Bóng đèn dây tóc treo lủng lẳng trên tường cửa hàng tạp hóa bằng sợi dây đỏ, ánh sáng trắng xóa chiếu rọi những hạt bụi và côn trùng bay loạn xạ trong không khí.
Đối với Tống Úc, Nam Thị năm 2010 thật xa lạ, ngay cả ngôi trường anh từng đến cũng trông cũ kỹ hơn trong ký ức.
Đêm trước còn ôm vợ và con mèo ngủ say, sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy mình trong nhà ông bà ngoại. Tống Úc từng nghĩ đây chỉ là giấc mơ.
Mãi đến khi xác nhận mình vẫn biết đói, biết đau thì anh mới tin có lẽ điều gì đó vượt ngoài khoa học đã xảy ra.
Sau khi nắm được tình hình, anh gần như lập tức hành động, đến Nam Thị tìm Yến Đường để tạo bất ngờ cho cô.
Anh thậm chí còn hơi vui, vì Yến Đường từng nói muốn nhìn thấy anh hồi mười lăm, mười sáu tuổi.
Nhưng có một điều Tống Úc không ngờ tới –
Anh cúi mắt, dưới ánh đèn, quan sát kỹ biểu cảm của cô gái trước mặt.
Đó là khuôn mặt thanh tú nhưng non nớt hơn nhiều so với trong trí nhớ của anh.
Ánh mắt Yến Đường nhìn anh đầy xa lạ, cũng chẳng hiểu tiếng Nga anh nói.
Lúc này bị anh nắm tay, trong mắt cô còn lộ rõ sự căng thẳng và đề phòng.
“…Em không nhớ anh sao?”
Giọng anh khàn đặc.
Dù Yến Đường không hiểu chuyện hiểu lầm gì đang xảy ra nhưng vẻ mặt thất vọng của chàng trai trước mắt khiến cô vô cớ mềm lòng.
“Cậu nhầm người rồi phải không?”
Cô hạ giọng dịu dàng.
Câu này được nói bằng tiếng Trung.
Lời cuối cùng Tống Úc vừa nói cũng là tiếng Trung, ngữ điệu và từ ngữ chuẩn xác đến lạ, Yến Đường đoán là anh hiểu được.
Quả nhiên anh hoàn toàn hiểu lời cô rồi cứng nhắc buông một câu: “Anh không thể nhầm.”
Tống Úc có thể nhầm ai chứ không thể nhầm Yến Đường.
Theo trực giác mạnh mẽ, anh tin chắc người trước mắt chính là Yến Đường của anh – người đã kết hôn với anh, chứ không phải bản thể nào khác trong vũ trụ song song.
Nếu phải đưa ra lý do thì có lẽ là khi cô không còn chút ký ức nào về chuyện đó, cách cô nhìn anh lần đầu tiên và cách cô nhìn Giang Dụ Hành gần như giống hệt như lúc họ lần đầu gặp nhau ở quầy thu ngân.
Nghĩ đến Giang Dụ Hành, Tống Úc lại nhớ chuyện chiều nay.
Rõ ràng anh thắng, vậy mà Yến Đường lại chạy đi cổ vũ Giang Dụ Hành. Anh chàng đó đánh cầu tệ đến thế, có cố mấy cũng không đỡ được bóng của anh!
Trở về thân thể thời niên thiếu, tính cách Tống Úc cũng bị ảnh hưởng rõ rệt nên cảm xúc hiện lộ hết trên mặt.
Anh nghiến chặt hàm, hàng mi dài khẽ rủ phủ một vệt bóng mờ dưới mắt.
Gió đêm tháng Năm lướt qua tán cây khiến chiếc bóng đèn treo tường đong đưa, ánh sáng chập chờn in bóng chàng thiếu niên lúc ẩn lúc hiện.
Yến Đường không hiểu sao người trước mặt bỗng nhiên trở nên u ám.
Tay cậu siết chặt cổ tay cô hơn, lớp da tay chai sạn cọ vào da thịt mềm mại khiến cô vừa đau lại vừa ngứa ran.
