Má đau rát, Tống Úc choáng váng một giây.
Suốt bao năm qua, số lần cậu cởi áo ngực cho Yến Đường còn nhiều hơn cả lần cô tự cởi, câu nói đó với cậu chẳng có gì lạ.
Vấn đề là Yến Đường giờ đã trở lại tuổi mười bảy, chưa từng có kinh nghiệm gì, chỉ là một cô bé mới biết rung động.
Tống Úc quá sốt ruột, không kịp nghĩ rằng những lời vừa nãy nghe thô t ục với cô gái mới lớn như thế nào.
Nhưng không thể nào không mất kiên nhẫn được.
Theo thời gian, tấm màn che ký ức trong đầu cậu cũng đang dần khép lại. Những chi tiết đời thường vừa kể là thứ cậu còn nhớ. Ngoài ra còn rất rất nhiều chuyện khác, cậu đã không còn nhớ rõ.
Ký ức dần phai mờ, tâm tính mười sáu tuổi ngày càng ảnh hưởng mạnh đến cậu.
Như lúc này, về lý trí Tống Úc hiểu rõ lý do cô giơ tay tát mình – thực ra cái tát ấy chẳng đáng kể gì.
Nhưng nghĩ đến việc bị vợ đánh, lòng cậu bỗng thấy oan ức, mũi cay cay, chưa kịp nói gì, nước mắt đã lăn dài.
Tống Úc khóc, Yến Đường cũng choáng theo.
Chàng trai trước mắt đỏ hoe mắt, nước mắt lã chã rơi, hàng mi dài ướt nhẹp, trông thảm não vô cùng.
“Cậu…”
Rõ ràng là Tống Úc vô lễ trước, nhưng thấy cậu khóc thì lòng Yến Đường chợt thấy nghẹn lại.
Chưa kịp nói thêm gì, Tống Úc cúi đầu gục vào hõm cổ cô, hai tay ôm chặt eo, giọng nghẹn ngào: “Em đừng giận, anh thật sự không theo dõi em.”
Yến Đường biết mình nên đẩy ra nhưng cơ thể lúc này như bị một sức mạnh kỳ lạ khóa chặt, khó lòng nhúc nhích.
Nước mắt nóng hổi chảy dọc cổ, cô như thực sự cảm nhận được sự bất lực của cậu.
Im lặng hồi lâu, cô vô thức dịu giọng: “Đừng khóc nữa, tôi đi lấy khăn cho cậu.”
Tống Úc không buông, ôm chặt hơn, nghiêm túc nói: “Anh còn có thể cho em xem bằng chứng khác, nhưng những thứ này được ghi trong máy tính…”
Vừa nói cậu vừa khóc, bộ dạng thảm thương khiến Yến Đường không nỡ từ chối.
Tiếng gõ cửa vang lên, là giọng bố Yến hỏi thăm sao cô chưa về nhà.
Yến Đường bừng tỉnh, vội thoát khỏi vòng tay Tống Úc, chạy đến cửa lại ngoái nhìn, thấy cậu vẫn đứng đó mắt đỏ hoe.
Cảm giác tội lỗi dâng lên, cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có quá đáng không.
“Cậu bình tĩnh đi, tôi cũng cần bình tĩnh lại, chuyện gì để ngày mai tính sau.”
Yến Đường nói xong lại chúc cậu ngủ ngon.
*Bản dịch của Dreamyhours
Đêm đó, Yến Đường ngủ không ngon giấc, lại chìm vào những giấc mơ kỳ lạ.
Lần này, hình ảnh trong mơ rõ ràng khác thường, cảm giác chân thực đến lạ lùng.
Cô mơ thấy mình lại ngồi trong lòng Tống Úc trò chuyện với cậu. Nhưng lần này chính cô là người khóc, khóc đến nỗi nghẹn thở.
“… Anh đã yêu em rồi.”
“Em thích anh nhiều lắm.”
Cô nghẹn ngào nói trong mơ.
Còn Tống Úc thì dịu dàng an ủi, kiên nhẫn vô cùng. Nghe cô nói xong, cậu mỉm cười khen cô trả lời đúng.
