Khi bài kiểm tra địa lý hàng tuần được phát ra, cả lớp đồng loạt thở dài ngao ngán.
Kể cả Yến Đường.
Cuối tháng Năm, Nam Thị đã bắt đầu nóng bức. Ba cây mộc lan lớn mọc thành hàng bên ngoài dãy nhà học.
Lá màu xanh thẫm to bản, xé nắng trưa thành những vệt sáng vỡ vụn rơi lên bàn học cô.
Chiếu rọi rõ mồn một con điểm 59 đỏ chói trên tờ giấy kiểm tra.
Trượt.
Nhưng ở lớp khoa học xã hội như lớp cô, điểm này đã thuộc hàng top.
“Đề lần này khó, tổng hợp toàn bộ câu tính toán chênh lệch thời gian tự quay và quỹ đạo trong 10 năm qua. Không làm tốt cũng đừng lo, không phản ánh năng lực thật đâu, chỉ để tham khảo thôi…”
Thầy Tằng – giáo viên địa lý an ủi cả lớp.
Nghe có người hỏi điểm cao nhất, thầy đáp: “Có chứ, Giang Dụ Hành lớp chuyên được 92 điểm.”
Yến Đường đang cúi đầu nhìn những dấu gạch đỏ chi chít trên bài, nghe tên này liền quay sang thì thầm với bạn cùng bàn Vương Kỳ Vũ: “Cậu ấy siêu thật, điểm lúc nào cũng ổn định ghê…”
Bài của Vương Kỳ Vũ ngời sáng con 39 vinh quang dưới ánh nắng.
Nhưng Kỳ Vũ chẳng buồn vì trượt, mãi lo rướn cổ nhìn ra cửa sổ.
Có lẻ mơ màng quá lộ liễu, thầy giáo trên bục cũng phát hiện.
“Vương Kỳ Vũ, ngoài cửa rải tiền hay sao mà nhìn say sưa thế?”
Kỳ Vũ quay lại, nghiêm túc trả lời: “Thưa thầy, cổng trường không có gì đẹp nhưng có một anh chàng đẹp trai lắm ạ!”
Bầu không khí ảm đạm vì điểm số bỗng chốc trở nên sôi động vì những lời này.
Lòng yêu cái đẹp ai chẳng có, mấy cô gái trong lớp thi nhau nhảy khỏi chỗ ngồi ùa về phía cửa sổ, đẩy cả Yến Đường – người đang ngồi yên – theo.
“Người đó không phải người Trung Quốc nhỉ?”
“Cao quá trắng quá…”
“Sao cậu ấy không ngẩng mặt lên, tớ muốn xem mặt quá!!”
“Đúng là người nước ngoài thật!”
Nghe nói là người nước ngoài, mấy bạn nam trong lớp cũng tò mò đổ xô về phía cửa sổ.
Thầy Địa quát mấy tiếng, thấy không ai nghe đành bỏ qua kỷ luật, cũng chen vào xem cho biết.
Yến Đường cũng tò mò nhìn xuống dưới.
Trước cổng trường đậu một chiếc xe hơi màu đen. Chàng trai đứng trước xe đeo túi xách lệch bên vai trái, mặc áo phông đen quần dài giản dị. Dáng người thẳng tắp, cao ráo, tóc màu nâu nhạt, làn da dưới nắng trắng sáng bừng.
Tổ trưởng khối 10 đứng đó đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, vừa nói vừa gật đầu tỏ vẻ cung kính. Có lẽ đã bàn xong, tổ trưởng mời cậu vào trường, bắt đầu giới thiệu bố cục trong trường.
“Không phải là học sinh chuyển trường chứ?”
“Hả? Chuyển một học sinh nước ngoài đến đây? Để thi đại học à??”
Mọi người đều không thể tin nổi.
Khi đi ngang tòa nhà giảng đường, cậu ta bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía lớp học tầng năm.
Khoảng cách quá xa, Yến Đường không thể nhìn rõ mặt.
Không biết cậu ta đã nhận thấy điều gì, phải một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước đi.
Người đi rồi, đám học sinh tụm năm tụm ba lại trở về chỗ ngồi. Yến Đường không nhịn được hỏi Vương Kỳ Vũ: “Làm sao cậu biết cậu ấy đẹp trai thế?”
“Đẹp trai là một dạng khí chất.” Vương Kỳ Vũ cười tủm tỉm, “Đừng khắt khe thế chứ, đâu phải ai cũng như Giang Dụ Hành – vừa đẹp trai, tính tốt lại học giỏi.”