Cô lùi một bước cố giật tay ra: “Tôi thực sự không quen cậu, chắc cậu nhầm người rồi… Cậu thả tay tôi ra được không?”
Đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên từ loa phóng thanh xé toang màn đêm yên tĩnh.
Những dãy nhà học im lìm chợt bừng lên tiếng ồn ào, học sinh từ các lớp ùa ra đổ về khu ký túc và căn-tin.
Yến Đường sốt ruột nói thêm: “Tối nào giám thị cũng đến đây bắt học sinh yêu đương sớm, nếu thấy chúng ta thế này sẽ bị phê bình đấy!”
“Thế này”?
Nghe cụm từ ấy, Tống Úc càng thêm bực bội.
Nhưng cậu vẫn buông tay.
Yến Đường vừa định bỏ đi thì cậu chặn lại hỏi xin số liên lạc.
Cô nghiêm túc đáp: “Trường không cho mang điện thoại.”
“Nhưng giáo viên chủ nhiệm có thể làm ngoại lệ, học sinh ngoan có lý do chính đáng thì được giữ điện thoại trong ký túc.” Giọng cậu chắc nịch, “Em có điện thoại.”
Thái độ quá xác quyết khiến Yến Đường bất ngờ thốt lên: “Sao cậu biết?”
Tống Úc nhìn cô chần chừ hai giây rồi mới gằn giọng: “Đoán thôi. Giờ thì em tự thừa nhận rồi đấy.”
Ánh đèn đường phía xa rọi sáng dòng người đang đổ về căn-tin, vài học sinh nhanh chân đã xồng xộc chạy tới cửa.
Bóng dáng Tống Úc đứng đó quá nổi bật khiến những ánh mắt tò mò xung quanh đổ dồn vào cả hai.
Trong trường, tin đồn lan nhanh kinh khủng. Yến Đường sợ vướng vào những lời đàm tiếu không đâu nên đành tạm dùng kế hoãn binh, đưa cho cậu số liên lạc rồi quay đầu chạy vội về ký túc xá.
Phòng ký túc bày biện đơn giản với bóng đèn huỳnh quang treo chính giữa trần nhà. Bên tường phải là ba chiếc giường tầng, đối diện là sáu bàn học có kèm tủ quần áo xếp thành hàng.
Yến Đường ngồi xuống bàn mà trong lòng vẫn phân vân về chuyện kỳ lạ lúc nãy. Bụng cô bỗng kêu òng ọc khiến cô chợt nhớ ra mình quên mua đồ ăn.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên.
“Có Yến Đường ở phòng này không?”
Bác quản sinh mở hé cửa sổ nhìn vào, ánh mắt dừng lại trên cô gái đang ngồi trong phòng. “Có người gửi đồ ăn cho em đấy.”
“Cho em ư? Ai vậy ạ?”
Yến Đường mở cửa nhận túi đồ từ tay bác quản sinh, ngơ ngác nhìn logo quen thuộc in trên bao bì — đó là tiệm bánh cổ truyền cô thích nhất, cách trường những bốn mươi phút đi xe qua cả trung tâm thành phố.
“Thằng bé ngoại quốc mới chuyển vào lớp 10 đó.” Mấy bác quản sinh vốn có mạng lưới tin tức riêng, hào hứng hỏi thêm: “Hóa ra em quen em ấy à?”
Làm gì có chuyện đó?
Nam Thị vốn là thành phố nhỏ, người nước ngoài đã hiếm, thêm nữa cô là học sinh nội trú suốt ngày quanh quẩn trong trường sao có thể quen biết?
Hơn nữa, nếu thật sự quen thì Yến Đường đâu có lý do gì để không nhớ.
Chẳng mấy chốc, bạn cùng phòng như Vương Kỳ Vũ cũng về tới. Cả lũ xôn xao bàn tán về cậu học sinh chuyển trường ngoại quốc, nào là “đẹp như tiên đồng”, nào là “giống búp bê người thật”. Bạn bè phòng bên nghe thấy cũng xông vào hùa theo, còn hỏi xem có ai biết tài khoản Facebook của cậu ta không.