Yến Đường lần đầu cảm nhận được một thứ tình yêu chân thực đến lạ, như đứng vững trên mặt đất, được làn gió ấm áp bao bọc, hạnh phúc đến mức không muốn tỉnh dậy.
Mùa hè đến, Nam Kỳ ngày nào cũng nắng chói chang.
Ánh mặt trời lúc 7 giờ sáng đã xuyên qua tầng mây, như vàng rót xuống những cây nguyệt quế và ngọc lan trong khu tập thể.
Vừa nghỉ hè nên Yến Đường vẫn giữ nhịp sinh hoạt như ở trường, 7 rưỡi mở mắt, lờ đờ bước vào nhà tắm. Nước mát lạnh khiến đầu óc tỉnh táo ngay.
Dù đã tỉnh nhưng hình ảnh vẫn đọng lại trong tâm trí, từng chi tiết đều rõ ràng.
Rõ đến mức như thể là ký ức thật vậy.
Yến Đường ngẩng mặt nhìn mình trong gương, đôi mắt ngây thơ thoáng nét bối rối.
Lý trí bảo cô những lời Tống Úc nói đêm qua thật kỳ quặc, khó tin.
Nhưng đồng thời, cô không thể tiếp tục phớt lờ những điều bất thường đang xảy ra.
Nếu chỉ một hai lần mơ thì còn có thể coi là trùng hợp. Nhưng giờ mơ liên tục, càng lúc càng rõ, thậm chí khớp với sự việc ngoài đời –
Hôm ở trường, Tống Úc một tay ôm eo bế cô lên, đêm đó cô mơ thấy hai người ngủ cùng nhau.
Tối qua bất cẩn để cậu ôm vào lòng, đêm nay lại mơ thấy cảnh tương tự.
Cô nhớ lại lời Tống Úc, nhớ ra cậu từng hỏi cô có thấy ký ức nào bất thường không.
Nghĩa là Tống Úc có thể đã quan sát, phân tích phản ứng của cô từ lâu.
Chỉ là cách cậu đột ngột thổ lộ đêm qua quá vội vàng như cố gắng giải thích quá khứ khiến Yến Đường bức xúc, cho rằng cậu đang bịa chuyện.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Yến Đường bước ra khỏi nhà vệ sinh với vẻ mặt hơi trầm tư. Ngẩng lên cô thấy Tống Úc đang ngồi trong phòng khách.
Cậu mỉm cười chào cô: “Chào buổi sáng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Yến Đường thầm thở dài rồi bước tới trước mặt cậu, cất giọng nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Lát nữa ra ngoài nói chuyện với tôi.”
Cô chọn một quán trà sữa gần nhà.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ tầng hai khá yên tĩnh, từ đây có thể nhìn thấy rừng cây xanh mướt trong công viên gần đó.
Tống Úc ngồi đối diện, ánh mắt đăm đăm nhìn cô hỏi: “Tối qua ngủ ngon không? Có nhớ thêm gì không?”
Có lẽ vì khóc nhiều hôm qua nên mắt cậu vẫn còn đỏ, làn da lại trắng nên trông càng thêm đáng thương khiến người ta khó lòng cứng rắn.
Yến Đường thận trọng không trả lời ngay mà chuyển sang chuyện khác: “Hôm qua cậu nói còn bằng chứng khác chứng minh lời cậu là thật. Nói đi.”
Đã đoán trước cô sẽ hỏi vậy nên Tống Úc chuẩn bị sẵn.
Cậu không nhắc lại thói quen của Yến Đường nữa mà đề cập đến những chuyện chỉ mình cô biết.
“Em từng thầm thích Giang Dụ Hành.”
Sau khi liệt kê hàng loạt sự việc, cậu bình thản nói ra bí mật lớn nhất hiện tại của cô.
“Em từng gửi thư tình cho anh ta nhưng không ký tên. Em còn có thói quen viết tên anh ta ra giấy nháp. Nếu anh nhớ không nhầm thì trong cuốn sách ở tầng thứ ba giá sách bên trái phòng em vẫn còn kẹp mấy bản nháp thư tình.”
