Không được phép yêu đương sớm.
Vì vậy cho dù lòng đã rung động nhưng Yến Đường vẫn chỉ giữ kín trong tim – không nói ra, không hành động, càng không định làm gì quá trớn.
“Không được!”
Khi hai bờ môi sắp chạm nhau, Yến Đường nhanh như cắt đưa tay che miệng mình lại.
Ngay lập tức mu bàn tay cảm nhận được hơi ấm mềm mại – như có vô số tia điện giật xuyên qua da, lan tỏa khắp cơ thể khiến toàn thân tê dại.
Cô nhận ra chàng trai trước mặt cũng sững sờ, dường như không ngờ mình bị từ chối.
Tay trái cậu vẫn đặt sau gáy cô, tư thế áp đảo quen thuộc đến khó hiểu.
Bị cự tuyệt, cậu đưa luôn bàn tay còn lại định gỡ tay cô đang che chắn.
Yến Đường cảm thấy bị bao vây.
Hơi thở ấm áp của chàng trai, đôi môi mềm mại, lực nắm nơi khớp ngón tay.
Tất cả đều thân quen nhưng không sao nhớ nổi.
Lý trí tạm ngưng hoạt động. Trái tim bất chợt rung lên dữ dội như muốn bùng nổ.
Đúng khoảnh khắc sắp đầu hàng, Yến Đường nghiêm mặt nói: “Vi phạm nội quy đấy”, rồi nhanh chóng chuồn đi.
Cô không ngoảnh lại nên không thấy cảnh phía sau.
Bức tường loang lổ, ánh đèn lạnh lẽo chiếu xuống bóng hình cao gầy.
Chàng trai đứng đó một mình, nhìn theo bóng cô khuất dần.
*
Đêm đó, Yến Đường mơ thấy mình đang làm chuyện xấu với một người đàn ông.
Trong mơ bốn phía tối đen, cô bị một thân hình cao lớn đ è xuống, đâu đó văng vẳng tiếng mèo cào cửa.
“KaKa đang nghịch rồi.” Yến Đường nói.
“Nó cố ý đấy, không cần quan tâm.” Người đàn ông trên người cô an ủi.
Đó chính là giọng Tống Úc nhưng chỉ có điều trầm ấm hơn, có lẽ vì đang hưng phấn nên hơi thở gấp gáp khiến lòng cô rung động.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Yến Đường mệt mỏi như cả đêm không ngủ.
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra – hai năm thầm thích Giang Dụ Hành lòng vẫn bình lặng nhưng sao mới quen Tống Úc không lâu mà đầu óc đã như ngựa hoang chạy loạn những suy nghĩ không biết ngượng.
Tống Úc mới mười sáu tuổi!
Cô lại tự trách mình một lần nữa.
Để kiềm chế suy nghĩ, cộng thêm kỳ thi cuối kỳ sắp tới, Yến Đường gắng không nghĩ về chuyện đó nữa mà lao đầu vào ôn tập.
Nhưng điều bất ngờ là Tống Úc dường như không ngạc nhiên trước thái độ của cô tối hôm đó, thậm chí không nhắc lại mà vẫn đều đặn mang đồ ăn quà tặng, tranh thủ mọi cơ hội trò chuyện cùng cô.
Thường là trên đường từ trường về nhà hay những bữa cơm cuối tuần cùng gia đình, đôi khi họ cùng nhau cho mèo hoang trong khu tập thể ăn.
Hai người trò chuyện đủ thứ chuyện trên đời, phần lớn là Tống Úc kể – từ Las Vegas đến thảo nguyên châu Phi, từ Abu Dhabi tới Siberia.
Yến Đường cố gắng kìm nén những tưởng tượng không đứng đắn về Tống Úc nhưng khi cậu kể về những vùng đất xa lạ ấy, vô số hình ảnh mới lạ tràn vào tâm trí cô.
Giá như mình thực sự được đến đó, cuộc sống ấy thú vị biết bao.
Trong khi Yến Đường nghĩ hai người đã đạt được sự thỏa hiệp ngầm, trở thành bạn tốt của nhau thì Tống Úc lại bắt đầu cảm thấy dày vò.