Yến Đường ngồi yên tại chỗ không nhập cuộc. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trước mặt cô, bát nhựa trắng đựng sữa trứng kết màng tỏa hương ngọt ngào qua khe hở.
Cô thấy mọi chuyện từ nãy đến giờ… kỳ lạ đến rợn người.
Cậu học sinh khóa dưới mới chuyển trường này vốn chẳng có liên quan gì đến cô. Vậy mà lúc ở cửa hàng tạp hóa, vừa thấy cô thì cậu ta liền bật ra tiếng Nga. Khi phát hiện cô không hiểu, cậu lại ủ rũ nói cô đã quên mất như thể cô là kẻ phụ bạc vậy.
Rõ ràng là sang học tiếng Trung, tiếng phổ thông lại trôi chảy đến lạ. Giờ còn đặc biệt mua đồ ngọt gửi đến tận phòng.
Cộng dồn mấy điểm kỳ lạ ấy, Yến Đường nảy ra một suy đoán khó tin:
Phải chăng cậu học sinh khóa dưới này có vấn đề về não, sang đây vừa dưỡng bệnh vừa học cho có bạn bè?
Đang nghĩ vậy, điện thoại cô bỗng nhận được tin nhắn:
「Em nhận được đồ ngọt chưa? Lúc nãy anh có phần thất lễ, mong em nhận món này như lời xin lỗi.」
Lời lẽ chân thành khiến Yến Đường bỗng thấy mình suy diễn quá đáng. Cô bật cười, tự trách bản thân hơi vô tâm. Có lẽ Tống Úc sau khi bình tĩnh lại đã nhận ra nhầm người. Nghĩ vậy nên cô thoải mái nhắn lại: “Không sao đâu.”
Đối phương lại gửi thêm:
「Mai là thứ Sáu, tan học anh mời em đi ăn tối nhé?」
Yến Đường từ chối khéo nhưng Tống Úc nhất quyết không nghe. Cô đành viện cớ: “Ba mẹ không cho tôi đi chơi tối một mình.”
Sự cố hy hữu này coi như kết thúc. Nghĩ cậu ta ở đất khách quê người, cô cũng chẳng muốn so đo. Khi Tống Úc hỏi sau này có thể nhờ cô giúp đỡ không thì cô đồng ý ngay — dĩ nhiên chỉ là xã giao. Khác khối khác lớp, làm gì có cơ hội gặp lại? Dù cậu có gặp khó khăn cũng chẳng liên quan đến cô.
Hôm sau là thứ Sáu, cả lớp ngồi học với tâm trạng háo hức chờ đến 5 giờ chiều để về nhà. Tiếc là sắp thi cuối kỳ, hai tiết Toán cuối liền mạch. Giáo viên kéo dài thêm nửa tiếng ôn tập khiến ai nấy đều rã rời.
Yến Đường mệt mỏi đeo ba lô ra khỏi dãy lớp, tạm biệt Vương Kỳ Vũ ở cổng trường rồi lủi thủi đi đến trạm xe buýt.
Trời nắng chang chang. Ánh hoàng hôn như tấm voan mỏng phủ lên những chiếc xe qua lại và hai dãy nhà cao tầng. Hầu hết học sinh đã về hết, con đường vắng lặng. Khi cô bước đến trạm, bỗng thấy một bóng người đứng phía xa.
Ánh chiều tà nhuộm lên mái tóc nâu mềm mại của cậu khiến từng sợi tóc óng ánh như vàng. Nghe tiếng bước chân, cậu khẽ ngoảnh lại. Ánh mắt ấy chậm rãi dừng lại trên người cô.
Khoảng cách xa nhưng ánh nhìn ấy vẫn đầy mãnh liệt.
Yến Đường khựng lại một giây.
Cảnh tượng trước mắt đẹp đến mức khiến trái tim cô đập loạn xạ, mạnh đến mức như muốn phá lồ ng ngực mà chạy ra ngoài. Cô có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể từng bị ai đó nhìn bằng ánh mắt tương tự nhưng ký ức lại trống rỗng chẳng có gì.