Nghe đến đây Yến Đường trợn mắt ngắt lời: “Cậu đoán đúng không? Dù cậu thật sự là chồng tương lai của tôi thì tôi cũng không thể nói chuyện này với cậu!”
Lúc này Tống Úc lại nghi hoặc nhìn cô: “Ý em là nếu có cơ hội thì em vẫn định giấu anh?”
Đối diện ánh mắt của Tống Úc lúc này, Yến Đường bỗng dưng cảm thấy một nỗi áy náy vô cớ trào lên trong lòng.
“Có đâu.” Cô nhanh chóng phủ nhận, theo bản năng bắt đầu biện hộ cho mình: “Tôi tin là mình sẽ không bao giờ kể chuyện tình cảm quá khứ với cậu, việc đó chỉ khiến cậu buồn thêm mà thôi…”
Nhận thấy Yến Đường vô thức bắt đầu xem cậu như người chồng tương lai, sắc mặt Tống Úc dần tươi tỉnh hẳn.
“Sau khi kết hôn, mỗi lần về Nam Thành anh đều ngủ trong phòng em. Mấy bản nháp thư tình là anh vô tình phát hiện. Lúc anh buồn, em còn dỗ dành anh nữa.”
Cậu nhìn thẳng vào cô, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhưng chuyện Giang Dụ Hành thì ban đầu đúng là em tự kể với anh. Lúc đó chúng ta còn chưa yêu nhau, anh chỉ là học sinh của em.”
“…Cái gì?”
Biểu cảm Yến Đường đóng băng.
“Tiếng Trung của anh là do em dạy. Thời điểm chúng ta quen biết, em là gia sư của anh.”
Không khí im lặng vài giây trước khi Yến Đường khẽ cất giọng, giọng nói hơi run: “Lúc đó… cậu bao nhiêu tuổi?”
“Vừa đủ mười tám.”
Yến Đường thầm thở phào, lại hỏi: “Còn tôi?”
“Đang học năm tư đại học.”
Khoảng cách tuổi tác khiến cô lại chìm vào im lặng.
Khi kể lại những chuyện này, giọng Tống Úc cực kỳ tự tin, không hề có điểm gì mâu thuẫn. Cậu còn nhiều lần thề độc rằng chưa từng theo dõi cô rồi nhắc thêm vài chi tiết vụn vặt như lỗi chính tả trong sổ tay tiếng Anh của cô, hay tấm ga giường thêu hình thú màu vàng nhạt…
Yến Đường bắt đầu thực sự có chút tin rồi. Niềm tin duy vật trong cô bắt đầu lung lay.
“Chuyện này quả thực rất kỳ lạ, anh cũng mất rất nhiều thời gian để chấp nhận. Theo quan sát của anh, em thường vô thức nhắc đến những kỷ niệm tương lai của chúng ta và tần suất càng tăng sau mỗi lần tiếp xúc thân mật.” Tống Úc giải thích.
Lời này lập tức gợi nhớ Yến Đường – cô phát hiện mình liên tục mơ cũng là do tiếp xúc gần với Tống Úc.
Suy nghĩ hồi lâu, Yến Đường quyết định kể lại giấc mơ đêm qua để thăm dò. Nếu chuyện kỳ lạ này là thật thì cảnh tượng trong mơ chính là ký ức tương lai của họ.
Quả nhiên, nghe xong Tống Úc lộ ra vẻ mừng rỡ.
Cậu miêu tả chính xác từng chi tiết trùng khớp với giấc mơ của cô rồi nói thêm: “Đó là lúc chúng ta ở Siberia. Ngày hôm sau, chúng ta chính thức thành đôi.”
Trong lòng Yến Đường giờ chỉ còn ngập tràn kinh ngạc. Cô tiếp tục kiểm tra nhiều chi tiết khác như con mèo Kaka hay cào cửa lúc nửa đêm… Càng hỏi, Tống Úc càng vui vẻ giải đáp từng điểm một.
Dù sự thật nghe vô cùng hoang đường, nhưng đến bước này Yến Đường buộc phải tin rồi.
“Vậy nếu muốn tôi nhớ lại, chúng ta phải tiếp xúc thân mật hơn nữa?” Cô hỏi.