Những ký ức ăn sâu trong tâm trí cô dường như bị một tấm màn dày che phủ ngăn cản Yến Đường nhớ lại.
Còn Tống Úc thì không ngừng thử nghiệm, tìm cách chạm tới tấm màn ấy, giải phóng ký ức của cô.
Những thử nghiệm có hiệu quả nhất định, đặc biệt là sau lần cậu suýt hôn cô.
Những ngày này, cậu cố ý nhắc đến quá khứ trước mặt cô, nhận thấy Yến Đường thỉnh thoảng buột miệng nói ra những câu liên quan đến kỷ niệm cũ.
“Cậu từng thấy cặp sư tử trên thảo nguyên châu Phi chưa?”
“Ở Siberia có thể ngâm mình trong suối nước nóng giữa tuyết không?”
“Sòng bạc Las Vegas có bao giờ tắt đèn không nhỉ?”
Cô luôn nhìn cậu với đôi mắt lấp lánh, nghiêm túc hỏi những câu như vậy.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tống Úc đoán rằng tiếp xúc thân mật có thể kích hoạt trí nhớ của Yến Đường – tối hôm đó ở trường, cậu đã ôm cô, thậm chí hôn lên mu bàn tay cô.
Nếu kết luận này đúng, Tống Úc nghĩ ít nhất cậu cần một nụ hôn thực sự với Yến Đường.
Vấn đề là giờ cả hai đều là học sinh trung học, không thể ôm hôn tùy tiện. Nếu phải đợi đến mười tám tuổi, còn ít nhất hai năm nữa.
Nhưng cậu không thể chờ đợi lâu như vậy.
Tối hôm đó, sau khi nhắn tin chúc Yến Đường thi tốt, Tống Úc ngồi trong căn phòng thuê cũ kỹ, mở laptop và bắt đầu gõ nhanh:
“Ngày 7 tháng 12 năm 2015, tôi gặp Yến Đường lần đầu tại siêu thị XX ở Trung Quan Thôn, Bắc Kinh. Lúc đó cô ấy…”
Màn hình máy tính phát ra ánh sáng lạnh lẽo, ngày tháng ở góc phải hiển thị tháng 6 năm 2010, khiến nội dung văn bản này trông như một câu chuyện viễn tưởng kỳ lạ.
Nhưng Tống Úc buộc phải viết ra – cũng từ ngày đó, cậu phát hiện mình đang dần quên đi những kỷ niệm với Yến Đường.
Đầu tiên là những chi tiết nhỏ, sau đến những sự kiện quan trọng. Khi cậu bỗng không chắc hai người gặp nhau lần đầu vào tháng mười hai hay tháng một năm sau, cậu mới nhận ra sự thật kinh khủng này.
Tống Úc không biết nguyên nhân là gì.
Nỗi hoảng sợ bám riết lấy cậu. Cậu không dám tưởng tượng nếu cả hai đều quên nhau thì sẽ thế nào.
Cậu lập tức ghi chép tỉ mỉ mọi kỷ niệm của hai người và tìm cách giúp Yến Đường sớm lấy lại trí nhớ – ít nhất trước khi cậu hoàn toàn quên lãng.
Nhưng nếu tiếp xúc thân mật là cách duy nhất thì hiện tại cậu có thể làm gì đây?
Bắt cô vào phòng mình, “làm trước tính sau”?
Tống Úc dừng tay gõ phím, chau mày suy nghĩ về tính khả thi của kế hoạch này.
*
Kỳ thi cuối kỳ kéo dài hai ngày và kết thúc vào tuần đầu tiên của tháng Sáu.
Nhờ ôn tập chăm chỉ, Yến Đường vừa đủ điểm vào lớp chọn – Vương Kỳ Vũ cũng lọt vào danh sách.
“Này, cậu nghĩ đây là chuyện tốt hay xấu?”
Nhận kết quả, Vương Kỳ Vũ không vui như Yến Đường mà thở dài não nề.
“Người ta bảo ‘làm đầu gà còn hơn đuôi phượng’. Giờ cả hai đứng bét lớp chọn, học cùng thiên tài thì áp lực chết mất.”
