Thần sau lưng mình lén uống thuốc, trong lòng Ôn Mộ không khỏi có chút khó chịu.
Cậu ôm tâm tình mất mát mà gắng gượng trấn định, cố gắng khách quan phân tích thật lâu, vẫn cảm thấy không nên như thế.
Bởi vì Bùi Thư Thần không phải kiểu người ghét bỏ trẻ con. Trước đó vài lần cùng đến nhà thư ký Trần thăm em bé thì rõ ràng có thể thấy hắn cũng rất yêu thích, còn chủ động trêu đùa em bé.
Vậy lý do hắn lén uống thuốc là gì?
Dựa theo hiểu biết của Ôn Mộ về Bùi Thư Thần, chắc chắn sẽ không phải là kiểu suy nghĩ thông thường mà người ngoài có thể đoán được.
-
Tháng thứ tư chuẩn bị mang thai.
Buổi tối, Ôn Mộ nằm nhoài trong lòng Bùi Thư Thần, đôi mắt sáng lấp lánh như thể bên trong cất giấu những vì sao nhỏ.
Bùi Thư Thần hôn nhẹ lên đôi mắt cậu, cười hỏi:
"Sao lại vui như thế? Ban ngày còn nhắn tin bảo buổi tối có tin tốt muốn nói."
Ôn Mộ giọng đầy phấn khích:
"Em mang thai rồi! Anh sắp được làm ba ba nha!"
Bùi Thư Thần: "..."
Hắn đương nhiên tin Ôn Mộ tuyệt đối không phản bội mình. Vậy nên hắn cứ thế mạnh đến mức, uống thuốc tránh thai rồi mà vẫn có thể thụ tinh sao?
Ôn Mộ nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc mà cố gắng che giấu của Bùi Thư Thần có chút đắc ý nhướng mày, nhỏ giọng thừa nhận:
"Em đã đổi thuốc của anh thành vitamin rồi."
Kết hôn mấy năm, cậu sớm đã học được cách cùng Bùi Thư Thần đấu trí đấu dũng. Ba ngày liền không xuống nổi giường trong kỳ động dục ấy nào phải chịu đựng uổng phí.
Bùi Thư Thần thoáng run lên, đầu tiên là lúng túng sau đó lại hơi hoảng loạn, lập tức siết chặt Ôn Mộ vào lòng:
"Xin lỗi, anh..."
Ôn Mộ nhanh tay che miệng hắn ngăn không cho giải thích:
"Không cần xin lỗi. Nhưng mà, chúng ta chẳng phải trước đó đã bàn bạc kỹ càng rồi sao, tại sao anh lại lén đổi ý?"
Bùi Thư Thần gỡ tay cậu ra, giọng nhẹ nhàng:
"Bởi vì anh sợ em chịu khổ."
Mang thai rất cực nhọc, hắn không nỡ để Ôn Mộ phải trải qua những vất vả ấy. Nhưng đó chỉ là một phần lý do.
Thực ra lúc Ôn Mộ đề nghị sinh con, Bùi Thư Thần từng vô cùng vui mừng, cảm giác khiến người ta không thể kháng cự. Nhưng nhìn Ôn Mộ cặm cụi học dưỡng thai, chăm chú đến mức lời hắn nói cũng chẳng nghe lọt, trong lòng Bùi Thư Thần dấy lên một cảm giác khó chịu.
Con chưa sinh mà đã như vậy, sau này thì thế nào? Có con rồi, hắn sẽ không còn là tất cả đối với Ôn Mộ nữa. Hắn chưa sẵn sàng buông tay, vậy nên mới lén uống thuốc cố kéo dài thêm một thời gian.
Mà nguyên nhân này thật ra có chút như kiểu hắn lòng dạ hẹp hòi vậy, Bùi Thư Thần không định nói cho Ôn Mộ.
Ôn Mộ nghe lý do của hắn, mắt chớp chớp, cười khẽ:
"Chỉ vì vậy thôi sao?"
Bùi Thư Thần gật đầu:
"Ừ, chỉ vậy thôi."
Ôn Mộ chôn mặt vào hõm cổ hắn, giọng buồn buồn:
"Sẽ không vất vả, em muốn sinh một đứa bé thuộc về chúng ta." Ôn Mộ dúi mặt vào cổ Bùi Thư Thần, ngửi mùi hương của hắn, âm thanh buồn buồn hỏi: "Nhưng... sau khi đứa nhỏ ra đời, có phải em sẽ không còn là bảo bối duy nhất của anh nữa phải không?"
Bùi Thư Thần cúi đầu hôn lên mi tâm của cậu dịu dàng nói:
"Đừng nghĩ bậy. Không ai có thể thay thế em."
Ôn Mộ cười tươi như hoa:
"Anh cũng thế. Anh là người em yêu nhất, mãi mãi là như vậy."
Bùi Thư Thần ngơ ngác nhìn cậu, đôi tai đỏ bừng lên.
Lại bị vạch trần tâm tư nhỏ bé, Bùi Thư Thần bối rối đè Ôn Mộ xuống, dùng nụ hôn sâu để che giấu sự ngượng ngùng. Ôn Mộ dịu dàng đáp lại, trong lòng cảm thấy Bùi Thư Thần đúng là càng ngày càng đáng yêu, đến cả việc ghen với đứa nhỏ cũng làm được.
Tin tức tố hòa quyện, không khí trở nên nóng bỏng. Ôn Mộ thở dốc nhỏ giọng kháng nghị:
"Không được..."
Bùi Thư Thần sực tỉnh, nhớ ra ba tháng đầu mang thai phải đặc biệt chú ý, vội vàng dừng lại chui vào trong chăn ôm Ôn Mộ.
Ôn Mộ không nhịn được, tay níu lấy tóc hắn nửa như khước từ nửa như quyến luyến, càng khiến người ta muốn gần thêm.
Mấy phút sau, Bùi Thư Thần ngẩng đầu lên, hôn nhẹ vào khóe môi cậu dụ dỗ:
"Nếm thử vị của chính em một chút đi."
Ôn Mộ nhăn mày né tránh:
"Không muốn, có mùi tanh..."
Bùi Thư Thần bật cười khẽ, giọng trầm thấp quyến rũ bên tai cậu:
"Sao anh nếm thì chỉ thấy vị ngọt thôi."