Xe buýt dừng tại bến, hành khách chen lấn về phía cửa tạo nên không khí ồn ào náo nhiệt.
Hai cô cậu học sinh ngồi cạnh nhau vẫn im lặng, mỗi người một tâm sự, chẳng ai buồn cất lời.
Mãi đến khi loa trong xe thông báo sắp đến khu tập thể trường Phụ, Yến Đường mới đứng lên nhờ Tống Úc – người ngồi phía ngoài – nhường đường.
Nhưng cậu cũng đồng thời đứng dậy cùng cô xuống xe rồi quen thuộc rẽ vào cổng khu nhà.
“Cậu sống ở đây sao?” Yến Đường không nhịn được hỏi.
Tống Úc gật đầu, tiện miệng nói luôn số nhà và phòng mình thuê – trùng hợp thay, cậu lại ở ngay đối diện nhà cô.
Khu tập thể này đã cũ kỹ, tòa nhà sáu tầng không thang máy, hành lang chật hẹp, mỗi tầng chỉ có hai hộ. Nhà đối diện vốn là của đồng nghiệp bố mẹ cô, đã chuyển vào trung tâm thành phố từ lâu và cho thuê lại.
Nếu Yến Đường nhớ không nhầm, hai tháng trước mới đổi người thuê, không ngờ giờ lại có người mới…
Cảm giác khó tả nhưng luôn thấy có gì đó không ổn lại trào dâng trong lòng cô.
“Sao cậu lại thuê nhà ở đây? Vừa cũ vừa xa trường…” Yến Đường ngập ngừng.
“Phong thủy ở đây tốt.” Tống Úc đáp, “Vô tình thuê được nhà đối diện em, có lẽ là duyên trời định.”
Một người ngoại quốc nói chuyện phong thủy và duyên phận với người Trung Quốc thì đúng là chuyện lạ đời.
Yến Đường nghe cậu giải thích rằng bố cậu là người Hoa, từng làm ăn ở Hồng Kông, hàng năm đều quyên góp cho một ngôi chùa nên rất tin vào phong thủy tướng số. Cô bán tín bán nghi: “Hóa ra là tôi biết quá ít.”
Không ngờ Tống Úc bỗng dừng bước: “Có thể em đều biết, chỉ là quên mất thôi.”
“… Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý anh là—” Cậu khẽ nghiêng mặt nhìn cô, “Sách nói não người có cấu trúc kỳ diệu, giống như máy tính vậy. Có thể những thông tin đó vẫn nằm nguyên trong bộ nhớ của em, chỉ là chưa được kích hoạt thôi.”
Trên chuyến xe buýt vừa rồi, Tống Úc chợt lóe lên một giả thuyết.
Phải chăng Yến Đường chỉ tạm thời quên đi quá khứ vì một lý do nào đó?
Chỉ qua vài lần gặp gỡ ngắn ngủi nhưng cách nói chuyện, thói quen cử chỉ… thậm chí cả cái tính không giấu nổi tâm sự trước mặt cậu – tất cả đều y hệt như trong ký ức.
Khi trở về nhà trọ, trời đã nhá nhem tối.
Tống Úc bước vào phòng tắm.
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nửa tháng qua vẫn như một cơn ác mộng khiến cậu bồn chồn.
Đặc biệt là khi ở một mình, ý thức được vợ không còn bên cạnh, tựa hồ linh hồn bị xé làm đôi, để lại thân xác trống rỗng.
Dòng nước ấm chảy dọc khuôn mặt, theo sống mũi xuống cằm.
Tắt vòi sen, cậu đẩy cánh cửa kính bước ra, đứng trước tấm gương lớn.
Trong gương là khuôn mặt thiếu niên.
Tâm hồn mười sáu, ký ức hai mươi lăm.
Tống Úc nhìn thẳng vào hình ảnh phản chiếu.
Cậu phải giúp Yến Đường nhớ lại.
*
Sau một tuần vật lộn ở trường, Yến Đường trở về nhà như được lên thiên đường.
Bố Yến đang nấu nướng trong bếp, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng khách, hấp dẫn gấp trăm lần căng-tin trường học.
“Bố ơi, bố bỏ dạy học, đến xin làm bếp trưởng trường con đi! Nghe nói lương chức đó cao lắm!”
Trong bếp, bố Yến cười ha hả, bảo tài nấu nướng của ông chỉ dành riêng cho vợ con. Đợi đến khi con gái lấy chồng, may ra chàng rể mới được nhờ vả mà thưởng thức.
Ông luôn thích nói mấy chuyện viễn vông như thế, Yến Đường đã quá quen rồi.
Một lúc sau, ông lại nói: “Con qua mời thằng bé nhà bên sang ăn cơm tối đi. Hôm nó mới chuyển đến con không có nhà, nó còn mang quà sang biếu nữa. Tuổi nhỏ mà ở một mình cũng tội nghiệp.”
Không thể từ chối sự nhiệt tình của bố, Yến Đường đành sang gõ cửa nhà hàng xóm.
Vài giây sau, cánh cửa mở ra.