“Đúng vậy.” Tống Úc nhìn sâu vào mắt cô, “Hôm qua mới chỉ ôm nhau thôi thì em đã bắt đầu nhớ rõ nhiều chuyện. Nếu tiếp xúc sâu hơn, thậm chí—”
Tống Úc ngừng lời, Yến Đường đã hiểu ý nên lập tức đỏ mặt.
“Không được.” Cô kiên quyết từ chối, “Hiện tại tôi chưa đủ tuổi, cậu cũng vậy.”
“Nhưng sau này chúng ta sẽ thành vợ chồng, đã từng là vợ chồng, mọi chuyện nên làm đều làm rồi, nên xem cũng đã xem hết.” Tống Úc mím môi, “Hơn nữa anh đã nói với em rồi, thời gian của anh không còn nhiều…”
“Ý cậu là sao?” Trái tim Yến Đường bỗng thắt lại.
Tống Úc nhìn sâu vào mắt cô: “Bởi vì khi em dần nhớ lại những ký ức này, ký ức của anh lại đang mất đi không kiểm soát. Nếu một ngày anh quên hết mà em vẫn chưa nhớ lại, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo… anh không biết nữa.”
Cậu không lo họ sẽ không yêu nhau.
Nhưng yêu nhau chưa chắc đã có thể bên nhau đến cuối.
Tống Úc sợ họ lại vì những chuyện tưởng chừng nhỏ nhặt này mà chia lìa. Ngay cả sau khi kết hôn, mỗi lần nhìn lại cậu vẫn thấy sợ hãi.
Dù chưa hoàn toàn lấy lại ký ức, Yến Đường đã bị những mảnh vỡ ký ức ảnh hưởng. Nghĩ đến việc một ngày Tống Úc sẽ quên sạch chuyện của hai người, lòng cô bỗng thấy nặng nề khó tả – thậm chí chợt nhận ra: Thì ra cảm giác của Tống Úc khi đối diện với việc cô mất trí nhớ là như vậy.
Sau một hồi đấu tranh giữa việc tuân thủ quy tắc và khôi phục ký ức, cuối cùng cô cùng Tống Úc thống nhất một phương án trung gian.
Hai người sẽ thử cách trong sáng trước, nếu không hiệu quả mới tính tiếp.
Mấy ngày sau đó, họ dành cả ngày bên nhau, đi dạo khắp nơi từ trung tâm thương mại đến công viên. Theo lời Tống Úc, đây đều là những nơi họ từng đến cùng nhau.
Họ nắm tay đi bộ, thỉnh thoảng ôm nhau, bởi bạn bè cũng có thể làm thế.
Phương pháp này quả thực có hiệu quả, Yến Đường bắt đầu nhớ dần nhiều ký ức hơn, như lần họ cùng vào hang đá trong công viên, cô đứng trên bàn chân cậu, được cậu ôm đi lại trong làn nước nông.
Hôm nay họ quay lại nơi đó.
Tống Úc rất cao, khi Yến Đường được cậu ôm trong lòng, cô có thể nghe rõ nhịp tim đều đặn nơi ngực cậu. Nhịp đập ấy như mang một sức mạnh bền bỉ, khiến cô cảm thấy an toàn và yên tâm.
Hang đá mát lạnh, tiếng nước nhỏ giọt lên đá nghe lách cách. Sâu trong hang tối đen khiến hơi ấm trao nhau khi ôm ấp càng trở nên đáng trân quý.
“Ký ức của anh đang mờ dần đi rất nhiều.” Tống Úc bỗng thì thào.
Yến Đường ngẩng phắt lên, trong ánh sáng mờ ảo nhìn thẳng vào mắt cậu, thấy nỗi bất an đang xáo động trong đó.
Do dự một lúc, cô chậm rãi nói: “Ký ức thường trở về vào ban đêm. Nếu ngày mai tôi vẫn chưa nhớ hết, chúng ta sẽ…”
Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra ngày mai, lòng Yến Đường không khỏi căng thẳng. Một mặt cô nghĩ chắc chắn mình đã từng làm với Tống Úc rồi, mặt khác lại băn khoăn vì tuổi hiện tại quá trẻ.
