Trong những ngày tháng tẻ nhạt, bỗng xuất hiện một cậu em khóa dưới lai Tây ngay sát vách nhà mình.
Bố mẹ thấy cậu sống một mình nên luôn mời sang nhà dùng bữa.
Yến Đường ở nhà suốt cuối tuần, trong lòng dần nảy sinh những cảm xúc mới lạ. Thỉnh thoảng ra ngoài đổ rác hay đi dạo cùng bố mẹ, cô vô thức liếc nhìn sang cửa nhà đối diện.
Học sinh nội trú phải trở lại trường tối Chủ nhật để học buổi tối.
Danh nghĩa là tự học nhưng thực chất đã bị giáo viên tận dụng để kiểm tra – hai tiếng đồng hồ làm bài liên tục khiến cả lớp kiệt sức.
Yến Đường mệt nhoài gục xuống bàn, nghe lỏm được mấy nữ sinh đang tụm năm tụm ba bàn tán.
Các anh chị lớp 12 sắp tốt nghiệp nên giờ tự học luôn có đám học sinh lớp dưới tranh thủ tỏ tình. Còn có cả tin đồn về Tống Úc, bạn cùng lớp nói chuyện rôm rả, thi thoảng lại rú lên thích thú.
Không khí trong lớp này khá kỳ lạ, có chút chia bè kết phái. Việc ai cùng ai ăn cơm, ai đi chung với ai sau giờ học đều trở thành chuyện phải cân nhắc kỹ.
Yến Đường không thích hùa theo đám đông, quan hệ với những người hay tán gẫu cũng chỉ xã giao, thường chỉ chơi thân với Vương Kỳ Vũ. Còn Vương Kỳ Vũ thì giao thiệp rộng, luôn mang tin sốt dẻo về kể cho cô nghe.
“Nghe bảo có đứa add facebook cậu ta, phát hiện cậu ấy chơi võ đối kháng, lại còn có anh trai ruột cũng đẹp trai không kém.”
Yến Đường tò mò hỏi: “Thật á? Có ảnh không?”
Vương Kỳ Vũ lắc đầu, bảo trên diễn đàn trường không thấy đăng tải.
Giới học sinh giao lưu mạng chủ yếu qua QQ và diễn đàn trường. Cậu học sinh lai mới đến đã nổi như cồn, trở thành nhân vật đình đám trong cái thế giới nhỏ bé này.
Thế nhưng Yến Đường không ngờ, sáng hôm sau khi đang học bài, vị nhân vật trung tâm của những tin đồn ấy lại xuất hiện trước cửa lớp cô.
“Cô chú nhờ tôi mang đồ ăn cho em.”
Tống Úc cầm trên tay hai chiếc túi – một là túi vải đựng hộp cơm giữ nhiệt, còn lại là túi quà sang trọng.
Bên trong là một chú gấu bông màu nâu.
Nam Kỳ là thành phố nhỏ, chỉ có một trung tâm thương mại. May mà giờ đã có thể mua sắm online, Tống Úc đã nhanh chóng đặt hàng chiều thứ Bảy, sau nhiều lần thúc giục để sáng nay vừa ra khỏi nhà đã nhận được mang thẳng đến trường.
“Anh nghĩ em sẽ thích chú gấu này nên tiện tay mua luôn.”
Cậu mở túi quà, quan sát kỹ biểu cảm của Yến Đường.
Xung quanh còn đứng đầy những học sinh hiếu kỳ, ánh mắt nào cũng ngời lên sự tò mò và kinh ngạc. Thậm chí có cả học sinh lớp 10 và 12 nghe tin đồn chạy đến xem, không ngớt thắc mắc cô gái kia là ai, quan hệ giữa họ thế nào.
Dù trường cấm yêu đương sớm nhưng việc chuyền giấy tỏ tình hay tặng quà vặt vẫn xảy ra như cơm bữa.
Những bạn nhát gan sẽ hẹn hò lén lút nơi sân trường tối om, còn ai táo tợn thì thẳng thừng đứng trước cửa lớp tìm người trong mộng.