“Tớ có dám đòi hỏi gì đâu? Ngay cả lựa chọn cũng chẳng có.”
Yến Đường lắc đầu, cầm bút lên bắt đầu ghi chép lên tờ giấy kiểm tra đầy gạch đỏ.
Ngoài tiếng Anh ra, môn cô yêu thích nhất chính là Địa lý.
Đối với cô, thế giới dường như thu nhỏ lại trong khuôn viên trường học – bốn điểm thẳng hàng: lớp học, sân trường, căng tin và ký túc xá. Tấm bản đồ thế giới trong giờ Địa cho cô chút không gian để mơ mộng.
Môn yêu thích nhất lại trượt khiến cô cảm thấy thất bại tràn trề.
Quan trọng hơn, đây là bài kiểm tra cuối cùng trước kỳ thi cuối kỳ – mà bài thi học kỳ II năm lớp 11 không chỉ là kỳ thi toàn thành phố mà còn quyết định việc phân lớp trước năm lớp 12.
—— Yến Đường muốn vào lớp chuyên.
Theo tin đồn, giáo viên lớp chuyên năm cuối cấp giàu kinh nghiệm hơn, sẽ không bắt học sinh làm quá nhiều bài tập vô ích. Ngoài ra, cô còn một chút tâm tư riêng: hy vọng có cơ hội được học chung lớp với Giang Dụ Hành.
Cô đã thầm thích Giang Dụ Hành từ năm lớp 10, chuyện này chỉ có Vương Kỳ Vũ – người bạn thân nhất – biết.
Trong ngôi trường bị bao quanh bởi bốn bức tường này, những người có thể gặp, những việc có thể trải qua đều hạn hẹp.
Nhàm chán, khô khan, ngày này qua ngày khác. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nhưng Giang Dụ Hành giống như một mảng màu sáng rực, chỉ cần được nhìn từ xa thì Yến Đường đã cảm thấy mãn nguyện.
Nghĩ đến đó Yến Đường tự ép mình phấn chấn lên, tập trung nghe giảng, cố gắng đến hết tiết Anh văn cuối cùng trong ngày.
Cô Lưu bước xuống bục, gõ nhẹ lên bàn Yến Đường:
“Bài tập hôm nay là đề thi thử, tiết trước cô lỡ mang hết cho lớp chuyên rồi. Em đi tìm Giang Dụ Hành lấy phần của lớp mình về nhé.”
Nghĩ đến việc phải nói chuyện với Giang Dụ Hành, Yến Đường hồi hộp không yên liền kéo Vương Kỳ Vũ cùng đến lớp chuyên. Tới nơi mới biết Giang Dụ Hành không có ở đó – cậu ấy đang chơi cầu lông ở nhà thi đấu. Nhờ bạn kiểm tra hộ bàn học cũng không thấy tập đề thi đâu.
Hai người đành chuyển hướng đến nhà thi đấu.
Không gian trong đây nhộn nhịp hơn thường lệ. Vừa bước vào, họ lập tức nhận ra sân cầu lông cuối cùng đang tụ tập đông học sinh, phần lớn là các em khối 10, 11.
Vương Kỳ Vũ kiễng chân nhìn: “Cầu lông có gì hay mà xem thế?”
May sao gặp một bạn lớp chuyên quen biết đi ngang, Yến Đường vội hỏi thăm. Bạn học kia chỉ tay về phía đám đông ồn ào: “Giang Dụ Hành đang đánh cầu với tân học sinh chuyển trường người nước ngoài đó. Sân hết chỗ nên họ ghép đôi chơi luôn. Mấy đứa con gái xem phát cuồng vì hai gương mặt đẹp trai.”
Vương Kỳ Vũ nghe xong mắt sáng rực: “Thật là học sinh mới à? Từ giờ tha hồ ngắm…”
Cô ấy lôi Yến Đường chen vào sát biên sân.
Yến Đường cũng tò mò, vừa đi vừa xin lỗi các bạn xung quanh. Vừa đứng vững thì cô bất ngờ nhận ra mình đang ở phía sân của tân học sinh.
Dù đã có người thầm thích nhưng cô vẫn không khỏi sững sờ.
Nếu Giang Dụ Hành thỏa mãn mọi tưởng tượng của Yến Đường về hình mẫu nam s1nh lý tưởng thì cậu học sinh mới này giống như nhân vật bước ra từ thế giới khác.