Tối đó trước cửa nhà, Tống Úc nhận ra sự bồn chồn của cô nên an ủi: “Sẽ không đau lắm đâu, em cũng đang tuổi lớn nên khi trưởng thành em hoàn toàn có thể chịu được—”
Yến Đường ngắt lời với vẻ mặt đờ đẫn. Cô cảm thấy linh hồn mình như bị chia đôi – một nửa 27 tuổi, một nửa 17 tuổi, và nửa 17 tuổi thì không thể nghe những lời này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp treo mỗi tầng ký túc xá, hành lang yên tĩnh được chiếu sáng. Tống Úc nắm tay cô, mãi không chịu buông, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm.
Yến Đường hiểu ý trong ánh mắt ấy – cậu cũng đang căng thẳng, cũng đang lo lắng. Dù là đối mặt với cô mất trí nhớ hay ký ức sắp tan biến, đây đều là một quá trình khó khăn.
Cô gượng vui lên, nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Có lẽ sau ngày mai, không chỉ tôi nhớ lại mà ký ức của cậu cũng trở về hết.”
Đây là kết quả tốt đẹp nhất đối với họ.
Tống Úc nhoẻn miệng cười: “Hy vọng là vậy.”
Cậu ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Vậy bây giờ… anh có thể hôn em không?”
Khác với dự đoán của Yến Đường, nụ hôn nhẹ nhàng đó không đặt lên môi mà lên trán cô. Không hiểu sao, nụ hôn này khiến trái tim cô đập nhanh gấp vạn lần so với cảnh hôn nhau trong giấc mơ.
“Chúc ngủ ngon.”
Giọng cậu vang bên tai, là tiếng Nga, nhưng Yến Đường giờ đã kỳ diệu hiểu được.
Cũng chính đêm đó, khi cả hai đã chuẩn bị tinh thần “phá vạc quyết chiến” vào ngày hôm sau, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Yến Đường nhớ lại tất cả.
Từ nụ hôn lên trán ấy, những mảnh ký ức rời rạc trong giấc mơ bỗng xâu chuỗi thành dòng hồi ức liền mạch, như thể linh hồn cô bừng tỉnh hoàn toàn.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Yến Đường bật mở mắt, nhảy khỏi giường.
Cô không kịp thay đồ ngủ, lao thẳng ra khỏi phòng.
Bố cô – ông Yến vừa mang bữa sáng về, thấy cô hối hả chạy đi liền nói: “Ăn sáng trước đi—”
“Con sẽ ăn sau!”
Yến Đường hét to, đẩy cửa nhà xông sang bên đối diện bấm chuông.
Khoảng bốn năm giây sau, cánh cửa mở ra.
Tống Úc có lẽ cũng vừa tỉnh giấc, mái tóc nâu nhẹ hơi rối, đôi mắt đẹp còn phảng phất vẻ buồn ngủ.
“Kirill, em nhớ ra rồi! Tất cả mọi thứ!”
Yến Đường không chút do dự lao vào lòng cậu, giọng đầy xúc động.
Cậu bé trước mặt bị cô xô đến mức lùi một bước, ánh mắt ngạc nhiên, sau đó đưa tay trái ra đỡ cánh tay cô một cách lịch sự để cô không ngã.
Yến Đường nhận thấy cậu không nói gì, hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt cậu.
“Xin lỗi, cô là ai vậy?”
Tống Úc dùng tiếng Anh hỏi, ánh mắt đầy tò mò và một chút xa lạ.
Câu nói ấy như hòn đá nặng nề đè bẹp trái tim Yến Đường xuống đáy vực.
Yến Đường đứng thẳng người, ánh mắt thoáng chút bối rối, một lúc lâu sau mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô đã thực sự lấy lại ký ức.
Nhưng đồng thời, Tống Úc cũng hoàn toàn trở về tuổi mười sáu.
Thấy cô im lặng, cậu bé trước mặt bỗng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt sáng long lanh như pha lê.
“Dù không biết tại sao cô lại xông vào nhà tôi, nhưng… cô thật xinh đẹp.”
Tống Úc mười sáu tuổi nhìn cô chằm chằm, khen ngợi một cách lịch thiệp.