Yến Đường vô cùng bất ngờ, nhìn chiếc túi rồi lại nhìn chàng trai trước mặt, tay vô thức véo vào ống tay áo đồng phục. Một lúc sau, cô mới đưa tay nhận lấy cả hai.
Người nước ngoài đều nhiệt tình thế này hay là cậu ấy có ý gì khác?
Cô không khỏi suy nghĩ.
Cô ấy đã nhớ ra chút gì chưa hay vẫn hoàn toàn mơ hồ?
Tống Úc cũng trăn trở.
Hành lang lớp 12 chưa bao giờ náo nhiệt đến thế.
Một chàng học sinh khóa dưới cao ráo, tuấn tú.
Một cô học sinh lớp trên bình thường chẳng mấy ai để ý nhưng nhìn kỹ lại thì rất ưa nhìn.
Hai người đứng cạnh nhau, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
“Yến Đường?”
Một giọng nói trong trẻo khác bỗng phá vỡ bầu không khí.
Yến Đường quay phắt lại, thấy Giang Dụ Hành bước ra từ đám đông, trên tay cầm xấp bài kiểm tra đã chấm.
“Tôi thấy cậu mãi không đến nhận nên mang sang luôn. Cô Lưu bảo tiết sau sẽ chữa bài.”
Lúc này cô mới nhớ ra, vốn định đi tìm Giang Dụ Hành lấy bài nhưng vì Tống Úc xuất hiện mà quên bẵng đi.
Ánh mắt Tống Úc vẫn dán chặt vào Yến Đường, thấy cô thân thiết trò chuyện với Giang Dụ Hành nhận lấy xấp bài nên liền chen ngang:
“Em dễ đói bụng, học mệt thì nhớ ăn chút gì đó nhé.”
Giang Dụ Hành hơi ngạc nhiên, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, cuối cùng dừng lại ở Yến Đường.
Bình thường cô sẽ tranh thủ nói thêm vài câu nhưng lúc này lại im lặng, sự chú ý dồn hết về phía cậu học sinh khóa dưới người lai. Cậu nói câu nào, cô đáp lại câu đấy.
“Vậy tôi về trước.” Giang Dụ Hành nói.
Yến Đường chỉ đáp qua loa, ngược lại Tống Úc quay đầu lại, nở nụ cười khó hiểu hướng về phía anh ta.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, lũ “thần thú” nhanh chóng trở về vị trí, khung cảnh đầy ẩn ý nhưng khó hiểu này cũng kết thúc.
Bữa trưa ở căng-tin, Yến Đường ngồi cùng Vương Kỳ Vũ.
Vừa mở hộp cơm, một học sinh khác bàn bên cạnh liền hỏi: “Tống Úc lớp 10 thật sự là em họ của cậu à?”
“Gì mà nói bừa thế này?!” Yến Đường kinh ngạc thốt lên.
Cậu bạn kia lén lấy ra chiếc điện thoại giấu kín, mở trang diễn đàn trường học rồi đưa cho cô xem.
Nhờ Tống Úc, Yến Đường cũng bị cuốn vào tâm bão tin đồn.
Có kẻ thích chuyện bao đồng đã đăng tải sự việc sáng nay lên diễn đàn, còn tinh ý nhận ra cô nhận được hai loại quà tặng khác nhau, thậm chí nghe được cả lời Tống Úc nói với cô.
Từ đó, vị “phóng viên nghiệp dư” này đi đến kết luận: Học sinh lớp 12 Yến Đường nhiều khả năng là người thân của nam sinh chuyển trường nước ngoài lớp 10 vì bố mẹ cô quen biết cậu ta.
Thế là mọi người còn tự suy diễn ra lý do Tống Úc chuyển trường – đương nhiên là do có người thân ở đây rồi.
Cả đám còn phân tích khuôn mặt hai người, nghiêm túc khẳng định mắt và mặt họ có nhiều nét tương đồng.
Trong những bình luận chất chồng thì cũng lọt vào vài ý kiến nghi ngờ.
Một tài khoản cấp 1 không avatar bình luận: Hay là tướng phu thê?