Với Yến Đường, lớp chọn giờ cũng kém hấp dẫn – ít nhất sự hiện diện của Giang Dụ Hành chẳng còn ý nghĩa.
Nhưng tỷ lệ đỗ đại học 100% của lớp này vẫn là lựa chọn an toàn.
Thi xong, học sinh chuẩn bị lên 12 được chia lại lớp và ký túc xá. Sau khi ổn định, họ có nửa tháng nghỉ trước khi vào chế độ ôn thi đại học sớm.
Trước khi nghỉ, một bạn trong lớp mời cả lớp đến nhà nghỉ của bố mẹ bạn ấy chơi. Nhóm học sinh giỏi nhất lớp, kể cả Giang Dụ Hành đều sẽ đi.
Yến Đường định từ chối nhưng Vương Kỳ Vũ – với tinh thần “ăn chơi lần cuối trước khi vào địa ngục” – đã thuyết phục cô đồng ý.
Buổi gặp mặt diễn ra ngày thứ hai của kỳ nghỉ tại một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô Nam Kỳ. Phong cảnh đẹp nhưng xa, phải nhờ bố Yến đưa đi.
8 giờ sáng, Yến Đường dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong ra đứng ở hành lang chờ bố.
Chưa kịp đứng vững, tiếng mở khóa từ cửa đối diện vang lên.
Cô vô thức nhìn sang, chạm mắt Tống Úc.
“Chào buổi sáng.” Cậu chủ động chào. “Tối qua ngủ ngon không?”
Đêm qua lại mơ…
Yến Đường nín thở, rồi thong thả đáp: “Cũng… tạm ổn.”
“Em định đi chơi à?”
“Ừ, có tụ tập lớp.”
Đúng lúc bố Yến cầm chìa khóa bước ra, thấy Tống Úc liền nói: “Dậy sớm thế? Cũng nghỉ hè rồi nhỉ? Này Yến Đường, đi chơi thì dẫn em trai đi cùng đi.”
Tống Úc lập tức nhìn Yến Đường: “Được không ạ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chưa kịp đáp, bố Yến đã thay cô trả lời: “Có gì mà không được? Nó đi một mình bố mẹ còn không yên tâm.”
Lão Yến giờ coi Tống Úc như con, thường nói “thằng bé sống một mình khổ lắm”, bảo Yến Đường ở trường phải chăm sóc cậu như em trai – coi như làm việc thiện.
Điều này càng khiến Yến Đường – vốn đã mộng mị liên tục – thêm rối bời.
Các bạn lớp chọn đương nhiên đều biết tiếng Tống Úc. Nghe Yến Đường nói sẽ dẫn cậu đi thì mọi người đều đồng ý ngay, nhất là các bạn nữ tỏ ra vô cùng phấn khích.
Thế là Tống Úc chính thức trở thành “cái đuôi” của Yến Đường.
Đúng 12 giờ trưa, bố Yến chở hai người đến địa điểm.
Nơi này núi sông hữu tình, khuôn viên sạch sẽ. Dưới mái lều cỏ là những chuồng gỗ nhỏ nuôi thỏ, vịt và vài chú dê. Phía nam còn có vườn cây ăn trái để hái.
Yến Đường và Tống Úc đến không sớm lắm, đã có vài bạn đang chuẩn bị khu vực nướng đồ ăn, thấy họ liền vui vẻ chào đón.
Vương Kỳ Vũ cũng đã tới, đưa cho cô một chiếc giỏ tre, cười đầy ẩn ý phân công: “Cậu dẫn em ấy đi hái dâu đi.”
“Để anh cầm.”
Tống Úc đỡ lấy giỏ, vô thức định choàng tay qua vai Yến Đường, đến khi cô ngạc nhiên ngẩng lên nhìn mới vội rút tay về.
Những trái dâu chín mọng ẩn dưới tán lá xanh rậm rạp. Yến Đường nhìn cậu hái dâu thành thạo, tò mò hỏi: “Sao cậu cái gì cũng biết làm vậy?”