Từ góc nhìn này, Yến Đường chỉ thấy được nửa gương mặt cậu.
Đường nét thanh tú, đôi má còn phúng phính, môi hồng nhạt tự nhiên.
Có lẽ do thường xuyên vận động, mỗi lần cậu vung vợt, cơ bắp cánh tay căng lên lộ rõ, toát lên sức sống tuổi trẻ căng tràn.
Đáng nói hơn, dù cách xa hai ba mét, cô vẫn nhìn rõ hàng mi dài cong vút tựa thiên nga của cậu ấy.
Quả cầu vũ trắng xoáy qua lại trên lưới. Cậu học sinh đẹp trai vung vợt, một cú đập bóng dứt khoát khiến Giang Dụ Hành bên kia lưới đứng hình.
Bạn cùng đội vỗ tay khen: “Niubility!”
Chàng trai Tây này dường như hiểu thứ tiếng Anh kiểu Trung đặc biệt đó, nhoẻn miệng cười với đồng đội – nụ cười rạng rỡ như nắng mai.
“Cười thế này làm tớ mù mắt mất!” Vương Kỳ Vũ nén giọng thì thầm bên tai Yến Đường, “Không đùa đâu, cậu em khóa dưới này có khi đẹp trai hơn cả Giang Dụ Hành ấy chứ!”
Dù đã cố hạ giọng nhưng giọng điệu run run phấn khích của cô bạn vẫn quá lộ liễu.
Yến Đường vội vàng bịt miệng Kỳ Vũ, ngẩng lên chợt nhận ra ánh mắt cậu ta đang hướng về phía mình – hai mắt đen láy trong veo, ánh nhìn dịu dàng mà thấu suốt khiến người ta ảo tưởng mình như là trung tâm vũ trụ.
Tim Yến Đường đột nhiên “thình thịch” một nhịp, cô vội quay mặt đi.
—— Cậu ta nghe hiểu không nhỉ? Chắc là không đâu! Nãy toàn nói tiếng Anh, trình độ tiếng Trung hẳn còn kém lắm!
Nhân lúc giờ nghỉ giữa hiệp, cô kéo Vương Kỳ Vũ sang phía sân khác, không nhận ra ánh mắt cậu học sinh mới vẫn dõi theo bóng lưng mình, cho đến khi cô đứng trước mặt Giang Dụ Hành.
Giang Dụ Hành đang uống nước nghỉ ngơi, thấy Yến Đường liền cất chai nước mỉm cười: “Cậu tìm tôi có việc gì à?”
Bố cậu là người phương Bắc nên giọng nói Giang Dụ Hành pha chút âm điệu “er” đáng yêu – ít nhất là Yến Đường luôn nghĩ vậy.
Nhưng cô chưa từng bộc lộ quá nhiệt tình trước mặt cậu, lúc này cũng chỉ e dè cười nhẹ, giải thích mục đích đến tìm.
“À, đề thi tôi để trong cặp rồi, tối trước giờ tự học tôi mang sang cho cậu nhé.”
Giang Dụ Hành tỏ vẻ áy náy khi nhớ ra mình quên mất việc này, đôi mắt thanh tú nhuốm chút ngại ngùng.
“Làm cậu phải chạy tìm mệt lắm, thật ngại quá.”
“Không sao, tôi cũng tiện đường qua căng tin mà.”
Yến Đường đáp rồi bất chợt thêm lời cổ vũ:
“Cậu tiếp tục chơi đi, cố lên nhé, nãy suýt nữa là đỡ được quả cầu rồi đó.”
Lo lắng mình bộc lộ quá lộ liễu, cô vội cúi đầu định rời đi thì bị Vương Kỳ Vũ giật mạnh tay áo.
“Đụng người ta rồi kìa!” – Vương Kỳ Vũ ở phía sau vội vàng nói.
Yến Đường giật bắn người, chưa kịp nhận ra ai đã loạng choạng ngã ngửa, may sao được đôi tay vững chắc đỡ lấy cánh tay giúp cô đứng thẳng.
Lại một lần nữa chạm mắt với tân học sinh, đầu óc Yến Đường đơ cứng, không biết nên nói xin lỗi hay cảm ơn.
Cậu ta cũng không buông tay, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
Đúng lúc này, Giang Dụ Hành lên tiếng bằng tiếng Anh: “Kirill, cậu không chơi nữa à?”