Bên dưới lập tức có phản hồi: Cậu là đàn em lớp dưới đúng không? Đừng gán ghép vô tội vạ kẻo bị xóa bài đấy.
Yến Đường dừng mắt ở dòng này, vừa định mở xem thì nhận được thông báo – bình luận không tồn tại.
Đã bị xóa rồi.
Tin đồn càng lúc càng thật, nhiều người tìm gặp hai đương sự để xác minh. Cả Yến Đường lẫn Tống Úc đều phủ nhận.
Nhưng nếu không phải người thân lại sống gần nhau còn thường xuyên tặng quà thì chỉ có một lý do duy nhất – nhiều cô gái sẽ đau lòng lắm.
Thế nên mọi người chỉ tin vào điều họ muốn tin. Sự thật chẳng bao giờ được tin, đến cả giáo viên cũng tưởng Yến Đường là chị họ của Tống Úc.
Người duy nhất biết và tin vào sự thật là Vương Kỳ Vũ.
Cô khẳng định chắc nịch: “Cậu ấy thích cậu đấy.”
Chưa đến giờ nghỉ trưa, các bạn cùng phòng chưa về, chỉ có hai người ngồi nhâm nhi đồ ăn vặt.
Yến Đường mở túi khoai tây chiên, ngập ngừng: “Nhưng tớ quen cậu ấy có bao lâu đâu.”
“Là sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên đó. Mấy đứa yêu đương trong trường mình chẳng phải đều thế sao?”
Vương Kỳ Vũ vô tư bốc cả nắm khoai bỏ vào miệng, giọng nhồm nhoàm phân tích.
“Với lại, tớ xem phim thấy người nước ngoài cởi mở lắm. Mới mười mấy tuổi yêu đương hay ‘làm chuyện ấy’ đều bình thường. Biết đâu cậu đàn em khóa dưới kia bên trong rất phóng khoáng thì sao.”
“Nhưng tớ nghe nói người Nga khá nghiêm túc và kín đáo…”
“Cũng là Tây cả thôi, khác gì nhau.”
Yến Đường cắn một miếng khoai, vị mặn giòn tan trên đầu lưỡi khiến tâm trí cô lan man.
Không thể nào, sao cậu ấy lại thích mình chứ? Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Nhưng ngay lập tức, một giọng nói khác vang lên: Biết đâu cậu ấy thật sự thích mình? Hôm đó cậu ấy còn đặc biệt đến chúc mình ngủ ngon mà.
Thấy cô im lặng, Vương Kỳ Vũ thần bí hỏi: “Cậu nghĩ sao? Giang Dụ Hành thành quá khứ rồi hả?”
Yến Đường hít sâu một hơi, bắt chước Vương Kỳ Vũ nhét đầy miệng khoai tây chiên, nói lắp bắp: “Tó không biết nữa…”
Thế là Vương Kỳ Vũ làm cho cô một bài trắc nghiệm, so sánh Tống Úc và Giang Dụ Hành từ ngoại hình đến tính cách.
Tóc đen hay tóc nâu nhạt.
Tính cách điềm đạm hay hoạt bát vui vẻ.
…
Cô liệt kê mấy điểm rồi hỏi Yến Đường còn biết điểm khác biệt nào nữa không.
Yến Đường suy nghĩ kỹ một lát – Tống Úc thích ăn đồ bố cô nấu, thích phong cách thể thao màu trắng đen xám, thích mèo, nhà làm kinh doanh. Còn Giang Dụ Hành…
Ngoài học giỏi, được bạn bè khen là ôn hòa lễ phép ra, cô hiểu rất ít về anh ta, thậm chí những lần trò chuyện đều chỉ xoay quanh bài tập tiếng Anh.
Dường như cô chưa từng thực sự hiểu đối tượng mình thầm thương trộm nhớ, giờ nghĩ lại cũng chẳng còn chút xao xuyến nào.
Ánh mắt Yến Đường thoáng chút bối rối, bắt đầu nghi ngờ tính chân thực trong hai năm thầm thích của mình.