“Nhà ông bà ngoại anh có trang trại, lúc đó dẫn…” Giọng Tống Úc đột ngột dừng lại.
“Dẫn ai?” Cô nghi hoặc.
“Không có gì.”
Cậu chuyển sang kể về con mèo nhà ông bà.
“Nó rất ghét anh, thậm chí nếu ai dính mùi của anh cũng sẽ bị nó bắt nạt.”
Yến Đường bật cười: “Thế như nào mới gọi là dính mùi cậu?”
Cậu đứng thẳng, khẽ cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Ôm, hôn, và…”
Yến Đường sững người, linh cảm có điều gì đó kỳ lạ trong câu nói này, liền hỏi dồn: “Cậu nói như thể đã từng trải nghiệm vậy, có ai vì dính mùi cậu mà bị mèo đánh chưa?”
Câu hỏi khiến Tống Úc không biết trả lời sao.
Cậu tưởng cô sẽ gợi nhớ điều gì, nào ngờ phản ứng đầu tiên lại là thế này.
“Sao cậu không nói gì vậy?”
Yến Đường chăm chú nhìn, nhận ra vẻ ngập ngừng của cậu.
Tống Úc đang suy nghĩ cách giải thích để hướng cô nhớ lại, nhưng biểu cảm ấy trong mắt Yến Đường lại mang ý nghĩa khác.
Sau ba giây nhìn nhau, Yến Đường quay đi không ngoảnh lại.
“Đợi đã…” Tống Úc lập tức đuổi theo, vội đến mức buột miệng nói tiếng Nga.
Yến Đường khựng lại, chợt cảm giác mình hiểu câu đó.
Nhưng cơn giận nhanh chóng lấn át, cô tiếp tục bước nhanh.
Tống Úc đuổi theo định nắm cổ tay cô nhưng lạ thay cô dường như quen thuộc với động tác này, luôn né tránh đúng lúc cậu sắp chạm được.
“Hái dâu xong rồi à?”
Vương Kỳ Vũ đang cùng mọi người nướng đồ, thấy họ liền nói:
“Lại đây phụ một tay đi.”
Yến Đường nhanh chân chạy tới, mặc kệ người sau lưng.
Cô không ngờ mình lại giận đến thế.
Như Vương Kỳ Vũ nói trẻ con nước ngoài vốn cởi mở hơn, tuổi mười sáu lại đang dậy thì, tò mò về bạn khác giới là chuyện thường. Với ngoại hình của Tống Úc thì không ai theo đuổi mới lạ.
Hơn nữa, cách cậu đối xử với cô suốt thời gian qua đều vô cùng thành thạo, luôn khiến cô cảm thấy thoải mái, rõ ràng không thể là người thiếu kinh nghiệm.
Nhưng trong lòng cô vẫn trào lên nỗi thất vọng, tức giận, buồn bã khó tả.
Ngồi cùng mọi người, Yến Đường cố gắng không lộ cảm xúc, gượng gạo ăn xong bữa trưa.
Đáng ghét thay, Tống Úc như cái đuôi không rũ được, cô đi đâu cậu theo đó, ngay cả khi chơi trò chơi sau bữa ăn cũng nhất quyết ngồi cạnh.
“Chơi trò ‘Truth or Dare’ cổ điển đi!” Ai đó đề xuất.
Là người ngoại quốc duy nhất, Tống Úc đương nhiên được “ưu ái” đặc biệt. Bản tính tò mò khiến mọi người chỉ hỏi cậu những câu như: có người thích chưa, đã từng nắm tay ai chưa, đã hôn ai chưa…
Yến Đường ngồi bên cạnh, vô cùng hối hận vì đã dẫn cậu tới đây.
Vương Kỳ Vũ – người không nắm được tình hình – vẫn nhiệt tình ghép đôi, lớn tiếng: “Cậu không muốn trả lời thì ôm chị một cái đi!”
Mọi người đều nghĩ Tống Úc là em họ Yến Đường nên việc ôm nhau cũng bình thường.