Đúng lúc ấy, chàng trai ở phía xa bỗng nở nụ cười rạng rỡ. Đôi mắt sáng cùng gương mặt thanh tú như được tô điểm thêm bởi ánh hoàng hôn.
“Em cũng ở đây đợi xe à?”
Yến Đường không ngờ Tống Úc lại không về bằng chiếc sedan đắt tiền kia. Càng không ngờ trùng hợp đến mức cả hai cùng chung một chuyến xe buýt.
Trên xe chỉ còn đúng hai chỗ trống. Họ ngồi sát cạnh nhau, gần hơn cả lúc đối mặt tối qua. Yến Đường siết chặt dây đeo ba lô, cúi đầu nhìn chăm chăm vào chiếc quần thể thao màu xanh đậm của mình.
Xe rẽ qua một khúc cua, thân hình cậu chàng khẽ nghiêng về phía cô. Cánh tay thon dài cùng vải quần lướt nhẹ qua áo đồng phục của cô.
Cổ tay trắng muốt, những đường gân xanh nổi lên, cơ bắp săn chắc và khung xương rắn rỏi tuổi trẻ.
Tâm trí Yến Đường bỗng đi đâu mất. Một ý nghĩ vô thức lướt qua: “Tay cậu ta chắc khỏe lắm, có lẽ một tay cũng bế được mình lên.”
Nghĩ vậy, cô vội ngồi thẳng lưng.
— Sao mình lại nghĩ thế nhỉ?!
Cô cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, ngoảnh mặt lại thì giật mình phát hiện Tống Úc vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
“… Có chuyện gì vậy?” Giọng cô đầy hốt hoảng.
Ánh mắt cậu không rời: “Lúc nãy em đang nghĩ gì thế?”
“Tôi đâu có nghĩ gì.”
“Nói dối.” Cậu cười.
Yến Đường vốn không giỏi nói dối, quan trọng hơn là cô luôn cảm giác đối phương thấu hiểu mình tường tận.
“… Tôi nghĩ, cậu cao thế này chắc khỏe lắm nhỉ.”
Tống Úc quan sát biểu cảm của cô, bỗng bật cười như đùa: “Ừ, anh có thể một tay bế em lên, tay kia vẫn rảnh rang lục đồ đấy.”
Trong lòng cậu hiện lên những ngày đi tuần trăng mật với Yến Đường, khi họ ôm nhau hôn nhau giữa cánh đồng mênh mông. Những ngày ngọt ngào ấy tưởng như mới hôm qua vậy mà biến cố đã ập đến bất ngờ.
Tống Úc khẽ hạ mi mắt xuống, trong lòng bỗng thấy ngột ngạt khó chịu. Ánh mắt cậu lơ đãng đảo qua bên cạnh, chợt nhận ra vẻ mặt kinh ngạc trên gương mặt Yến Đường.
Cậu lập tức nhận thấy điều bất thường, chau mày hỏi dồn: “Đừng bảo lúc nãy em đúng nghĩ vậy thật đấy chứ?”
“Tôi đâu có!”
Yến Đường phủ nhận quá nhanh, giọng nói vô thức cao hẳn lên.
Chiếc xe buýt chầm chậm tiến về phía trước, loa phát thanh báo tên trạm dừng tiếp theo. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, chiếu rọi lên hình dáng chàng trai ngồi đối diện.
Đôi mắt trong veo của cậu dưới ánh sáng tựa như viên ngọc quý tinh khiết, hàng lông mày thanh tú còn đầy vẻ ngây ngô hiện rõ sự ngỡ ngàng như bị thái độ đột ngột thay đổi của cô làm cho giật mình.
Mình không nên quát cậu ấy.
Đây là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Yến Đường.
Sao mình lại có thể nảy ra ý nghĩ kỳ lạ như vậy về cậu học sinh khóa dưới này chứ!
Ngay sau đó, cô cảm thấy vô cùng hối hận.