“Không chơi nữa.” – Kirill – tân học sinh trả lời bằng thứ tiếng Anh đầy chán nản.
Nhân cơ hội, Yến Đường kéo Vương Kỳ Vũ chuồn thẳng, len lỏi qua đám đông ra khỏi nhà thi đấu. Vừa bước ra, cô không nhịn được thốt lên: “Cậu ta cao quá đấy! Cao hơn cả Giang Dụ Hành, không biết ăn gì mà phổng phao thế!”
“Ừ nhỉ, lúc nãy đứng sau lưng cậu một lúc mà trông cậu bé tí như gà con vậy!”
“Cậu ấy đứng sau tớ lâu thế à?”
“Ừ, đi cùng bọn mình suốt từ lúc nãy đó! Cậu mải nói chuyện với Giang Dụ Hành nên chẳng để ý ai khác! Mà nói thật nhé, nhìn gần mới thấy mặt cậu chàng Tây lai đó mịn như da em bé…”
Đến giờ tự học tối, thông tin về tân học sinh Kirill đã từ lớp 10 lan truyền khắp trường cấp ba Nam Thị.
—— Lai Nga-Trung, tên tiếng Trung là Tống Úc, chuyển sang đây học tiếng Trung với giáo viên dạy Văn mới được trường mời. Nghe nói nhà cực giàu, chiếc xe đưa cậu ta đi học sáng nay trị giá cả trăm triệu.
Yến Đường nghe bạn bàn bên cạnh tán gẫu cũng không khỏi xuýt xoa: “Giàu thế chắc chẳng có nỗi lo nào nhỉ?”
Đồng thời trong lòng cũng thắc mắc: “Đã giàu thế sao còn đến Nam Thị làm gì? Học tiếng Trung thì giáo viên giỏi đâu phải chỉ trường mình có.”
Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cô, núi phiền não trước mặt vẫn chất cao như thường.
Yến Đường nén nỗi chán nản, lật lại bài kiểm tra Địa lý bị trượt, rút từ ngăn bàn cuốn Ngữ pháp tiếng Anh cấp 3 toàn tập và vở ghi chép.
Trang vở mới nhất lật ra, giữa rừng từ vựng tiếng Anh chi chít xen lẫn vài dòng tiếng Nga.
Yến Đường vốn hứng thú với tiếng Nga, thỉnh thoảng vẫn tự học vài từ đơn giản.
Ánh mắt cô dừng lại ở mấy từ tiếng Nga giữa trang giấy, bỗng phân tâm một giây – dù ở nhà thi đấu cậu học sinh kia nói tiếng Anh nhưng cô biết “Kirill” là tên gốc Nga.
Yến Đường lấy máy học từ điển, tra cứu từ này – Кирилл, ý nghĩa là “thuộc về Chúa” hoặc “linh thiêng”.
Sứ giả của Chúa… nghĩa là thiên thần sao?
Cô nhanh chóng tập trung lại vào việc ôn tiếng Anh.
Nhưng không ngờ sớm gặp lại cậu học sinh tên Kirill này.
Đến tiết tự học thứ ba đã là 10 giờ đêm.
Yến Đường hay đói bụng về đêm, chẳng may trong bàn hết đồ ăn vặt, bụng réo ầm ĩ khiến cô không tập trung học được. Cô liền viện cớ đi vệ sinh, lẻn ra cửa hàng tạp hóa của trường mua đồ ăn.
Vừa rẽ qua lối nhỏ, cô trông thấy bóng dáng một chàng trai tựa lưng vào tường gần cửa hàng như đang đợi ai.
Đến gần mới nhận ra là cậu học sinh mới.
Định lặng lẽ đi qua, nhưng khi vừa tới gần thì cậu ta bất ngờ bước tới nắm lấy cổ tay cô.
Bàn tay trắng muốt với lớp chai mỏng, lực nắm khá mạnh, xương ngón tay áp sát vào da thịt.
Yến Đường giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Buổi chiều hôm nay do cách xa hoặc vội vã quá, giờ đây Yến Đường mới thực sự được nhìn rõ mặt cậu ở khoảng cách gần.
Hàng mi cong vút thật, sống mũi cao thật, chỉ có điều môi khẽ mím lại, trông có vẻ không vui lắm.
Yến Đường nghe cậu ta bất ngờ buông một tràng tiếng Nga, giọng điệu như đang pha chút uất ức.
Cô ngơ ngác không hiểu.
Cậu chàng nước ngoài này đang lảm nhảm cái gì thế?