Những ngày sau đó, Tống Úc vẫn nhiệt tình đóng vai “shipper”, mỗi sáng đều mang hộp cơm đến cho Yến Đường kèm theo những món quà nhỏ.
Búp bê Ocelot, dây buộc tóc lụa đủ màu, nước mật ong hình gấu…
Lý do tặng quà là để cảm ơn bố mẹ cô cho cậu ăn nhờ nhưng mỗi lần trao quà, đôi mắt cậu luôn dán chặt vào cô chứa đầy ý tứ.
Yến Đường cảm nhận được thông điệp trong đó.
Nhờ vào tin đồn sai lệch trước đó, giáo viên hiểu lầm đây là tình chị em ấm áp.
Nhưng trên diễn đàn vẫn có một tài khoản cấp 1 kiên trì bình luận: “Yến Đường lớp 12 và Tống Úc lớp 10 chắc chắn không phải tình chị em.”
Chỉ vài phút sau, bình luận này bị xóa vì bị coi là phát tán tin đồn thất thiệt.
Kỳ thi cuối kỳ đến gần Yến Đường càng thêm căng thẳng, việc ôn tập cường độ cao khiến cô mỗi ngày đều mệt mỏi. Những món quà sáng từ Tống Úc trở thành điểm sáng hiếm hoi trong chuỗi ngày u ám.
Hôm đó, khi đưa quà, Tống Úc thử hỏi: “Gần đây em có nhớ gì về anh không?”
Yến Đường hiểu ý cậu, mặt đỏ bừng mãi không thốt nên lời, cuối cùng nhận quà cảm ơn vội rồi nhanh chóng trốn vào lớp học.
Tối hôm đó, cô dùng chiếc dây buộc tóc lụa cậu tặng, búi tóc thành một búi nhỏ gọn sau gáy.
Trùng hợp thay trên đường từ ký túc xá đến lớp học tối, cô lại gặp Tống Úc.
Cậu đứng dưới gốc cây không xa, đeo tai nghe, có lẽ đang đợi xe đến đón.
Tống Úc chỉ đến học tiếng Trung, việc học ở lớp 10 cũng chỉ là để tận hưởng không khí học tập. Cậu không ở nội trú, ngày ngày được đưa đón, Yến Đường đoán lần trước đi xe buýt chắc là cố tình gặp cô.
Đêm buông xuống, đèn đường im lìm. Gió đêm thổi nhẹ làm rối bồng mái tóc mềm mại của chàng thiếu niên.
Tiếng lá xào xạc, thỉnh thoảng vang lên tiếng ve của khí trời mùa hạ.
Tống Úc như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt dừng lại ở chiếc dây buộc tóc.
Sợi dây màu hồng nhạt quấn quýt những lọn tóc đen nhánh y hệt trong ký ức.
Vài sợi tóc mai rủ xuống bên má, thêm chút mềm mại dịu dàng.
Trên tay cô vẫn ôm sách ôn thi và hộp bút, chiếc móc khóa hình gấu nhỏ đung đưa.
Tống Úc nhìn mà lòng ấm áp, đoán rằng có lẽ cô đã nhớ lại chút gì đó, nếu không sao cách buộc tóc lại giống y hệt ngày xưa.
Cậu bước tới, dừng ngay trước mặt cô.
Yến Đường đứng im như trời trồng, ngước mắt nhìn thẳng vào Tống Úc.
Chỗ này vừa hay là khuất ánh đèn đường, ánh sáng mờ ảo bao quanh, màn đêm mơ hồ như phủ lên gương mặt điển trai của cậu một lớp filter mờ.
“Em buộc tóc thế này rất đẹp.” Giọng cậu trong trẻo, nhẹ nhàng.
Yến Đường lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Thấy cô chăm chú nhìn mình, Tống Úc thử nói: “Em còn nhớ lần anh dùng—”
Câu chưa dứt, một luồng ánh đèn chói lòa chiếu tới, kèm theo tiếng quát giọng địa phương của người đàn ông trung niên.
“Bên kia là lớp nào?!”