Tống Úc không muốn nói gì thêm kích động cô, vừa định mở tay ôm thì Yến Đường đã quay đầu lại trừng mắt, đôi mắt đen láy như đang cảnh cáo “dám đụng vào thử xem”.
Cuối cùng cậu chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì, chỉ mời cả nhóm uống trà sữa.
Trên đường về, bố Yến lái xe đón. Yến Đường ngồi ghế trước, Tống Úc một mình ở hàng sau, mỗi lần ngẩng đầu đều thấy gương mặt căng thẳng của cô.
Về đến khu tập thể lúc 8 giờ tối, bố Yến đi đỗ xe, bảo hai đứa lên nhà trước.
Yến Đường định giữ khoảng cách với Tống Úc, leo cầu thang rất nhanh nhưng cậu cao lớn nhanh nhẹn nên không thể thoát được.
Khi cô đứng trước cửa định gõ cửa, chàng trai phía sau bất ngờ ôm eo bế cô sang phòng đối diện.
“Cậu làm gì vậy!” Yến Đường giận dữ đẩy tay cậu.
Tống Úc không buông, nhanh chóng đóng cửa, bế cô đến ghế sofa đặt ngồi lên đùi mình.
Căn phòng không bật đèn, chỉ có vài tia sáng đèn đường lọt qua cửa sổ.
Yến Đường choáng váng trước chuỗi hành động này, đến khi an vị trong lòng cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Quần áo mùa hè mỏng manh, đôi tay siết chặt eo cô, hơi ấm xuyên qua lớp vải thấm vào da thịt.
“Thời gian của anh không nhiều vì hiểu lầm này nên phải giải thích rõ với em.”
Giọng cậu trong trẻo của tuổi teen nhưng mang sắc thái chín chắn hiếm có.
Yến Đường bất giác hỏi: “… Giải thích gì?”
“Về chuyện của hai chúng ta.”
“Chúng ta làm gì có chuyện gì!”
“Thật sao?” Tống Úc nhìn thẳng, đôi mắt đẹp chất chứa tâm tư, “Em không thấy anh quen thuộc? Chưa từng nghĩ tới những ký ức không thuộc về em nhưng liên quan đến anh?”
Yến Đường giật mình, không phủ nhận ngay. Tống Úc thấy có tiến triển nên liền tiếp tục:
“Anh đúng là có người thích, từng nắm tay, hôn… và quan hệ.”
“Tôi không muốn nghe.” Cô quay mặt đi.
“Người đó chính là em.”
Tống Úc nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng.
“Anh chỉ làm những chuyện này với em. Nghe thật điên rồ phải không? Nhưng tất cả đều xảy ra rồi, em thực ra là vợ anh, chúng ta đã kết hôn, nhưng không hiểu sao lại quay ngược thời gian về đây…”
Người trước mặt vẫn đang nói, dài dòng nhưng ý chính là họ đã là vợ chồng, chỉ có điều khi quay về chỉ mình cậu giữ được ký ức.
Yến Đường ép mình nghe hết.
Rồi cô bình tĩnh nghĩ – có lẽ hôm nay mình thực sự nhầm rồi.
Cậu đàn em này không phải tay chơi.
Mà đúng là có vấn đề về đầu óc.
Thấy cô không tin, Tống Úc liệt kê các thói quen riêng tư của cô để chứng minh.
Yến Đường càng nghe càng thấy lạ – Tống Úc thực sự hiểu cô quá rõ, như đã gắn camera theo dõi vậy.
“… Em thích mặc đồ lót màu nhạt.” Câu này đủ chứng minh thân phận của cậu.
Nghe tới đây, sắc mặt Yến Đường cuối cùng cũng thay đổi.
Nhưng không phải vẻ nhận ra sự thật.
Tống Úc không ngừng quan sát biểu hiện của cô, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng giải thích: “Em hiểu lầm rồi—”
“Cậu còn theo dõi tôi nữa à?!”
Giọng chất vấn của cô pha lẫn năm phần phẫn nộ, năm phần khó tin.
Sau nhiều năm, bằng chính thực lực của mình, Tống Úc lại một lần nữa nhận được cái tát giòn giã từ Yến Đường.