Tống Úc vừa tắm xong, đã thay quần áo mới. Mái tóc ẩm ướt được vuốt gọn ra sau, vài giọt nước lăn dài theo gương mặt rồi biến mất ở xương quai xanh.
Vì đứng quá gần, Yến Đường ngửi thấy hơi nước ấm áp từ người cậu, bất giác mất tập trung một giây.
“Có chuyện gì sao?”
Cô vội vàng lấy lại bình tĩnh: “Cậu ăn tối chưa? Sang nhà tôi dùng bữa nhé? Nhưng không biết cậu có hợp khẩu vị—”
Chưa nói hết câu, Tống Úc đã gật đầu ngay: “Được đấy. Nhưng anh cần sấy tóc, em vào trong ngồi đợi nhé.”
Yến Đường định nói sẽ về nhà đợi nhưng cậu đã quay vào phòng tắm để mặc cánh cửa mở rộng. Cô đành bước vào, chọn chiếc ghế gần cửa ngồi xuống, lén liếc nhìn quanh phòng.
Căn hộ có bố cục giống hệt nhà cô, chỉ khác là đồ đạc cực kỳ đơn giản.
Ở lối vào xếp hai đôi giày thể thao với logo quen thuộc. Yến Đường nhớ các bạn nam trong lớp từng bàn về hiệu này – đắt cắt cổ.
Trên bàn và tường treo vài món đồ cá nhân của con trai: băng quấn tay thể thao, tai nghe headphone… cùng chiếc iPhone 4 và MacBook mới ra mắt.
Những món đồ cao cấp ấy đối lập hoàn toàn với căn phòng cũ kỹ, như thể hai thế giới khác biệt bị ép ghép vào nhau.
Trong lòng Yến Đường lại thầm cảm thán: Con nhà giàu đúng là ngang tàng, vì phong thủy mà dám sống nơi này.
Có lẽ do Tống Úc liên tục nhắc đến “phong thủy”, “duyên phận”, ngay cả Yến Đường cũng bị cuốn theo, thấy lý lẽ của cậu có phần hợp tình hợp lý.
Khi cậu ngồi vào bàn ăn nhà cô, thản nhiên kể mình thích các món Trung như “ớt chuông nhồi thịt”, “cánh gà sốt sa khương” – vốn là đặc sản của bố Yến – Yến Đường chẳng thấy lạ lẫm chút nào.
Ngược lại, bố mẹ cô tỏ ra vô cùng hứng thú, liên tục trò chuyện với Tống Úc:
“Cháu một mình ở đây, bố mẹ không lo sao?”
“Định ở lại bao lâu?”
“Lạ thật, tôi thấy cháu quen quá, cứ như người nhà vậy.”
…
“Tiếng Trung của cháu tốt thế, ai dạy vậy?”
Tống Úc khựng lại đôi đũa, vô thức liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Cô ít nói, phần lớn thời gian chỉ chăm chăm ăn cơm, thi thoảng mới ngẩng lên nhìn cậu.
Yến Đường mười bảy tuổi chưa giỏi che giấu tâm tư. Dù tính cách trầm lặng nhưng nét mặt vẫn toát lên sự tinh nghịch đặc trưng của thiếu nữ. Khi nhìn cậu, đôi mắt đen láy ấy lấp lánh ánh sáng lộ rõ sự tò mò. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Dáng vẻ đáng yêu ấy trùng khớp với hình ảnh trong ký ức khiến Tống Úc chốc lát ngẩn ngơ.
Cậu cúi mắt xuống, giọng trầm: “Cháu sống ở Moscow từ nhỏ, trước đây không biết tiếng Trung. Tất cả là nhờ một chị dạy.”
“Vậy cũng giỏi lắm đó.” Yến Đường không nhịn được hỏi thêm: “Cậu có bí quyết gì để học ngoại ngữ tốt không?”
Cô ước mình có thể nói tiếng Anh trôi chảy như thế. Nếu tiếng Nga cũng thành thạo như tiếng mẹ đẻ, chắc cô mơ cũng thấy vui.
Tống Úc nhìn cô chăm chú: “Là do chị ấy dạy tốt, rất kiên nhẫn. Chị bảo học ngôn ngữ không có bí quyết, chỉ cần nói nhiều nghe nhiều luyện nhiều.”
“Câu này nghe quen quá, giáo viên tiếng Anh của tôi cũng nói y chang.” Yến Đường chợt nhớ lý thuyết “duyên phận” của cậu, “Người dạy cậu không phải cô Lưu đấy chứ?”
Tống Úc im lặng giây lát: “… Không phải.”
Bữa cơm kết thúc, cậu cảm ơn bố mẹ Yến Đường rồi chủ động giúp dọn bàn. Nhưng hai người kiên quyết từ chối: “Trẻ con không cần lo việc nhà”, bảo cậu nghỉ ngơi đi.
Không thể từ chối, Tống Úc đành giúp mang chén đ ĩa vào bếp rồi quay ra phòng khách.
Căn nhà này vẫn giữ nguyên bố cục từ hơn chục năm nay. Hai bên tủ TV vẫn là những bánh trà trang trí, trên tường treo chữ Phúc khắc gỗ, ngay cả bộ sofa cũng vẫn y nguyên – nơi cậu và Yến Đường từng ngồi xem album ảnh thời nhỏ của cô.