Nghe tiếng giám thị, Yến Đường toàn thân căng cứng, không nghĩ nhiều liền nắm lấy cổ tay Tống Úc: “Chạy nhanh!”
Vừa quay người, cô bỗng được một cánh tay vòng qua eo nâng bổng lên, hai chân không chạm đất, được cậu ôm chặt chạy về góc khuất.
Giám thị vẫn hét “đứng lại”, “bắt được là trừ điểm lớp” đằng sau.
Ánh đèn pin chỉ chiếu được khoảng ngắn, trong chớp mắt, hai học sinh đã biến mất.
Suốt quãng đường chạy, Yến Đường cứ ngỡ ngàng, eo bị vòng tay siết chặt, lưng áp vào ngực cậu, có thể cảm nhận rõ nhịp thở lên xuống.
Tim đập nhanh hơn, chân không chạm đất, cả người như đang lơ lửng.
Cô có cảm giác cảnh tượng này quen thuộc, những hình ảnh mờ ảo như trong mơ hiện lên trong đầu như những thước phim cũ.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm, Tống Úc đã dừng lại đặt cô xuống.
“Ở đây an toàn rồi, thầy đi hướng khác rồi.”
Hai người đứng ở góc tây bắc hoang vắng của trường, một bóng đèn cũ mèm treo lơ lửng trên tường, leo lét ánh sáng.
Yến Đường chưa từng tiếp xúc thân mật với con trai như thế, đầu óc mụ mị, lí nhí nói:
“… Cảm ơn cậu vì những món quà, nhưng tôi chưa dùng dây buộc tóc kiểu này bao giờ, không biết buộc thế có đẹp không.”
“Những thứ này không rẻ nhỉ? Làm cậu tốn kém rồi, sau này muốn đến nhà tôi ăn cơm lúc nào cũng được, bố mẹ tôi rất quý cậu, không cần mang quà nữa đâu…”
Tống Úc sững người.
Cô gái trước mặt cúi nhẹ đầu, hàng mi khẽ run. Ánh đèn chiếu xuống làm đôi tai hồng lên lộ rõ.
Sống với Yến Đường nhiều năm, cậu quá hiểu ý nghĩa sau biểu cảm này.
Tiếc thay, cô vẫn chưa nhớ ra cậu.
Nhưng có vẻ… cô lại một lần nữa thích cậu rồi.
Tống Úc hơi thất vọng.
Nhưng đồng thời một niềm vui kỳ lạ ngọt ngào trào dâng trong khoảnh khắc này thậm chí lấn át cả nỗi buồn.
Cảm nhận trái tim đập nhanh không kiểm soát, cậu lại nghĩ: Phải chăng mình gợi ý chưa đủ? Có nên hành động mạnh hơn, làm những chuyện họ thường làm ngày xưa?
Đêm tĩnh lặng, những ngọn cỏ dại mọc xuyên qua kẽ tường loang lổ.
Mái tóc đen của cô gái quấn quanh sợi dây hồng, hương thơm dịu nhẹ thoảng vào mũi khiến lòng cậu xao xuyến.
“Em như thế này rất đẹp.” Tống Úc bất chợt lên tiếng.
Cậu đột nhiên đưa tay ra sau đầu cô, ngón tay khẽ móc, tháo chiếc dây buộc tóc ra một cách thuần thục. Mái tóc dài rủ xuống mềm mại, lướt qua mu bàn tay như dòng lụa.
Yến Đường khẽ giật mình, chưa kịp định thần thì bàn tay ấy đã đặt lên gáy cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nâng cằm cô lên.
Khi ngước mắt, khuôn mặt thanh tú vẫn còn chút trẻ con của cậu đã ở gần đến mức không ngờ.
Hàng mi dày phân tầng rõ rệt, ngay cả sắc độ chuyển màu trong đôi mắt cậu cô cũng nhìn thấy rõ mồn một.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, không ai chịu nhường ai, ánh mắt hòa làm một.
Mũi chạm mũi, hơi thở quyện vào nhau.
Tiếng ve râm ran khắp nơi, át cả tiếng tim đập.
Yến Đường mơ màng nghĩ, hè quả thực đã về rồi.