Không gian quen thuộc, hương vị món ăn không đổi, giọng nói nhiệt tình của bố mẹ vợ khiến Tống Úc thấy an lòng lạ thường.
Cậu nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng Yến Đường đâu, đoán chừng cô đã về phòng nghỉ. Theo thói quen, cậu đi dọc hành lang đến trước cửa phòng treo chuông gió.
Tiếng chuông ngân vang, cánh cửa mở ra.
Yến Đường đang đứng trước tủ quần áo, vừa cởi chiếc áo dính dầu ăn.
Chiếc áo sạch vẫn còn trên tay, trên người chỉ còn chiếc áo lót dáng thể thao bằng cotton.
Nghe tiếng chuông cô quay phắt lại, ánh mắt chạm phải chàng trai đẹp như tranh đứng ngoài cửa.
Thấy vẻ hoảng hốt trên mặt Yến Đường, Tống Úc chợt nhớ ra hiện tại – cậu chưa có tư cách bước vào phòng ngủ này.
“Anh—” Cậu vội mở miệng.
Lời chưa kịp nói hết, một tiếng thét nghẹn ngào vang lên trong phòng.
Ngay sau đó, chiếc áo bay thẳng vào mặt cậu.
… Thơm quá.
Tống Úc thầm thở dài.
“… Nhà vệ sinh ở phía bên kia.”
Yến Đường nghĩ cậu em khóa dưới người nước ngoài này hẳn đầu óc không được minh mẫn lắm nên mới nhầm phòng cô thành nhà vệ sinh.
Cô nghi ngờ mình cũng bị “lây” chứng đần độn từ cậu ta.
Bởi phản ứng đầu tiên của cô không phải là lấy áo mới từ tủ, mà là xông tới trước mặt Tống Úc, bắt cậu nhắm mắt lại, rồi giật phắt chiếc áo trên mặt cậu để mặc vào.
Yến Đường kéo mạnh vạt áo cho phẳng phiu, rồi mới ngẩng lên nhìn chàng trai trước mặt.
Cậu ngoan ngoãn nhắm nghiền mắt, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ khép hờ, mái tóc hơi rối bù rủ xuống trán, đứng im phăng phắc chờ chỉ thị tiếp theo.
“Cậu còn không về?”
Tống Úc hé mắt, thấy cô đang cố tỏ ra bình thường nhưng ánh mắt lại liên tục né tránh – cô đang ngại ngùng.
“Anh không tìm nhà vệ sinh mà là tìm em. Lúc nãy anh gõ cửa rồi, hình như nghe em nói ‘vào đi’.”
Cậu bình thản đáp.
Yến Đường ngẩn người: “Tôi có nói thế đâu.”
“Vậy là anh nghe nhầm.”
Vẻ mặt điềm nhiên của Tống Úc khiến Yến Đường cũng bình tĩnh lại. Cô hỏi: “Vậy cậu tìm tôi có việc gì?”
“Không có gì đặc biệt.” Cậu cúi mắt nhìn cô, “Anh chỉ muốn nói là anh chuẩn bị về rồi.”
“… Ừ.” Yến Đường ngây người nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Ngủ ngon.”
Giọng nói nhẹ nhàng ấy như gõ thẳng vào tim cô.
Đêm đó, trong giấc ngủ say, Yến Đường mơ thấy một bóng hình cao lớn.
Nhưng khi tỉnh dậy lờ mờ, tất cả đã tan biến không còn dấu vết.
Ánh bình minh thứ Bảy luôn là đẹp nhất. Không phải đến lớp, không bài tập về nhà, Yến Đường thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm.
Kéo rèm cửa, cô vô tình liếc nhìn xuống dưới bắt gặp Tống Úc đang chạy bộ trong khu tập thể.
Chiếc áo thun trắng đơn giản, quần short ngang gối, vạt áo phấp phới theo mỗi bước chân.
Một chú mèo hoang từ bụi cây chạy ra, cậu dừng lại, khom người xuống vuốt v3 đầu nó.
Như cảm nhận được ánh nhìn, Tống Úc bất chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô.
Rồi cậu nở một nụ cười ngọt ngào.
Yến Đường chợt nghĩ – Vương Kỳ Vũ nói đúng, tên này có vẻ đẹp trai hơn Giang Dụ Hành nhiều.
Nghĩ tới đó, mặt cô đột nhiên biến sắc, vội kéo rèm cửa lại, đi tới đi lui trong phòng.
Không thể nào.
Chẳng lẽ mình là loại người thấy ai đẹp cũng xiêu lòng?
Lương tâm cắn rứt khiến Yến Đường dằn vặt không thôi.
Khi tấm rèm cửa sập xuống, nụ cười trên môi Tống Úc cũng tắt lịm.
Cậu đăm đăm nhìn về hướng cửa sổ rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Suýt nữa thì quên mất, Yến Đường luôn cần một chút “áp lực” mới chịu bộc lộ cảm xúc.
Trong lòng Tống Úc đã có kế hoạch.